2.
.
Bão suy yếu thành áp thấp nhiệt đới, mưa dầm dề gần một tuần chưa dứt.
Doãn Hạo Vũ dứt khoát nghỉ học, tới trung tâm tập chung cùng những người được lựa chọn đi tham dự thế vận hội, tập luyện không kể ngày đêm.
Bạn cùng bàn nhắn tin cho em nói giáo sư ra tối hậu thư nếu em còn nghỉ thêm một buổi nữa thì chuẩn bị tinh thần học lại đi.
Doãn Hạo Vũ lười giải thích, gửi thẳng cho cậu ta danh sách dự thi có tên mình trong đó.
Vài giây sau một tin nhắn được gửi tới, kèm theo nhãn dán hình con mèo đang khóc.
"Huynh đệ, làm chậm trễ thời gian tập luyện của cậu rồi."
Năm nay thế vận hội mùa đông được tổ chức tại Thuỵ Điển. Cách thời gian diễn ra lễ khai mạc một tháng, liên đoàn thể thao đã chuẩn bị sẵn sàng để lên đường. Lý do là vì khí hậu của Châu Âu quá khác biệt, nên họ muốn các vận động viên đến sớm để làm quen.
Người quản lý chính của đoàn bắn súng không ai khác chính là Oscar. Mấy ngày nay anh ta đều đang lo sốt vó xem làm thế nào để đem được bộ trà đạo của mình ra nước ngoài mà không bị bể.
Doãn Hạo Vũ thì hoàn toàn ngược lại, cả ngày chỉ xoay quanh hai việc duy nhất là tập luyện và ngủ.
Người bình thường đi ra nước ngoài mất cả tuần để sắp hành lý, em lại cho rằng một ngày là quá nhiều.
Sáng hôm đó, trước khi lên máy bay, mẹ nấu cho Doãn Hạo Vũ một tô mì trường thọ lớn, ép em ăn hết để cầu may mắn.
"Mẹ chúc tuyển thủ Doãn Hạo Vũ thi đấu thuận buồm xuôi gió, đem vinh quang về cho đất nước."
Doãn Hạo Vũ mỉm cười gượng gạo, gắp một miếng rau cải bỏ vào miệng.
Mấy năm nay em cũng từng tham gia thi đấu tại giải trẻ, phong độ thi đấu ổn định nên luôn được xếp vào nhóm hạt giống tiềm năng. Nhưng ngoài bản thân Doãn Hạo Vũ ra thì chẳng ai biết được đam mê với môn thể thao này của em đã tắt lâu rồi. Đối diện với kỳ vọng của bố mẹ, em đột nhiên cảm thấy mình có chút khốn nạn.
"Con sẽ cố gắng hết sức."
Liên đoàn cho xe đến đón, nên bố mẹ chỉ xuống đến dưới nhà để tiễn em. Bố vỗ vai em dặn dò đủ điều, còn mẹ thì luôn tay luôn chân kiểm tra vì sợ em quên cái này cái kia.
Nếu không có huấn luyện viên xuống nói chuyện, thì không biết đến khi nào bố mẹ mới chịu để em đi.
Trên thực tế hành lý cá nhân của bọn họ không nhiều bởi vì từ đồ ăn đến trang phục đều do liên đoàn chuẩn bị.
Doãn Hạo Vũ là người cuối cùng vào sảnh sân bay, em đội một chiếc mũ lưỡi trai đen, còn đeo cả khẩu trang. Nếu không vì đồng phục thể thao trên người thì dám chắc mọi người sẽ nghĩ em là một khách du lịch lạc vào đoàn.
"Trang bị gì mà kín thế, trốn ai à?" Oscar huých vào vai em một cái.
"Trốn anh."
"Ồ. Thế thì cậu nguỵ trang còn kém lắm."
Oscar làm phiền Doãn Hạo Vũ thêm một lúc nữa thì bị trưởng đoàn gọi đi. Lúc này em mới chậm rãi nhìn những người đang có mặt ở sảnh sân bay.
Không khó để xác định vị trí của nhóm vận động viên bắn cung, bởi vì trên vai của mỗi người bọn họ đều đeo một bộ cung tên.
Doãn Hạo Vũ cũng tìm thấy người mà mình muốn tìm, chỉ là không định chào hỏi bây giờ. Bởi vì dù sao hai người vẫn còn rất nhiều thời gian.
Máy bay hạ cánh tại sân bay Arlanda vào lúc bảy giờ tối. Trải qua một chuyến bay dài, các thành viên trong đoàn đều mệt lử người.
Mỗi một đoàn thể thao đến đây đều được phân cho một toà nhà riêng. Khu vực của đội bắn súng được phân ở trên tầng 5.
Doãn Hạo Vũ bị jet lag rất nặng, vừa vào phòng em đã ném vali sang một bên, nằm trên giường ngủ thẳng một giấc đến sáng.
"Tổ tông của tôi ơi, cậu biết mấy giờ rồi không?"
Oscar đạp cửa xông vào phòng, mở tung tất cả các tấm rèm rồi chống nạnh trước giường gọi ầm lên.
"Một tháng nữa mới bắt đầu thi đấu cơ mà? Để em yên."
"Không thi đấu thì không có việc cho cậu làm à? Dậy nhanh."
Doãn Hạo Vũ nghiến răng ngồi dậy, thầm hạ quyết tâm sau hôm nay nhất định sẽ đập vỡ bộ trà đạo của Oscar.
"Việc gì?"
"Liên đoàn muốn quay một đoạn phỏng vấn để tuyên truyền thế vận hội tới người dân. Hai vận động viên bắt thành một cặp phỏng vấn. Nhanh cái chân lên."
Doãn Hạo Vũ ghét nhất là mấy sự kiện truyền thông như vậy, phải ngồi trước ống kính giả tạo cười cười nói nói, thà bắt em về đi học còn hơn.
"Em không đi."
"Cậu coi đây là trò trẻ con à mà lựa chọn, không thích cũng phải đi." Oscar ném chiếc gối rơi dưới đất vào người em. "Nhanh nào, sắp xếp cho cậu rồi, bắt cặp với một anh đẹp trai."
"Ai?" Em che miệng ngáp một cái.
"Châu Kha Vũ bên bắn cung."
Doãn Hạo Vũ hơi khựng lại, nhưng Oscar chưa kịp phát hiện điều bất thường thì em đã thản nhiên đi vào trong nhà tắm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sau khi thay quần áo xong xuôi, Doãn Hạo Vũ đi theo Oscar xuống sảnh.
Địa điểm ghi hình của bọn họ là một vườn hoa ngoài trời cách toà nhà của đoàn vận động viên không xa.
Nhân viên thực hiện phỏng vấn thấy hai người đến thì khách sáo chào hỏi, sau đó đưa cho em một danh sách câu hỏi phỏng vấn để chuẩn bị.
Doãn Hạo Vũ đợi người kia quay đi thì liền dùng tờ giấy đó để gấp máy bay, sau đó phi vào luống hoa dại cạnh vòi phun nước.
Chờ thêm một lúc nữa thì vị khách còn lại cũng tới. Châu Kha Vũ mặc đồng phục bắn cung, có vẻ là vừa từ chỗ tập luyện chạy tới đây.
"Xin lỗi vì đã để mọi người phải chờ lâu."
"Không sao, không sao. Luyện tập là trên hết." Phóng viên cười tươi như hoa, nét mặt dịu dàng đi mấy phần.
"Chào nhé, đàn anh."
Vì bị nhân viên trang điểm che khuất, khi ngồi yên vị trên ghế Châu Kha Vũ mới nhìn thấy người phỏng vấn cùng mình là ai. Y mỉm cười đáp lại một câu chào khách sáo.
Nội dung phỏng vấn chủ yếu xoay quanh vấn đề thể thao, ngoài những câu hỏi được chỉ đích danh, Doãn Hạo Vũ hầu như luôn giữ im lặng.
Người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá đây là một em bé ngoan, chăm chú lắng nghe người khác nói lại còn cười rất xinh, nhưng trên thực tế tâm hồn của em đã bay lên đến tận chín tầng mây rồi.
"Tại sao Hạo Vũ lại lựa chọn chơi bắn súng thế?"
Đột nhiên bị điểm danh, Doãn Hạo Vũ đầu tiên là mỉm cười một cái, sau đó trả lời ngắn gọn.
"Tôi bắt đầu tham gia bắn súng từ khi lên cao trung. Hồi đó có một đàn anh khoá trên bắn súng rất giỏi, tôi liền ngưỡng mộ đến nỗi tham gia câu lạc bộ bắn súng."
"Ồ. Vậy đàn anh đó hẳn cũng trở thành một vận động viên bắn súng rất xuất sắc như Hạo Vũ của chúng ta nhỉ?"
"Không có." Doãn Hạo Vũ lắc đầu, thản nhiên nói. "Lên lớp 12 thì người ta bỏ chơi bắn súng rồi."
Phóng viên cười gượng một cái rồi chuyển chủ đề sang Châu Kha Vũ.
"Vậy còn Kha Vũ thì sao?"
Buổi phỏng vấn kết thúc vào lúc mười một giờ trưa. Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ cùng nhau đứng lên chào tạm biệt khán giả.
Mắt thấy nhân viên kỹ thuật chuẩn bị tiến lên tắt livestream, Doãn Hạo Vũ đột nhiên nghiêng người ôm lấy Châu Kha Vũ.
Mọi người đều cho rằng đó đơn giản chỉ là một cái ôm giữa đồng nghiệp với nhau.
Chỉ có mình Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ biết mục đích của em là gì.
Doãn Hạo Vũ mượn góc quay bị che khuất bởi sườn mặt điển trai, ghé vào tai y thì thầm ba chữ.
"Đồ phản bội."
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com