Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

P3: Không cần


Kì thi tốt nghiệp diễn ra trong hai ngày, Châu Kha Vũ biết Duẫn Hạo Vũ thi không tốt.

Trên đường về nhà cậu ngồi im re, một câu cũng không muốn nói với anh. Châu Kha Vũ khá tò mò về chuyện này, vì bình thường làm bài được hay không Duẫn Hạo Vũ cũng không thèm quan tâm, cứ thế cho qua như không có chuyện gì. Nhưng hôm nay cậu thật lạ, không chỉ im lặng mà trên khuôn mặt kia đều là khó chịu và buồn bực.

Châu Kha Vũ nghĩ qua nhiều lí do, thấy có lí vẫn là do đây là một kì thi quan trọng, nếu làm không tốt thì sẽ bị ba cậu mắng cho một trận.

Anh lại không biết làm sao mở miệng an ủi người kia, hơn nữa cậu không vui thì tất nhiên anh cũng không khá khẩm hơn là mấy. Nhưng Duẫn Hạo Vũ rất khó chiều, nếu nói sai ý cậu không chừ lại bị giận lân.

" Thi xong rồi thì ra ngoài chơi một buổi nhé?" Châu Kha Vũ biết cậu vẫn là con nít, dụ dỗ kiểu này chắc có tác dụng đi.

" Thật hả? Anh đưa tôi đi hả?"

Duẫn Hạo Vũ bỗng trở nên vui vẻ lay lay cánh tay anh, hứng phấn đến mức mọi sự buồn bã trong mắt đều tan biến hết.

" Thật, tôi chở cậu đi." Châu Kha Vũ dở khóc dở cười, hoá ra cậu nhóc này là sợ làm bài không tốt thì không được đi chơi. Nhưng chẳng phải anh nói qua rồi sao, chỉ cần cậu muốn thì một tên bảo vệ như anh sao dám trái lời chứ.

" Thôi, bỏ đi." Cậu xị mặt xuống, dù gì bài là cậu làm không được, thì làm sao đòi một điều kiện kia của Châu Kha Vũ được, như thế chẳng khác nào cậu xem anh như người ở nhà mình thật. Muốn Châu Kha Vũ làm gì thì anh phải làm nấy, cậu không muốn anh sẽ nghĩ như vậy.

Châu Kha Vũ hiểu được khung bậc cảm xúc của Duẫn Hạo Vũ, nhưng anh lại không quá xem trọng chuyện này lắm. Bởi vì trước sau cậu cũng sẽ sử dụng cái quyền nhà chủ mà muốn anh làm thứ này thứ kia mà thôi.

" Là tôi tự nguyện, hơn nữa tôi cũng muốn đi chơi một bữa. Chẳng lẽ cậu không muốn cho người nhân viên này nghỉ ngơi."

Sự vui vẻ rất nhanh xuất hiện trong đáy mắt Duẫn Hạo Vũ, cậu gật mạnh đầu, thoả mãn với câu nói của Châu Kha Vũ.

Hai người đến khu vui chơi của trung tâm thành phố, Duẫn Hạo Vũ lôi anh đi tới mấy chỗ toàn những trò cảm giác mạnh. Anh cũng nghe theo mà đi cùng chơi với cậu.

Đến khi trời bắt đầu tối dần, Duẫn Hạo Vũ mới xoa xoa cái bụng đói meo của mình, ngước mặt lên nhìn anh.

" Được rồi, chúng ta đi ăn gì đó."

Châu Kha Vũ dẫn đường trước, cậu cũng lẽo đẽo vui vẻ chạy theo sau.

Nơi mà bọn họ đến là một quán phở ven đường, vốn không có gì đặc biệt, khách cũng không đông. Nhưng Duẫn Hạo Vũ nghĩ nếu anh dẫn cậu đến đây thì ắt hẳn có lí do.

Và đúng là như vậy, món phở bò mà Châu Kha Vũ gọi ra ngon tuyệt, ăn vào là mê luôn.

" Châu Kha Vũ, có phải anh hay lén tôi đến đây ăn không?"

Duẫn Hạo Vũ mở hộp ớt, bỏ thêm vào bát phở mình một chút ớt.

" Ăn cay không tốt cho dạ dày."

Duẫn Hạo Vũ không nghe lời, thích thú với vị cay nồng của tô phở.

" Lần sau có đi thì dẫn tôi đi với nhé."

" Ừm, lúc nào cậu muốn ăn thì cứ nói với tôi, tôi sẽ chở cậu đi."

Châu Kha Vũ thấy cậu gạt gạt rau trong tô sang một bên, chú tâm ăn phở trong tô. Liền giúp cậu gắp rau đi rồi bỏ vào tô của mình, còn không quên nói một câu.

" Tôi thích ăn rau."

Duẫn Hạo Vũ nhìn anh cười hì hì, dù gì rau cũng không ngon bằng thịt.

Sau khi ăn uốn no nê xong Châu Kha Vũ liền chở Duẫn Hạo Vũ về nhà, bây giờ cũng đã muộn rồi, anh không muốn bị nhà trên trách phạt.

Cậu nhóc ngồi trên xe luyên thuyên hết nửa ngày thì cuối cùng cũng ngủ thiếp đi. Châu Kha Vũ cảm thấy yên tĩnh hẳn, rồi lại liếc qua nhìn cậu vài giây.

Duẫn Hạo Vũ ngày càng lớn, đó là điều khiến Châu Kha Vũ khá bận tâm. Cậu sẽ không còn quấn quýt lấy anh nữa, cậu sẽ tìm thấy hạnh phúc cho chính mình. Và lúc đó hai người càng ít tiếp xúc, dần dần bọn họ cũng có cuộc sống riêng cho mình.

Nhưng bây giờ anh không còn quá sợ điều này nữa, bởi vì Châu Kha Vũ này sẽ không để chuyện quá khứ phải lặp lại. Hiện tại đối với Duẫn Hạo Vũ mà nói, anh không thể yêu cậu nữa chăng. Trái tim đã chết, anh không muốn để nó hồi sinh về tiếp tục bị đầy đoạ cho tới khi chết đi một lần nữa.

Bởi vì sự thật quá đau lòng, Duẫn Hạo Vũ sẽ không bao giờ yêu anh.

.......

Mẹ Duẫn Hạo Vũ độc ác tát thẳng vào mặt Châu Kha Vũ một cái thật mạnh. Có lẽ bà đang tức giận hoặc có thể lo rằng anh sẽ làm hại gì con bà.

Nhưng sự tĩnh lặng của Châu Kha Vũ lại không làm giảm cơn tức trong người bà ta.

" Lần sau nếu còn về muộn như vậy nữa ta sẽ không tha cho mày. Với lại, đừng nghĩ đến chuyện làm hại thằng bé."

Duẫn Hạo Vũ nghe thấy âm thanh ồn ào ngoài xe liền mệt mỏi tỉnh dậy, có thể do hôm nay vận động nhiều quá nên cậu đã ngủ thiếp đi.

Cậu nhìn ra bên ngoài, thấy bóng lưng thẳng tắp đang che mất tầm nhìn của mình. Duẫn Hạo Vũ nhướng người, hoá ra là mẹ cậu đang ầm ĩ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy chứ.

" Mẹ?"

Bà ta đẩy người Châu Kha Vũ sang một bên, tiến lại chiếc xe mà cậu đang ngồi ở trong đó.

" Không được về muộn như hôm nay nữa đây, mẹ sẽ giận."

Duẫn Hạo Vũ nũng nĩu lay lay cánh tay bà, gật gật đầu rồi bước xuống xe, theo bà vào nhà.

Cậu không quên chào tạm biệt với anh, nhưng vết hằn đỏ trên mặt Châu Kha Vũ khiến cậu giật mình.

" Kha Vũ, anh..."

Không chờ cậu nói hết câu, bà ta đã kéo tay cậu đi thẳng vào nhà, còn nói một số câu nhằm đánh lãng qua chuyện khác.

Châu Kha Vũ nhìn bóng lưng hai người kia, bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm. Thân hình cao lớn ấy đứng như vậy thật lâu cũng không di chuyển.

Cũng tốt, càng để anh ít tiếp xúc với cậu càng tốt, dù gì anh cũng không muốn trái tim mình bị lung lay.

Bệnh tình của mẹ Châu Kha Vũ ngày càng xấu đi, nên anh quyết định đưa mẹ vào viện. Nhưng cũng biết rồi đó, công việc vốn rất bận nên anh không có thời gian túc trực bên mẹ mình. Hơn nữa một mình bà ở trong bệnh viện thì chuyện cơm nước càng khó khăn, đi lại đều rất bất tiện.

Châu Kha Vũ nghĩ một hồi vẫn là đưa bà vào bệnh viện điều trị, anh không muốn quá khứ phải lặp lại lần nữa, anh không muốn mất đi người thân duy nhất của mình.

Anh thường tranh thủ thời gian vào thăm bà, nhưng vì quá bận việc nên chỉ ở một lúc rồi rời đi. Mẹ Châu Kha Vũ hiểu được tấm lòng của con trai nhưng chuyện chạy đi chạy lại như vậy thực sự rất khó khăn cho anh.

Nào ngờ khi biết tin mẹ anh nằm viện, Duẫn Hạo Vũ lại thường xuyên chạy đến đây đưa cơm và trò chuyện cùng bà. Bà không trách cậu, vì bà biết cậu chỉ mới là thằng nhóc mới lớn, đối với chuyện xấu ba mình làm thì chưa hay biết gì.

Đến khi Châu Kha Vũ biết được chuyện này thì anh không mấy vừa lòng, bởi vì anh không muốn cậu tiếp xúc với mẹ mình. Có lẽ nói anh sợ này sợ kia cũng được, chỉ cần mẹ anh an toàn mà thôi. Cũng không phải cậu làm hại gì bà, mà là sợ nhà trên không muốn cậu gần gũi với nhà của anh mà thôi.

" Lần sau không cần đến nữa."

" Tôi thích đến đấy, tôi chỉ muốn thay anh chăm sóc cho dì mà thôi."

" Nhưng tôi và mẹ tôi không cần điều này, cậu về đi."

Châu Kha Vũ nhìn người đang gọt dỡ quả táo kia, không vui lên tiếng.

" Chuyện của nhà tôi, chúng tôi có thể lo được."

" Kha Vũ, thôi mà con." Bà luôn biết anh còn bài xích với cái nhà đã hại gia đình mình, nhưng Duẫn Hạo Vũ là vô tội.

" Anh bận như vậy, lo cái gì mà lo, hơn nữa mẹ anh ở đây một mình cũng buồn, tôi lại không có việc gì làm. Đến chơi với dì là sai sao?"

Duẫn Hạo Vũ không hiểu con người cứng nhắc này, lạnh lạnh băng băng, còn khó chiều, suốt ngày chỉ như hòn đá biết di chuyển. Chỉ cần ba anh sai làm việc gì thì làm đấy, luôn không quan tâm đến cái nhìn của người khác.

" Tôi đã bảo là chuyện này không đến lượt cậu phải lo, cậu trở về trước đi, không bà chủ lại..."

Châu Kha Vũ thôi không nói nữa, đi lại gần mẹ mình, tiện tay pha một ly nước ấm cho bà.

Không thì bà ta lại tìm tôi trách mắng, tôi không nhận nỗi cái tội này đâu.

Duẫn Hạo Vũ bị thái độ dữ dằn của Châu Kha Vũ làm cho tủi thân, trước giờ cậu chưa từng bị cự tuyệt như vậy. Châu Kha Vũ dựa vào đâu chứ, theo như lời mẹ anh nói thì anh cũng như người ở của gia đình của cậu mà thôi.

Hai mắt cậu đỏ lên như muốn khóc, bàn tay nắm chặt góc áo, cố gắng đứng dậy bước ra khỏi phòng bệnh.

Duẫn Hạo Vũ biết không chào mà đi là bất lịch sự, nhưng cậu sợ mình vừa ngẩng mặt lên nước mắt sẽ trào ra. Cậu không muốn để Châu Kha Vũ thấy được sự yếu đuối của mình, cậu không muốn.

Đến khi Duẫn Hạo Vũ đi khuất, sự yên tĩnh trong phòng cũng bớt đi bởi câu nói của mẹ anh.

" Con chở em ấy về đi."

" Cậu ấy đến bằng cách nào thì về bằng cách đấy, hơn nữa có phải con nít nữa đâu."

" Nhưng con là người bảo vệ của Duẫn Hạo Vũ, nếu như em ấy xảy ra chuyện gì thì sao. Không phải lúc đó con sẽ gặp rắc rối sao?"
Bà biết chỉ còn cách khuyên như vậy Châu Kha Vũ mới nghe lời một chút. Không phải vì anh sợ mình sẽ bị quở trách, mà thứ anh sợ là cậu sẽ gặp phải chuyện gì.

" Mẹ...."

" Mẹ ổn, bây giờ mẹ muốn ngủ. Đi đi, đi chở Duẫn Hạo Vũ về nhà đi con."

Châu Kha Vũ nhìn bà, chần chừ một tí mới rời phòng chạy xuống cổng bệnh viện.

Duẫn Hạo Vũ vẫn chưa bắt được xe thì phải, như thế cậu mới cứ ngây ngốc đứng đây nãy giờ. Cậu thực sự đang là con nít, anh biết mình không nên nặng lời như vậy.

Bước chân anh chậm lại, đến khi tiến sát lại gần cậu mới lên tiếng.

" Tôi chở cậu về."

Duẫn Hạo Vũ quay mặt lại nhìn anh, môi cậu mím lại, vừa như tức giận vừa như tủi thân.

" Không muốn."

" Đừng bướng." Châu Kha Vũ nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng kéo đi mặc cho bước chân cậu có chậm rì đến đâu.

——————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com