Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bài Thơ Của Linh Hồn

Nếu linh hồn ta không thể gào thét, thơ sẽ thay ta thì thầm.

1. Chiếc bóng thở
Tôi không sống, tôi thở thay chiếc bóng,
Nó bước đi, còn tôi chỉ kéo theo.
Đêm lật úp, tôi nằm trong khe tối,
Nhẹ như tro, lặng như một lời treo.

2. Những ngón tay màu khói
Tôi từng viết bằng mực, giờ tôi viết bằng tro
Từng con chữ cháy âm ỉ trên da thịt
Ai đọc nổi một lời đã mục rữa?
Ai hiểu nổi một người đang hóa khói từng giờ?

3. Gương không soi được máu
Tôi nhìn vào gương và không thấy mình
Chỉ thấy một tiếng thở dài bám vào lớp thủy
Gương không vỡ, tôi đã vỡ trước
Máu chảy trong lòng, không đỏ mà đen.

4. Đại dương đen
Đây là nơi đáy không có cuối
Và sóng không dập mà giữ tôi ở lại
Tôi rơi không âm thanh, không chuyển động
Chỉ là... lặng dần
...Lặng hơn cái chết.

5. Tầng hầm
Tôi có một tầng hầm trong tâm trí,
Giấu những đứa tôi... đã chết trong lòng.
Đôi khi chúng thì thầm trong tiếng gió:
"Còn bao lâu thì đến lượt tao?"

6. Căn phòng không có cửa
Ở đây, thời gian không trôi, chỉ ngưng thở
Mỗi góc tường là một câu hỏi không lời
Tôi gõ vào trán mình - vọng lại tiếng kim loại
Ai để tôi vào đây?
Và ai quên mở cửa?

7. Cỏ mọc trong lồng ngực
Tôi để lòng mình mục ra từng chút
Để cỏ mọc lên, che đi mọi vết thương
Ai nói thiên nhiên là chữa lành?
Tôi chỉ thấy... tôi biến mất dần
Dưới lớp rêu xanh không ai động đến.

8. Đêm lật ngửa
Có đêm tôi nằm nhìn trần nhà rút xuống
Thành một cỗ quan tài không có nắp
Tôi không chết, cũng không sống
Tôi chỉ... nằm giữa hai đầu của im lặng
và nghe tim mình gõ... như chuông báo tử.

9. Giấc mơ màu tro
Tôi từng mơ những giấc mơ có màu
Nay chỉ còn những giấc mơ xám tro
Người trong đó không nói, không quay lại
Chỉ đi và để tôi ở lại với ngọn gió
thổi qua hốc mắt trống trơn.

10. Mùa đông không rơi tuyết
Có một mùa đông trong lòng tôi
Không trắng, không lạnh, không gió
Chỉ là mọi thứ ngừng chuyển động
Và ánh sáng
bị chôn dưới lớp sương không tan.

11. Trái tim trôi nổi như xác tàu chìm
Tôi không biết khi nào mình bắt đầu mục nát
Chỉ biết có điều gì đó không còn nổi lên nữa
Tim tôi giống xác tàu đen, nặng, trôi ngầm
Không cứu được
Không ai tìm.

12. Con búp bê ngủ quên trong giấc mơ ai khác
Tôi nằm bất động như một con búp bê
Ai đó từng ôm, rồi lặng lẽ bỏ quên
Giấc mơ không còn là của tôi nữa
Tôi chỉ là hình nền
Cho nỗi đau của người khác.

13. Người nói im lặng là mạnh mẽ - chắc chưa từng rơi vào nó
Im lặng không phải dũng cảm
Nó là dấu hiệu cuối cùng của linh hồn
trước khi biến mất.

14. Ánh sáng không gọi tên tôi
Khi mặt trời lên, tôi không thức
Vì tôi không nghĩ nó dành cho mình
Tôi sợ ánh sáng vì nó chiếu vào gương
Và tôi phải nhìn thấy một kẻ không còn là tôi.

15. Không ai nghe thấy tiếng ngã của linh hồn
Tôi đã ngã nhiều lần trong đầu mình
Không vấp, không chảy máu, không ai hay biết
Chỉ là tâm trí trượt xuống khe nứt
Rồi nằm yên như một tờ giấy nhàu
chưa kịp viết gì.

16. Được sống là một dạng án treo
Tôi thức dậy mỗi sáng như một kẻ bị hoãn thi hành
Cà phê đắng như bản án
Đôi mắt mở ra, nhưng không có ngày mới
Chỉ là... tiếp tục
Chờ đến giờ xử tử khác.

17. Bản nhạc không người soạn
Tôi là bài hát không ai ghi lại
Nốt nhạc lạc loài giữa đêm không lời
Không khán giả, không người vỗ tay
Chỉ một câu hát
cứ ngân mãi trong đầu kẻ sắp biến mất.

18. Một chiếc ghế trống giữa vòng tròn
Bạn bè cười nói, vẫn gọi tên tôi
Nhưng tôi chỉ là cái bóng trên ghế
Tôi có mặt, nhưng không ở lại
Tôi trả lời, nhưng không ai nghe
Tôi đang rời đi từng chút
mỗi khi không ai để ý.

19. Dưới lớp da, tôi vẫn đang gào
Tôi không im lặng, tôi chỉ không phát ra tiếng
Tiếng hét tôi chảy ngược vào tim
Từng đêm, từng giờ, tôi bật khóc bằng huyết áp
Nhưng bên ngoài, tôi vẫn mỉm cười
...vì người ta sợ những gì không dễ giải thích.

20. Gáy sách chưa được gập
Tôi là trang cuối của một quyển nhật ký
Không ai đọc tới, không ai gập lại
Tôi ở đó, giữa những dòng chưa viết
Và những lần định chết
...nhưng không đủ dũng cảm để làm điều đó ngay.

21. Những ngày không có màu
Tôi sống qua những ngày không sắc
Bầu trời xám, nụ cười trắng, giấc mơ tro
Không phải buồn, mà là rỗng
Như một bức tranh vẽ bằng nước lã
Ai nhìn cũng lướt qua, không nhớ gì.

22. Những vết nứt không ai thấy
Tôi mỉm cười, cẩn thận như kẻ hóa trang
Không ai thấy mặt nạ của người trầm cảm
Nó không rách, không sứt, chỉ dần trong suốt
Đến khi ai đó nhìn xuyên qua
Và thấy khoảng trống không đáy trong tôi.

23. Đôi mắt không còn phản chiếu
Tôi soi gương và thấy mình mờ khói,
Không có mặt, chỉ có vệt thở dài.
Gương không vỡ, chỉ tôi là vụn nát
Một hình người... chẳng còn ánh mắt ai.

24. Cứu rỗi bắt đầu từ một hạt bụi
Một ngày, tôi nghe tiếng ai gọi khẽ
Không lớn, không gấp, không lạ
Chỉ như gió lùa qua khe cửa hé
Nhưng tôi... quay đầu lại.
Có thể cứu rỗi không rực rỡ
Không là phép màu, không giọng hò reo
Chỉ là... một người
ngồi xuống bên tôi
và hát khẽ
một bài hát buồn, không cần hát hay.

25. (Hồi sinh?) - Từ một giọng hát không hay lắm
Tối nọ, ai đó hát sai nhạc
Vấp váp, lạc nhịp, giọng lệch đi đâu
Nhưng tôi ngồi đó...
và nghe hết
Lạ kỳ thay, lần đầu tiên tôi nghĩ:
Có lẽ... tôi vẫn còn muốn ở lại.

26. Bài hát không ai dạy tôi
Có một bài hát tôi chưa từng học
Nhưng cứ vang lên mỗi khi tôi định kết thúc
Nó không hay, cũng chẳng rõ lời
Chỉ có gì đó giữ tôi lại
Mỗi lần tay tôi bắt đầu run trên thành cửa sổ.

27. Cánh cửa thứ mười ba
Có mười hai cánh cửa dẫn đến ánh sáng,
Cánh thứ mười ba dẫn ngược vào tôi.
Tôi đi nhầm, không thể quay trở lại,
Chỉ thấy chính mình rơi mãi không thôi.

28. Người gác đêm
Tôi là người gác giấc ngủ của quỷ,
Không được mơ, không được kêu la.
Mỗi khi đêm về, tôi thay đèn canh giữ,
Để nỗi buồn không vượt ngục khỏi da.

29. Chỗ ngồi của người vắng mặt
Có một chỗ ngồi luôn còn trống
Giữa đám đông, bên ly trà chưa nhấp
Không ai ngồi vào, cũng không ai hỏi
Vì họ quen rồi
...với việc tôi không còn ngồi đó nữa.

30. Bài ca không dành cho người sống
Tôi hát cho người đã biến mất trong đêm
Cho tiếng gọi không ai đáp
Cho vết dao không rướm máu
Và cho chính tôi, kẻ vẫn mỉm cười
trong lúc mục ruỗng từ bên trong.

Tôi để lại thơ như để lại dấu chân trong tuyết, không mong ai dõi theo, chỉ sợ bị xóa sạch.
Có những điều tôi không thể nói... nên tôi gửi chúng vào những bài thơ mà không ký tên.
Nếu bạn đang đọc đến đây... có lẽ, chúng ta đều từng lạc trong cùng một bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #truyenngan