Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bài Hát Của Linh Hồn

“Tôi xin trao đi bài hát này, đổi lấy một khoảng bình yên trong tâm trí hỗn loạn...”

Có tiếng hát cất lên từ đáy mộ.
Không dành cho người sống, cũng chẳng gọi hồn ma.
Một giọng nói rỉ máu qua từng khe nứt,
Vỡ tan ra… rồi tan tiếp… mãi không thôi.

Mắt không còn, chỉ một hố sâu rỗng,
Nhìn xuyên qua mọi điều từng gọi là “hy vọng”.
Tim hóa tro, óc hóa khói,
Hát bằng nỗi đau đã thối rữa từ bên trong.

Tay không còn hình, chỉ còn run rẩy,
Gảy lên dây thần kinh đã mục ruỗng.
Mỗi âm vang là tiếng gào im lặng,
Dội vào hư vô, không ai hồi đáp.

“Ai đang ở đó?”
Không ai.
“Tôi vẫn tồn tại chứ?”
Không ai trả lời.
“Nếu đây là mơ… xin hãy để tôi ngủ mãi.”
Giấc mơ u tối còn dễ thở hơn đời thật.

Trong bóng đêm, hồn tôi héo tàn,
Tiếng vọng từ vực sâu vang lên.
Tâm trí mịt mờ, màn sương giăng lối,
Giọt nước mắt lăn dài, thấm ướt mi cay.

Thế giới xoay vần, tôi đứng lặng lẽ,
Mỗi hơi thở là một nhát dao.
Trái tim co thắt, đau đến tận cùng,
Linh hồn mỏi mệt, không chốn nương thân.

Tôi đã chết… không, tôi đang chết dần.
Từng ngày, từng nhịp thở, từng cái gật đầu lịch sự.
Mọi câu trả lời đều là dối trá có phép:

“Tôi ổn.” – câu thần chú giết người bằng im lặng.

Không ai thấy bóng tối dưới nụ cười,
Không ai nghe tiếng máu chảy trong im lặng.
Không ai chạm vào linh hồn tôi,
Bởi tôi đã rút tay lại từ rất lâu.

Không ai nghe được tiếng tôi trong gió,
Vì lời tôi đã hóa thành tro bụi từ lâu.
Tôi hát bằng âm vang của những điều chưa từng được nói,
Bằng những giấc mơ bị chôn vùi dưới lớp thời gian nứt gãy.

Người gọi tên tôi bằng một cái lắc đầu,
Nhưng chưa từng nhìn vào đôi mắt rỗng.
Nơi từng đốm sáng cuối cùng đã vụt tắt,
Như sao băng… rơi mà chẳng ai ngước nhìn.

Tôi từng là người mang tiếng hát,
Giờ chỉ còn lại tiếng rung từ một hộp sọ trống.
Không dây thanh, không môi, không cổ họng,
Nhưng bài ca vẫn cất lên... như vết xước lan trong im lặng.

Không ai chạm vào tôi được nữa,
Tôi lơ lửng giữa hai nhịp thở của thế giới:
Một bên là quá khứ không ai muốn nhớ,
Một bên là tương lai không còn cửa để về.

Tôi không đòi thương hại.
Tôi chỉ muốn ai đó dừng lại khi nghe gió lạ.
Vì trong gió, có một tiếng hát mảnh như khói:
Rằng: “Tôi đã từng sống... và từng rất đau.”

Tôi không biết gió đến từ đâu,
Nhưng nó khiến những mảnh tro trong tôi lay động.
Một tiếng gọi rất xa… rất khẽ… như đã từng quen…
Có ai đó… vẫn còn đang thắp sáng?

Tôi không chắc mình còn tim,
Nhưng thứ gì đó trong tôi vừa run rẩy.
Như thể ký ức về ánh sáng chưa từng tắt,
Như thể niềm tin… chưa thật sự rời đi.

Và rồi… trong tiếng vọng tan rã ấy,
Một điều gì đó khẽ lay…
Tôi quay đầu…
Và thấy bóng tối không còn là tất cả.

Tôi tưởng rằng mình sẽ quay về ánh sáng,
Nhưng đôi chân tôi vẫn gắn chặt vào bóng đêm.
Ánh sáng ấy… chỉ là ảo ảnh phản chiếu trên nước.
Tôi vươn tay… và tay tôi tan ra.

Có những giấc mơ không được sinh ra để trở thành thật.
Có những linh hồn chỉ sống được trong thinh lặng.
Tôi là một trong số đó… phải không?

Tiếng hát tôi nhỏ dần, nhỏ dần,
Như tàn tro bay qua hố sâu,
Như nhịp tim cuối cùng của kẻ đã buông xuôi.

Không ai nghe.
Không ai tìm.
Không ai nhớ rằng tôi từng hát.

Và rồi, tôi hát chỉ để mình biết rằng mình vẫn tồn tại,
Dù chỉ là trong khoảnh khắc,
Trước khi bóng tối hát lại bài ca của riêng nó...

Tôi còn ở đây, hay đã lạc xa rồi?
Có ai đang gọi tên tôi bằng ánh mắt?
Có bàn tay nào vươn đến từ phía bên kia nỗi nhớ?
Hay chỉ là ảo ảnh, hay chỉ là gió?

Nếu ngày mai không tới,
Hãy nhớ rằng tôi đã từng cố gắng.
Nếu giấc mơ tôi hóa thành sương khói,
Hãy giữ lại lời hát này… như một dấu vết mong manh.

Một câu chưa hát xong.
Một âm chưa kịp ngân.
Một linh hồn chưa biết nên tan vào đâu…
…hay nên ở lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #truyenngan