19.
.
Tiệc tùng từ chiều tới tận khuya mới kết thúc. Vì nhà Doãn Hạo Vũ không đủ phòng trống nên mọi người phải thuê khách sạn ở bên ngoài để ở tạm một đêm, ngày mai mới lên tàu về nhà.
Em cùng bố mẹ tiễn mọi người xuống dưới sảnh, ồn ào chào hỏi một lượt, đến khi xe ô tô khuất sau ngã rẽ rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Căn phòng khi nãy còn huyên náo giờ đã vắng tanh, trên thành ghế vắt một cái áo khoác nam không biết của ai để quên.
Doãn Hạo Vũ phụ giúp bố mẹ dọn dẹp phòng ốc, sau đó mở cửa ban công để tản bớt mùi đồ ăn ám ở bên trong.
Xong xuôi hết công việc, em lau khô tay bằng giấy ăn, lấy chiếc hộp nhung đựng huy chương vàng ra đặt lên ngăn tủ trong phòng khách, ngay cạnh khung ảnh gia đình và tấm huy chương bạc em từng dành được khi còn học cấp ba.
Căn phòng một tháng không có người ở được mẹ dọn dẹp sạch sẽ, chăn chiếu vẫn còn vương mùi chanh nhè nhẹ.
Doãn Hạo Vũ vùi mặt xuống gối, hít một hơi thật sâu. Cảm thấy vẫn là không đâu tốt bằng nhà mình.
Tất nhiên là phải trừ những lúc bị mẹ xông vào trong phòng kéo chăn dựng dậy từ lúc sáng sớm, như hiện tại chẳng hạn.
"Mới tám giờ sáng mà mẹ? Cho con ngủ thêm một lát nữa đi."
"Dậy nhanh, ra phòng khách mẹ bảo cái này." Mẹ phát vào lưng em một cái.
Có trời cũng chẳng biết được mẹ muốn làm gì. Doãn Hạo Vũ nằm trên giường mơ màng, nơm nớp lo sợ mẹ sẽ đẩy cửa một lần nữa, nhưng chắc chắn lần này sẽ cầm theo trên tay một cái roi mây.
Em chòng thêm một cái áo vào người rồi xuất hiện trước cửa phòng. Mẹ với bố đang chụm đầu sờ nắn cái gì đó ở trên mặt bàn, nét mặt rất vui vẻ.
"Bỏ cái tay ra."
"Sao mẹ đánh con."
Doãn Hạo Vũ tủi thân xoa xoa tay, em thấy trong hộp có quýt, muốn ăn một quả nhưng không ngờ lại bị mẹ đánh vào mu bàn tay một cái.
"Ai nói cho con ăn. Quýt này là nhà cô út trồng được, vừa ngọt lại nhiều nước, con đem tới biếu huấn luyện viên đi, tiện thể nói cảm ơn ông ấy."
"Không cần đâu mẹ, thầy ấy không thích ăn đâu."
"Bảo mang thì cứ mang đi, sao cứ cãi nhem nhẻm thế nhỉ?"
Mẹ gắt lên thì đến bà ngoại cũng phải sợ. Doãn Hạo Vũ nuốt nước bọt, miễn cưỡng xách theo hộp quýt được gói ghém cẩn thận ra khỏi nhà.
Nhắc mới nhớ em đâu có biết địa chỉ nhà của huấn luyện viên ở đâu, nhưng nếu bây giờ bỏ về thì dám chắc bữa trưa em sẽ phải ăn đòn thay cơm.
Những lúc bế tắc như thế này, chỉ có một người có thể giúp em được thôi.
"Nhờ vả cái gì?" Oscar hẳn là vẫn còn đang ngủ, giọng mũi nghèn nghẹt.
"Anh biết địa chỉ nhà huấn luyện viên bắn súng không?"
"Biết. Cần làm gì?"
"Mẹ tôi bắt đem quà tới cảm ơn ông ấy."
Oscar hỏi xong rồi thì cúp máy, mấy giây sau một địa chỉ được gửi tới tin nhắn của em.
Doãn Hạo Vũ mở bản đồ, xem qua một lượt rồi nhảy lên xe buýt. Nhà của huấn luyện viên gần trường cao trung cũ của em, đi không quá xa nhưng hơi vòng vèo.
Đi gần đến nơi rồi Doãn Hạo Vũ mới phát hiện là xe buýt không đi vào đến tận nơi, nói cách khác em phải đi bộ gần 800m nữa.
Hộp quýt được em chuyển sang ôm trong lòng, đã ôm một bụng ấm ức vì không được ăn rồi, giờ còn phải đi bộ dưới thời tiết lạnh cóng.
Sau khi xác nhận đã tìm đến đúng số nhà được Oscar gửi trong tin nhắn, em mừng rỡ bấm chuông liền hai cái.
Chờ khoảng vài phút thì có người đi đến mở cửa, Doãn Hạo Vũ nở một nụ cười tiêu chuẩn, nhưng vừa nhìn thấy người xuất hiện ở cửa là Châu Kha Vũ thì những lời định nói đều trôi tuột lại vào trong.
"Sao anh lại ở đây?"
Hai người nhìn nhau khoảng chừng 5 giây thì có tiếng gọi từ trong nhà vọng ra.
"Kha Vũ, con làm gì ngoài đó mà lâu thế?"
Giọng nói nhạt như nước ốc này làm sao mà em quên được, không phải của huấn luyện viên thì là ai?
"Trái đất này nhỏ thật nhỉ?" Doãn Hạo Vũ cười nhạt rồi đẩy Châu Kha Vũ sang một bên, hiên ngang đi vào trong nhà.
"Thầy đang nấu bữa trưa ạ?"
Huấn luyện viên giật mình đánh rơi cả chiếc muôi đang cầm trên tay xuống nồi.
"Sao em lại tới đây?"
"Họ hàng nhà em trồng được ít quýt ngọt, mẹ em nhờ em mang đến biếu thầy." Doãn Hạo Vũ tươi cười, nghiến răng nói. "Và anh."
"Em ra phòng khách ngồi đi, tôi tắt bếp cái đã."
Châu Kha Vũ cũng đi ra phòng khách, bàn tay cơ hội nắm lấy eo em.
"Biến." Doãn Hạo Vũ nhìn y bằng ánh mắt đầy cảnh cáo.
Huấn luyện viên khi ra còn đem theo một khay nước ép. Doãn Hạo Vũ lễ phép nhận lấy một cốc, ngoan ngoãn ngồi trên ghế uống.
"Thầy không giới thiệu một chút ạ?"
Hay thầy nghĩ là em biết rồi?
"À, đây là con trai tôi, Châu Kha Vũ."
"Khoan đã, không phải anh ấy khác họ với thầy sao?"
"Kha Vũ theo họ mẹ nó."
Doãn Hạo Vũ dần dần hiểu ra, Châu Kha Vũ không theo họ của thầy bởi vì ông sợ rằng trong quá trình phát triển anh sẽ bị ảnh hưởng bởi danh tiếng của bố, và bị người khác so sánh hơn thua.
"Trước đây khi còn ở cao trung, em từng tham gia câu lạc bộ bắn súng cùng anh Kha Vũ."
"Tôi biết."
"Ngày ấy vì thầy thấy động tác khởi động của em quen, nên mới tới hỏi đúng không ạ?"
"Ừm. Nhưng tôi đã biết em từ trước đó rồi. Thằng nhãi kia mê em như điếu đổ."
Doãn Hạo Vũ sặc nước, ôm miệng ho khù khụ. Châu Kha Vũ giúp em vuốt lưng, liền bị em lườm cho một cái.
"Không cần phải ngạc nhiên. Những gì tôi cần biết thì đều biết hết."
Đúng lúc đó Châu Kha Vũ cũng ghé vào tai em thầm thì. "Anh kể cho ông ấy biết chúng mình đang yêu nhau rồi."
"Anh vui quá nhỉ?" Em nhéo vào lòng bàn tay y.
Từ lúc ra khỏi nhà Châu Kha Vũ đến giờ đã được mười phút, nhưng em vẫn đỏ mặt tía tai, đã thế còn cố tình bơ y.
"Anh xin lỗi mà."
"Xin lỗi mà anh còn cười? Không thành tâm gì hết."
Châu Kha Vũ nhịn cười hôn lên má em một cái. "Đừng giận nữa."
"Tránh ra." Doãn Hạo Vũ hất tay y.
Đúng lúc này Châu Kha Vũ ôm tay xuýt xoa một tiếng, em còn tưởng mình khiến y bị đau, vì thế vội vàng hỏi.
"Em làm anh đau à?"
"Ừ. Bây giờ em phải thổi mới hết đau."
Doãn Hạo Vũ biết mình lại bị lừa, nhưng lần này em không đẩy tay y ra nữa.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com