Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5.

.

Nếu không thể làm bạn, thì Doãn Hạo Vũ sẽ trở thành loại người mà Châu Kha Vũ ghét nhất.

Em bắt đầu giao du với bạn xấu, bắt chước bọn họ uống rượu, hút thuốc, nói chung là không thiếu một trò gì.

Em lượn lờ trước mặt Châu Kha Vũ với hai bàn tay chi chít vết thương vì đánh nhau với mục đích chọc giận y.

Sau này nghĩ lại mới thấy mình thật là lố bịch.

Châu Kha Vũ ngày một tốt lên, đã là vàng thì ở đâu cũng sáng. Còn em thì là một thằng nhóc ngỗ nghịch không biết trời cao đất dày.

Một thời gian sau Châu Kha Vũ bước vào kỳ thi đại học, em nghe nói y đỗ vào một trường trọng điểm của thành phố.

Doãn Hạo Vũ không chịu thua kém, em điên cuồng học tập, đến nỗi nhập viện vì kiệt sức, nhưng chỉ có thể đỗ vào một trường hạng hai.

Hai ngôi trường nằm ở hai đầu thành phố, nếu không cố tình thì sẽ chẳng bao giờ thấy được nhau.

Thế vận hội mùa đông chỉ là cơ hội đường đường chính chính để em gặp Châu Kha Vũ, còn trên thực tế, trong suốt khoảng thời gian 4 năm này, em vẫn luôn theo dõi y.

Doãn Hạo Vũ xem từng trận đấu, đọc từng bài báo xem người ta nói gì về Châu Kha Vũ. Đôi lúc em không hiểu nổi mình đang làm gì, chẳng lẽ là vì không cam tâm?

Hội ngộ ở Thuỵ Điển, nhưng hai người chẳng phải đồng đội, cũng chẳng phải đối thủ, cùng lắm chỉ là một người xa lạ trên ngực áo có in chung một màu cờ.

Doãn Hạo Vũ uống rượu xong đi không nổi, Oscar phải cắn răng dìu em về phòng. Hai người cẩn thận đi trong hành lang, bởi vì nếu liên đoàn mà phát hiện vận động viên của mình có thái độ chè chén bê tha thế này thì không chỉ Doãn Hạo Vũ xong đời, mà Oscar cũng xong luôn.

May mắn là hành lang có lót thảm, nên tiếng bước chân của hai người không quá vang trong không gian yên tĩnh. Và cũng nhờ thế, mà Oscar nghe thấy tiếng cạch cửa rất rõ ràng.

Doãn Hạo Vũ vòng cả hai tay ôm lấy cổ Oscar vì sợ ngã, người ngoài nhìn vào bằng góc độ nào cũng thấy tư thế của hai người rất mờ ám.

"Mở cửa mau đi đứng đực ra đó làm gì?"

Doãn Hạo Vũ bực bội lục tìm chìa khoá khắp người, sau khi mở được rồi thì loạng choạng đi vào phòng, hoàn toàn coi các vị ở ngoài hành lang là không khí.

"Cậu ấy uống rượu à?"

"Một chút. Cậu cũng biết liên đoàn cấm vận động viên uống rượu mà. Vì thế nể tình nghĩa cũ, giữ kín chuyện này nhé, Kha Vũ?"

Oscar không chờ được câu trả lời của Châu Kha Vũ, bởi vì y nghe thấy tiếng động rất lớn từ trong phòng vọng ra, kèm theo là tiếng rên rỉ đau đớn của Doãn Hạo Vũ.

"Xin phép tôi phải..."

Oscar còn chưa kịp nói xong, Châu Kha Vũ đã như một cơn gió lướt qua anh đi vào trong phòng.

Doãn Hạo Vũ đau đớn nằm trên nền gạch, em chỉ muốn tẩy rửa qua loa thân thể một chút, ai ngờ lại trượt ngã không đứng dậy được.

Em đã nghĩ mình ở đây ngủ một giấc đến sáng cũng không tệ, thì có người đã tiến tới đỡ em lên.

"Đau đau." Em nắm vào cổ tay của người kia, muốn giằng ra nhưng không thể.

"Đau ở đâu?"

"Ở đâu cũng đau hết."

Ngay sau đó Doãn Hạo Vũ được nhấc bổng lên khỏi mặt đất, ý thức của em ngày càng mơ hồ, thậm chí đã mở to hai mắt nhưng vẫn không thể nhìn rõ người đang bế mình là ai.

Sau khi được đặt lên giường, em cảm giác tay mình được người khác cầm lấy, ấn ấn nắn nắn một hồi không biết với mục đích gì.

"Tay có đau không?"

Doãn Hạo Vũ hàm hồ lắc đầu.

"Ngày mai anh đưa cậu ấy tới bác sĩ kiểm tra lại tay đi."

Oscar đặt cốc nước xuống tủ đầu giường phòng trường hợp nửa đêm Doãn Hạo Vũ tỉnh dậy khát nước. Sau đó tuỳ tiện "ừm" với Châu Kha Vũ một cái.

"Chăm sóc tốt cho vận động viên là công việc cơ bản nhất của một người quản lý. Không phải anh không biết đôi tay với người cầm súng quan trọng như thế nào."

Châu Kha Vũ bỏ lại một câu như thế rồi rời đi, đầu óc của Oscar bị ánh mắt lạnh lẽo của y làm cho đình trệ, mãi một lúc lâu sau mới nhận ra mình vừa bị một thằng nhóc kém tuổi dạy dỗ.

Trong giấc ngủ Doãn Hạo Vũ vẫn nhớ chiều mai đội tuyển bắn súng sẽ có buổi gặp gỡ và tập luyện đầu tiên, vì thế em cần phải dậy sớm vào buổi sáng để không cảm thấy uể oải.

Cồn trong máu vẫn còn chưa tan đi, cả người Doãn Hạo Vũ đều cảm thấy rã rời. Em choáng váng chống người ngồi dậy, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

"Dậy rồi à? Muốn uống canh giải rượu không?"

Doãn Hạo Vũ giật mình nhìn Oscar đang ngồi ở cuối giường, ánh mắt chan hoà như một người cha.

"Sao anh lại ở đây?"

Oscar không thể nói mình ở đây để tự vấn lại lương tâm nghề nghiệp của mình được, như vậy đúng là quá xấu hổ mà.

"Có cảm thấy bị đau ở đâu không?"

"Sao lại đau? Hôm qua anh đánh tôi à?"

"Tôi đánh cậu làm gì?" Oscar nhếch miệng cười cười. "Hôm qua cậu uống say ngã trong nhà tắm mà không nhớ à?"

Doãn Hạo Vũ theo bản năng kiểm tra hai tay của mình, xác định xương khớp đều không có vấn đề gì mới nhẹ nhàng thở hắt ra.

"Làm phiền anh rồi. Sau này tôi sẽ tiết chế."

Oscar chỉ "ừ" một tiếng, nếu Doãn Hạo Vũ đã không nhớ gì về chuyện hôm qua thì anh cũng không nhắc lại nữa. Người sĩ diện cao như em mà biết hôm qua mình thất thố trước mặt Châu Kha Vũ thì sẽ phát điên lên mất.

"Thay quần áo đi, đưa cậu xuống bác sĩ kiểm tra tay xem có bị sao không."

Phòng y tế được bố trí ở tầng một, mỗi bộ môn đều có bác sĩ phụ trách riêng. Oscar tường trình lại sự kiện hôm qua cho bác sĩ nghe, tất nhiên là lược bỏ việc đi uống rượu và sự xuất hiện bất ngờ của Châu Kha Vũ.

Vì Doãn Hạo Vũ không chắc khi ngã mình có chống tay hay không nên bác sĩ đề xuất em cứ chụp x quang để chẩn đoán được chính xác.

Trong thời gian chờ lấy phim, Doãn Hạo Vũ định tranh thủ đi kiếm gì ăn, ai ngờ vừa ra đến cửa đã đụng phải Châu Kha Vũ.

"Đàn anh cũng tới tìm bác sĩ à? Tập luyện bị thương ở đâu sao?"

Doãn Hạo Vũ vốn chỉ xem đây là một câu chào hỏi xã giao, vậy mà lại thật sự thấy băng quấn trên cổ tay của y.

"Bị căng cơ thôi."

"Ồ. Cẩn thận đó." Em thiện chí nhắc nhở.

"Cậu cũng vậy."

Châu Kha Vũ nói xong thì vội vã rời đi. Sau khi bóng lưng của y khuất sau cánh cửa, em chợt nhận ra có gì đó không đúng lắm. Sao căng cơ lại phải quấn băng ở cổ tay?

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com