12. Chỉ như thế thôi
Chương 12
Just like that
Tiếng mưa, những giọt tí tách khẽ khàng gõ lên khung cửa kính, là âm thanh đầu tiên đánh thức Paul khỏi giấc ngủ say. Sau âm thanh trong trẻo ấy, là nhịp thở đều đặn, êm ái của Ken, một nhịp điệu quen thuộc vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
Hai người đã chìm vào giấc mộng trên chiếc sofa mềm mại, quấn quýt bên nhau như hai mảnh ghép hoàn hảo vừa vặn. Paul nép mình sâu vào lồng ngực ấm áp của Ken, cánh tay anh ôm trọn lấy cậu, mang đến cảm giác an toàn và thuộc về. Ánh sáng từ chiếc TV đã tắt lịm từ lâu, nhường chỗ cho màn đêm chìm vào một vẻ đẹp huyền ảo, chỉ còn ánh sáng xám nhạt len lỏi qua khe rèm, vẽ nên những mảng màu mơ hồ trên căn phòng.
Trong những phút giây tĩnh lặng kéo dài, Paul như hóa đá, không muốn phá vỡ sự hoàn hảo của khoảnh khắc này. Cậu chỉ đơn giản là hít thở, để nhịp thở đều đặn của Ken dưới gò má mình cuốn cậu sâu hơn vào màn sương buổi sáng ngọt ngào, mơ màng.
Cậu có thể cảm nhận nhịp tim của Ken, vững chãi, chậm rãi và ấm áp, vang vọng qua lớp vải áo sơ mi, như chính con người anh vậy. Mọi thứ xung quanh Paul bỗng trở nên hoàn hảo. Thật vậy, thật sự hoàn hảo. Một cảm giác an toàn tuyệt đối bao trùm lấy cậu.
Bỗng, Ken khẽ cựa mình bên dưới, một tiếng rên rỉ khe khẽ vang lên cùng với việc anh hé một bên mắt.
"Chào buổi sáng, bé cưng," anh lầm bầm, giọng nói khàn đặc và còn nặng trĩu hơi men của giấc ngủ.
Má Paul bất giác ửng hồng. "Đừng gọi em như thế," cậu thì thầm, giọng nói nhỏ xíu vang lên trong không gian yên ắng.
Ken chỉ khẽ mỉm cười, vòng tay quanh cậu siết chặt hơn. "Tối qua em có phàn nàn đâu."
Paul cố nén một nụ cười, nhẹ nhàng chọc vào sườn anh. "Đó là vì anh đang ngọt ngào. Chứ không phải tự mãn."
"Tự mãn cũng là một phần của sự quyến rũ," Ken thì thầm, dụi đầu vào mái tóc mềm mại của Paul.
Paul không tranh cãi. Cậu chỉ vùi mặt sâu hơn vào vai Ken, lặng lẽ tận hưởng khoảnh khắc bình yên ấy thêm một lúc nữa.
...
Cuối cùng, cả hai cũng rời khỏi ghế, chậm rãi, lười biếng, và đầy sự miễn cưỡng như những kẻ say giấc nồng không muốn tỉnh dậy. Paul lững thững theo sau Ken vào bếp, ngáp dài, mắt dụi như một chú mèo lười biếng vừa tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài. Ken đứng giữa căn bếp nhỏ, mái tóc rối bù xõa mọi hướng, mang trong mình vẻ vừa bực bội vừa đáng yêu.
"Anh nấu ăn á?" Paul chớp mắt ngạc nhiên, chưa kịp tin vào điều mình đang nhìn.
Ken nhướn mày một cách đầy tự tin. "Anh mà không biết rán trứng thì làm bạn trai kiểu gì?"
Paul đỏ mặt khi nghe từ "bạn trai" lần đầu được thốt ra từ môi anh, nhưng cậu không sửa lại. Cậu chẳng muốn. Cảm giác dường như trong khoảnh khắc ấy, thế giới của họ chỉ gói trọn trong hai chữ ấy, một điều ngọt ngào và gần gũi đến kì lạ.
Cậu khoanh tay, dựa người vào quầy bếp, mắt chăm chú ngắm nhìn Ken ra dáng một người đàn ông đầy tự tin, thoăn thoắt chuẩn bị bữa sáng. Không có gì cầu kỳ trên đĩa: chỉ vài quả trứng ốp la thơm lừng, chút cơm rang tỏi vàng giòn và vài lát xúc xích nướng nghi ngút khói. Mùi thơm dịu nhẹ thoang thoảng xuyên qua không khí, làm Paul cảm nhận như đang trôi trong một giấc mơ đẹp đẽ, nơi chỉ có hai người, dưới ánh sáng nhàn nhạt của buổi sáng mưa.
Tiếng mưa vẫn rơi lộp độp trên khung cửa, nhẹ nhàng vỗ về tâm hồn, hòa quyện với những tiếng cười khe khẽ vang lên đan xen trong căn bếp nhỏ, khiến cho mọi thứ vừa quá đỗi giản dị lại vừa đủ đầy đến lạ thường. Cảm giác ấy vừa chan chứa hạnh phúc lại vừa mong manh, như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ thổi bay đi.
Sau bữa sáng, mưa không hề ngớt mà còn trở nên nặng hạt hơn, như dệt nên một tấm màn mưa phùn mềm mại, nhuộm bạc con đường trước mắt và làm nhòe nhạt thế giới ngoài kia như một bức tranh màu nước sương mờ.
Paul đứng bên cửa, ba lô khoác vội một vai, tay cầm chiếc ô cũ kỹ. Ken tựa vào khung cửa, khoanh tay nhìn theo, ánh mắt dịu dàng pha chút chơi vơi.
"Em có thể ở lại mà," giọng anh trầm ấm, không hẳn là trêu đùa mà như một lời mời gọi chân thành.
Paul khẽ liếc anh, nụ cười nửa miệng hiện lên trên khuôn mặt còn vương chút buồn ngủ.
"Anh đã cho em ăn rồi, còn trộm áo hoodie của em, rồi bắt em ôm anh gần mười tiếng đồng hồ. Em nghĩ thế là đủ rồi đấy."
Ken nhếch mép cười tinh nghịch. "Vậy mà... em vẫn còn đang đỏ mặt kìa."
Paul cố tình đảo mắt, nhưng trong lòng vẫn thấy một nhịp đập không tên xao xuyến.
Cùng bước ra phố, chung nhau chiếc ô che mưa, họ đi sát nhau trên con đường hẹp, không một lời nói, chỉ có tiếng mưa lặng lẽ vỗ về chung quanh. Cảm giác ấm áp từ vai Ken truyền sang Paul qua lớp áo như một chiếc chăn vô hình, giữ ấm cho tâm hồn lạnh lẽo.
Bàn tay Ken nhẹ nhàng tìm đến tay Paul, nắm lấy, dễ dàng như thể đó là phản xạ tự nhiên, một thói quen mà cả hai không cần nói ra vẫn thấu hiểu.
Đi thêm vài bước, Paul liếc sang thấy Ken đã nhìn mình từ bao giờ. "Gì vậy?" cậu khẽ hỏi, giọng chưa hết bỡ ngỡ.
Ánh mắt Ken dịu dàng như đang ghi nhớ những chi tiết nhỏ nhất trên khuôn mặt Paul, như từng đốm tàn nhang, từng rung động của hàng mi, từng nhịp đập đan xen trong phút giây ấy. Rồi, trong tiếng mưa lác đác, anh nhẹ nhàng nói:
"Anh yêu em."
Paul đứng lặng người, những lời ấy vang vọng như bản nhạc trầm bổng chìm sâu giữa không gian ẩm ướt. Lòng ngực cậu nghẹn lại, hơi thở bỗng chùng xuống. Rồi, bằng giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy chắc chắn, cậu đáp:
"Em cũng yêu anh."
Ken thở phào nhẹ nhõm, nụ cười lan tỏa trên môi, nhanh chóng vòng tay ôm lấy Paul, kéo sát cậu vào lòng dưới chiếc ô nhỏ, che chắn khỏi những giọt mưa còn lại.
Nụ hôn của họ chẳng kịch tính, cũng chẳng dành cho màn khoe khoang hay sự dàn dựng nào. Nó chỉ đơn giản là biểu hiện trọn vẹn của một tình yêu đã tồn tại âm thầm, vững chãi và chân thành. Tình yêu ấy không còn là một "có lẽ", mà đã trở thành một "có" – một lời hứa không lời, một khởi đầu tươi sáng cho cả hai.
Giữa mưa chiều nhè nhẹ, họ đứng đó, nắm tay nhau, đi về phía tương lai với trái tim tràn đầy hy vọng và bình yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com