Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Viết tiếp câu chuyện


Sau những ngày tháng trôi qua với bao cảm xúc thăng trầm, giữa lúc mọi chuyện dần trở nên ổn định và cả hai dường như đã tìm được sự đồng điệu trong tình yêu, Namping bất chợt nhận ra rằng có một thứ rất quen thuộc nhưng cũng đầy ký ức xưa cũ lại hiện hữu trong ngăn kéo của tủ sách. Đó là cuốn sổ cũ – cuốn sổ mà em từng dùng để viết những bức thư chưa bao giờ gửi đi, những dòng chữ đượm buồn xen lẫn hy vọng, những tâm sự được cất kín sau những giọt mực thấm đẫm tâm hồn. Khi lật mở những trang giấy đã mờ dần theo thời gian, Namping như được trở lại với một quá khứ không thể nào quên, những kỷ niệm của một thời mà em luôn cảm thấy lặng lẽ, rụt rè vì những điều chưa dám nói.

Em nhớ lại từng con chữ, từng lời tỏ tình, những tâm tư chưa bao giờ được thổ lộ vì sợ hãi, vì lo lắng rằng chúng sẽ không đủ đẹp để Keng có thể hiểu hết. Những bức thư ấy không chỉ là những lời chia sẻ của một trái tim đơn côi, mà còn là những mảnh ghép của một con người đã từng mong mỏi được yêu thương và được trân trọng. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã thay đổi. Tình yêu giữa Keng và Namping đã trưởng thành, đã qua bao thử thách và hiểu lầm, và giờ em cảm thấy rằng, nếu có thể, em muốn viết tiếp câu chuyện của chính mình – nhưng lần này, là câu chuyện của niềm hạnh phúc.

Với tay run run nhưng đầy quyết tâm, Namping cẩn thận lấy ra bút mực cũ từ ngăn kéo, mở ra cuốn sổ đã lâu không được chạm vào. Những trang giấy vàng cũ kỹ, những dòng chữ mờ nhạt vẫn còn in dấu mực của những tâm sự xưa cũ. Em ngồi xuống bên cửa sổ, nơi ánh sáng ban mai nhẹ nhàng tràn vào, và lặng lẽ ngắm nhìn từng dòng chữ, từng ký ức đã từng là một phần của cậu. Nhưng lần này, thay vì viết những dòng chữ buồn, đượm buồn của quá khứ, Namping quyết định viết một lá thư mới – một lá thư tình hạnh phúc, gửi đến Keng, người đã luôn ở bên cạnh em, người đã khiến em tin rằng tình yêu là thứ có thể chữa lành mọi vết thương.

Bút cầm trong tay, Namping bắt đầu viết: "Anh ơi, em nhớ những ngày xưa khi em không dám nói ra tất cả, khi em chỉ biết ghi chép những tâm tư trong những bức thư không gửi đi. Em đã sống trong sự e dè, trong nỗi sợ hãi của chính mình. Nhưng giờ đây, từ ngày chúng ta bên nhau, từ những lời nói, những cử chỉ giản dị mà anh trao cho em, em đã học được cách mở lòng, cách tin tưởng và yêu thương. Em viết lá thư này không phải để kể lại quá khứ, mà là để nói với anh rằng, em đã hạnh phúc khi có anh bên cạnh. Em yêu những lúc chúng ta cùng nhau cười, cùng nhau chia sẻ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Em yêu cách anh quan tâm, cách anh luôn lắng nghe em dù chỉ là những điều không quan trọng. Em cảm ơn anh vì đã ở đó, bởi vì em tin rằng tình yêu của chúng ta sẽ mãi mãi không phai nhạt theo thời gian."

Những lời viết của Namping trôi chảy trên trang giấy như dòng suối êm ả, tự nhiên mà chân thật. Em kể về những buổi sáng bên nhau, những lúc Keng chào em bằng một nụ cười nồng nàn, những khoảnh khắc khi anh dỗ dành em khi em buồn, và cả những lần cậu lặng lẽ nắm lấy tay Namping trên con đường đi học. Mỗi dòng chữ dần trở nên ấm áp, không còn là những tâm sự ẩn dật, mà là sự khẳng định của một tình yêu đã lớn lên, đã được nuôi dưỡng qua những ngày tháng bận rộn và những thử thách không ngừng.

Namping viết thêm: "Em biết rằng đôi khi em có thể quên mất rằng em cũng xứng đáng được yêu thương trọn vẹn, rằng em không cần phải che giấu cảm xúc của mình. Anh đã khiến em nhận ra rằng, dù có bao nhiêu hiểu lầm, dù có bao nhiêu lần em từng cảm thấy đơn độc, em vẫn luôn có một người ở bên, sẵn sàng chia sẻ, sẵn sàng yêu thương. Và em, Namping, em muốn nói với anh rằng em yêu anh – không phải vì em cảm thấy cần có ai đó để an ủi, mà vì em yêu anh vì con người anh. Em yêu những điều giản dị, nhưng cũng thật đặc biệt mà anh mang lại cho em. Em hạnh phúc mỗi khi anh cười, mỗi khi anh nói rằng chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thứ."

Khi viết những dòng chữ ấy, Namping cảm thấy từng ký tự như được thả trôi, như một cách để cậu giải phóng chính mình khỏi những bức tường im lặng đã tự xây dựng. Cậu cảm thấy mình như được tái sinh, từng dòng chữ mang theo niềm vui và hy vọng, thay vì nỗi buồn của quá khứ. Cậu kết thúc lá thư bằng những lời giản dị, nhưng chứa đựng tất cả: "Keng, cảm ơn anh đã cho em thấy rằng tình yêu không chỉ là những lời nói hay những cử chỉ vụng về, mà là cả một trái tim chân thành. Em muốn chúng ta cùng viết tiếp câu chuyện này, câu chuyện của tình yêu, của niềm tin và của hạnh phúc. Em yêu anh."

Sau khi cậu đặt bút xuống, Namping nhìn ngắm lá thư trên tờ giấy, cảm nhận từng con chữ như những lời nhắc nhở rằng, giờ đây, em đã sẵn sàng mở lòng, sẵn sàng tin tưởng. Em gấp gọn lá thư lại cẩn thận, đặt vào trong phong bì và không kìm được niềm hạnh phúc rộn ràng. Em biết rằng, dù có bao nhiêu rủi ro, dù có bao nhiêu lo lắng về phản ứng của Keng, nhưng em vẫn tin rằng tình yêu chân thành sẽ luôn tìm được cách được đón nhận.

Sau đó, Namping đưa lá thư đến cho Keng. Em gặp Keng vào một buổi chiều tươi đẹp, khi cả hai cùng đi dạo quanh công viên sau giờ học. Trong không khí trong lành của buổi chiều, Namping trao tay cho Keng phong bì với đôi tay run rẩy nhưng đầy quyết tâm. "Anh, em có điều này muốn anh đọc," em nói, giọng nói thận trọng nhưng không che giấu được niềm hạnh phúc.

Keng nhận lấy phong bì, ánh mắt cậu lấp lánh sự tò mò và hy vọng. Cậu mở phong bì ra, lấy ra lá thư và bắt đầu đọc. Ban đầu, Keng chỉ lặng lẽ đọc những dòng chữ, mắt cậu mở to dần, nhưng rồi nụ cười bắt đầu nở trên môi. Những lời viết của Namping khiến Keng cảm thấy như cả thế giới quanh cậu trở nên ấm áp hơn, như thể từng ký tự mang theo những tia sáng của niềm hạnh phúc. Cậu không thể ngừng mỉm cười, đôi mắt sáng lên như đón nhận một món quà quý giá mà cậu đã mong đợi từ lâu.

Trong khi Keng đọc lá thư, cảm xúc dâng trào, cậu nhớ lại từng khoảnh khắc bên Namping – từng cái nắm tay, từng lời nói, từng giây phút mà cậu cảm nhận được sự chân thành từ người bạn mà giờ đã trở thành người yêu. Lá thư của Namping không chỉ đơn thuần là những lời tỏ tình, mà còn là một sự thừa nhận về quá khứ, về những nỗi lòng đã từng bị giấu kín. Mỗi câu chữ, mỗi dòng bút như làm cho Keng hiểu rằng, tình yêu của họ không chỉ là một mối quan hệ tạm bợ mà đã vượt qua bao thử thách để trở nên vững chắc.

Khi Keng kết thúc lá thư, cậu nhìn lên, mắt sáng ngời niềm vui. "Em... em viết hay thật đó, Namping. Anh rất cảm động. Anh yêu em, và anh biết rằng từ bây giờ, chúng ta sẽ cùng nhau viết tiếp câu chuyện của mình, không chỉ là những lời nói, mà là những hành động, những giây phút hạnh phúc." Keng nói, giọng nói chân thành và dịu dàng, như thể cậu đang truyền tải tất cả niềm tin và yêu thương qua mỗi lời nói.

Cả hai đứng đó, giữa ánh hoàng hôn lãng mạn của buổi chiều, như thể mọi thứ đã trở nên hoàn hảo. Lá thư của Namping không chỉ làm cho Keng mỉm cười, mà còn làm cho cậu cảm nhận được rằng, tình yêu của họ thật sự là điều có thể vượt qua mọi trở ngại, mọi hiểu lầm và cả những nỗi sợ trong quá khứ.

Namping nhìn Keng với ánh mắt tràn đầy hy vọng và nhẹ nhõm, "Anh biết không, em đã từng viết rất nhiều lá thư như thế này, nhưng chưa bao giờ dám gửi đi, vì em sợ rằng chúng chỉ là những dòng chữ trống rỗng. Nhưng khi có anh bên cạnh, em cảm thấy rằng, em có thể tin tưởng vào anh, em có thể chia sẻ tất cả, dù là những điều nhỏ nhặt nhất."

Keng siết nhẹ tay Namping, "Anh luôn tin rằng, mỗi lời em viết đều mang theo niềm tin và sự chân thành. Anh đã đọc và cảm nhận được tất cả. Em đã cho anh thấy rằng, tình yêu của chúng ta không chỉ là những lời nói, mà còn là cả những ký ức, những cảm xúc đã được chôn giấu suốt bao lâu nay."

Giữa không gian yên tĩnh của công viên, dưới ánh sáng dịu dàng của hoàng hôn, hai người cùng nhau bước đi, tay trong tay, với niềm tin rằng từ bây giờ, câu chuyện của họ sẽ được viết tiếp, không còn những dòng chữ buồn hay những bí mật giấu kín. Họ cùng nhau trao đổi những ước mơ, những dự định cho tương lai, như thể mỗi lời nói, mỗi cử chỉ đều là những mảnh ghép tạo nên bức tranh hạnh phúc của hai con người yêu thương nhau.

Những khoảnh khắc ấy, đơn giản nhưng đầy ấm áp, như một lời cam kết rằng, tình yêu của họ sẽ không bao giờ dừng lại ở những gì đã qua, mà sẽ luôn tiếp tục được viết lên bằng chính trái tim, bằng những kỷ niệm quý giá mà mỗi người đã cất giữ. Và lá thư của Namping – một lá thư tình hạnh phúc, chân thật và giản dị – chính là minh chứng cho điều đó.

Cả hai dần dần nhận ra rằng, những gì đã xảy ra trong quá khứ chỉ là một phần của câu chuyện, và giờ đây, họ sẽ cùng nhau viết tiếp, bằng những trang giấy trống của tương lai. Những dòng chữ ấy, từ bây giờ, không chỉ là những ký ức của quá khứ mà sẽ trở thành những lời hứa cho một ngày mai tươi sáng, nơi mà tình yêu của họ luôn được trân trọng và gìn giữ.

Và cứ thế, câu chuyện tình yêu của Keng và Namping tiếp tục, tự nhiên và chân thật, qua từng lá thư, từng nụ cười, từng cái ôm. Đó không chỉ là những lời nói hay những dòng chữ, mà là một phần của chính cuộc sống, là những khoảnh khắc mà họ sẽ luôn nhớ mãi – những khoảnh khắc khi họ đã dám mở lòng, dám tin tưởng và dám yêu thương hết mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com