Mùa đông chầm chậm đi qua, nhưng lần này đông đối với Doãn Hạo Vũ rất khác. Đông của cậu không giờ đây không chỉ có những gam màu u ám của nền trời những ngày âm u, mà nó còn có màu của chiếc ô màu xanh da trời Châu Kha Vũ che cho cậu hôm đón cậu ở phòng tranh, là chiếc áo len màu nâu mà cậu tặng cho anh không nhân dịp nào cả mà chỉ vì lúc nhìn thấy nó cậu nghĩ đến anh, đông giờ đây có đủ mọi gam màu sặc sỡ chồng chéo lên nhau hệt như khay pha màu của cậu.
Doãn Hạo Vũ đẩy cửa ban công ra để gió đông lùa vào phòng. Hàng cây trước ngõ đã nhú lên những chồi non đầu tiên báo hiệu xuân sẽ đến sớm thôi.
Hôm nay, Châu Kha Vũ có cuộc họp nên đã đi làm từ sớm còn cậu thì được nghỉ phép nên quyết định sẽ dọn dẹp lại căn hộ này một chút. Vì anh vẫn luôn giúp cậu dọn dẹp hằng ngày nên cậu chỉ cần dọn lại một vài góc là được.
Tiếng chuông cửa, hiếm khi nghe thấy vì nhà Doãn Hạo Vũ vốn chẳng có khách mà Châu Kha Vũ thì đã có chìa khoá, vang lên khi cậu đang phơi nốt chiếc áo sơ mi của anh lên giàn phơi.
Doãn Hạo Vũ cũng không nghĩ nhiều, cậu nghĩ chắc là người giao thức ăn hay gì đó. Nhưng gương mặt xuất hiện khi cánh cửa vừa bật mở lại khiến cậu sững người, kia là người đã biến mất suốt hai năm ròng mà không để lại cho cậu chút vết tích gì để lần theo, người kia chỉ nhẹ nhàng thả vào lòng cậu những dư vị của cuộc tình bỏ ngỏ vậy mà lòng cậu như trĩu nặng ngàn cân. Những vấn vương của ngày cũ dần mất đi màu sắc trong cậu, hương vị của món ăn ngày trước cũng đã đắng ngắt lúc nào không hay. Người kia bước ra khỏi cuộc đời cậu nhẹ tênh như chưa từng tồn tại thế mà lại khiến cậu thẫn thờ rất lâu.
Trong phút chốc mọi từ ngữ của cậu đều bị cơn gió đông bay vào phòng qua cánh cửa để mở cuốn đi mất. Cậu đứng đờ người ở cửa, không nghĩ được gì nữa, vì có vô vàn những câu hỏi bản thân đã chuẩn bị từ lâu, chúng tựa như những con chuồn chuồn vờn cánh trong tâm trí cậu, cậu vươn tay ra năm ngón tay mở to rồi bụm chặt, rụt về lần nữa mở ra cũng chỉ là tay trắng, chuồn chuồn kia cậu một con cũng chẳng bắt được.
"May thật, em vẫn ở đây." Người kia mỉm cười nói với cậu.
Chợt, người kia bước tới và ôm lấy cậu. Doãn Hạo Vũ đẩy người kia ra rồi lùi lại, điều cậu làm bây giờ không giống với những gì cậu vẫn hay nghĩ.
Đặt cốc nước trước mặt Vĩ Thành rồi Doãn Hạo Vũ ngồi xuống ở đầu kia của salon. Vĩ Thành là tình đầu của cậu, anh ta lớn hơn cậu một tuổi và là đàn anh trong câu lạc bộ ngày trước cậu tham gia.
Khoảng thời gian năm nhất có lẽ là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với cậu. Đứa trẻ mới lớn đã phải rời xa quê hương đến một đất nước khác xa với nước mình để học tập. Trầy trật quây quất cũng chỉ có một mình, cũng không biết phải nhờ ai giúp, giao tiếp cũng chẳng thạo, nhưng rồi Vĩ Thành bước vào cuộc sống cậu, vấn đề từng là đề bài nan giải với cậu đã bị anh ta nhẹ nhàng gỡ bỏ.
Vĩ Thành mỗi ngày đều kiên nhẫn chỉnh phát âm cho Doãn Hạo Vũ, cùng cậu đối thoại mỗi ngày dù rằng lúc ấy trình độ tiếng Trung của cậu chỉ bập bẹ như đứa trẻ vừa học nói. Anh ta mỗi ngày đều đợi cậu tan học, cuối tuần lại đưa cậu đi đây đi đó để giới thiệu với cậu về những món ăn truyền thống. Lâu ngày chung đụng tình cảm nảy nở khi nào chẳng hay, cậu nhận ra khi hôm đó Vĩ Thành hôn trộm cậu ở thư viện khi cậu còn lờ mờ trong cơn mơ. Rồi sau đó cả hai rất tự nhiên mà đến với nhau, nhưng đến một ngày chẳng mấy đẹp trời nào đó anh ta đột ngột biến mất. Cậu tìm mãi cũng chẳng thấy đâu hệt như anh đã biến thành một hạt cát nhỏ chìm sâu dưới biển người.
"Em dạo này thế nào?" Vĩ Thành cất giọng kéo cậu về từ miền kí ức.
"Em ổn. Còn anh?"
"Anh vừa tốt nghiệp đã bay về tìm em, ban đầu anh không chắc là em còn ở đây hay không, nhưng khi thấy em vẫn còn ở đây anh thấy rất vui."
Những lời Vĩ Thành vừa nói như một mớ bọt biển đang tan dần trong lòng đại dương, vì Doãn Hạo Vũ chẳng nói gì nữa, không gian yên tĩnh đến độ Vĩ Thành hồ nghi những lời ban nãy mình có thật sự nói ra hay không.
"Mọi thứ vẫn như vậy nhỉ?" Vĩ Thành nhìn quanh phòng khách của căn hộ, rồi lại nhìn tới bếp. Căn hộ chẳng to chỉ cần đảo mắt một vòng đã quét sạch.
"Thật ra mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, kể cả khi anh chẳng nhận ra..." Doãn Hạo Vũ bỏ lại một câu trả lời lấp lửng khiến cho những tự tin ban đầu của Vĩ Thành bay biếm.
Rồi cả hai lại im lặng, chẳng biết qua bao lâu, Doãn Hạo Vũ mới lại cất lời: "Anh ở khách sạn nào? Em đưa anh về."
"Anh ở tạm nhà của một người bạn." Vĩ Thành lắc đầu, nở nụ cười có chút chua xót: "Anh tự về được rồi, không làm phiền em nữa." Vĩ Thành đã đứng lên từ bao giờ, anh nắm lấy tay kéo của vali quay người đi ra cửa, trước khi đi ánh mắt anh còn dừng lại trên chiếc áo vest được phơi thẳng thớm trên giàn phơi.
Châu Kha Vũ trở về đã là khuya muộn, căn phòng tối ngập trong đêm đen tĩnh mịch. Anh lò dò đi đến bật công tắc của đèn ở phòng khách nhưng giữa chừng lại đổi hướng đi thẳng ra ban công.
Cửa ban công vẫn mở to, từng cơn gió đêm buốt lạnh thổi tung mành cửa, trong mảng đen đặc quánh đó anh thấy được một tia lửa nhỏ lập loè.
"Em vẫn chưa ngủ?" Châu Kha Vũ đi đến bên cạnh người đang tựa vào ban công hút thuốc kia.
"Ừm." Doãn Hạo Vũ đáp một tiếng rồi lại im lặng nhả từng đợt khói vào không trung.
"Muộn rồi, đừng hút nữa, mau đi ngủ đi." Châu Kha Vũ với tay lấy đi điếu thuốc đang hút dở trong tay cậu rồi dập đi.
Châu Kha Vũ bước ra từ nhà vệ sinh thì cũng đã một giờ sáng rồi, Doãn Hạo Vũ vẫn ngồi ngẩn ngơ trên giường. Anh tăng nhiệt độ của điều hoà lên rồi ngồi xuống cạnh cậu trên giường.
"Hạo Vũ." Châu Kha Vũ gọi đến lần thứ ba thì Doãn Hạo Vũ mới nghe thấy.
"Hôm nay có chuyện gì à?"
"Không có gì."
"Có chuyện gì có thể nói với tôi, tôi chắc chắn sẽ dốc hết sức vì em." Châu Kha Vũ mỉm cười vuốt nhẹ mái đầu cậu.
"Ừm."
Lời của Châu Kha Vũ mềm mại tựa dải lụa, ấp áp tựa gió xuân xua đi hết những phiền muộn trong lòng Doãn Hạo Vũ. Có anh bên cạnh gánh phiền muộn của cậu đã nhẹ đi phần nào.
Mọi chuyện lại trở về đúng quỹ đạo của nó, cuộc gặp mặt ngày hôm đó trôi theo những vội vã của cuộc sống hằng ngày. Tưởng chừng mọi thứ lại đâu vào đấy thì cuộc điện thoại giữa đêm lại một lần nữa xáo trộn mọi thứ lên.
Khi Doãn Hạo Vũ vẫn đang chìm trong giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của Châu Kha Vũ thì tiếng điện thoại reo lại đánh thức cậu và anh. Màn hình sáng lên một dãy số lạ, nghi hoặc vài giây cậu mới nghe máy. Bên kia đầu dây là một giọng nam hoàn toàn xa lạ:
"Thật xin lỗi khi làm phiền anh giờ này, tôi là nhân viên quán rượu trên đường F. Chủ nhân của chiếc điện thoại này đã uống say rồi, cậu có thể có thể đến đây đón anh ấy được không?"
Mười phút sau Châu Kha Vũ đã đưa Doãn Hạo Vũ đến quán rượu kia. Vốn dĩ cậu muốn tự bắt xe đi nhưng mà anh không đồng ý vì bây giờ đã trễ nếu tự bắt xe sẽ không an toàn. Cậu cũng không có nói gì về chuyện cũ của cậu và Vĩ Thành, cậu chỉ nói với anh rằng anh ta là đàn anh của cậu.
Doãn Hạo Vũ đến quán đã có nhân viên chờ sẵn, nhân viên đưa cậu đến một bàn nằm trong góc khuất của quán. Vĩ Thành nằm dài ra bàn miểng lẩm bẩm gì đó không rõ, trên bàn còn có chai rượu rỗng cùng li và chiếc điện thoại đang hiển thị số điện thoại của cậu, người ta gọi cậu cũng vì thấy điện thoại của anh ta đang hiện số của cậu.
"Này, mau dậy đi." Doãn Hạo Vũ đứng trước bàn lay người anh ta.
Người kia nghe cậu gọi thì ngước mắt lên nhìn, vì say nên mắt anh ta phủ một tầng hơi nước mờ mịt. Nhìn cậu một chốc rồi anh ta lại gục xuống bàn trở lại. Cậu phải lay người anh ta mấy lần nữa anh ta mới nhổm dậy.
"Tôi không có say." Anh ta gào lên.
"Nhưng sao tôi lại nằm mơ thấy em ấy vậy nè." Anh ta lầm bầm.
"Anh ở đâu tôi đưa anh về?"
Không có một dấu hiệu báo trước nào, Vĩ Thành bất chợt chồm người qua chiếc bàn, khiến cho chiếc bàn bị đẩy ngã về phía trước may là Doãn Hạo Vũ đang chắn ở phía trước nên chiếc bàn không ngã, nắm lấy tay cậu. Anh ta siết chặt tay cậu trong tay mình, miệng lầm bầm mấy tiếng xin lỗi không rõ ràng.
Doãn Hạo Vũ mãi mới rút được tay mình ra khỏi tay Vĩ Thành thì cùng lúc đó Châu Kha Vũ cũng vào tìm cậu. May là sau đó Vĩ Thành đã lăn ra ngủ nên rất nhanh anh và cậu đã đưa anh ta ra xe mà không tốn quá nhiều sức. Vì không biết Vĩ Thành ở đâu và cũng đã khuya rồi nên cả hai quyết định để anh ta ngủ tạm ở salon của căn hộ cậu vậy.
Vẫn như thường nhật, Doãn Hạo Vũ bị đánh thức bởi mùi thức ăn từ bếp thay vì ánh nắng của ban mai. Cuối đông, trời xám xịt, mặt trời đã khuất lấp sau mấy tầng mây xám. Sau khi chuẩn bị xong cậu mới lò dò ra bếp. Tiếng dép loẹt xoẹt giúp Châu Kha Vũ không cần ngẩng mặt lên mà vẫn biết cậu đã dậy:
"Chào buổi sáng." Châu Kha Vũ phì cười trước dáng vẻ vẫn còn say ngủ của cậu.
"Chào." Doãn Hạo Vũ vươn vai, ngáp một cái. Rất nhanh mùi cháo sườn đã đánh thức cậu lần nữa. Hôm nay, Châu Kha Vũ nấu cháo sườn vì mấy hôm trước cậu có kể với anh rằng ngày trước khi còn ở Thái cậu vẫn hay bắt đầu ngày mới bằng một tô cháo nóng cùng quẩy nhưng sau này khi sang đây thì cũng không còn cơ hội ăn nữa vì cậu thường bỏ qua bữa sáng của mình. Lúc nghe cậu nói thế mày của anh đã nhíu chặt vì không hài lòng, thường xuyên bỏ bữa nên bảo sao lại gầy thế này.
Bên kia Vĩ Thành cũng bị mùi thức ăn gọi dậy, đầu đau như búa bổ, phải mất một lúc anh ta mới nhận ra mình đang nằm trên salon ở căn hộ của Doãn Hạo Vũ. Chỉ là anh ta ước mình không dậy vào lúc này khi bắt gặp khung cảnh ở nhà bếp bên kia.
Doãn Hạo Vũ đang ngồi ở bàn ăn thưởng thức bữa sáng của mình và ngồi đối diện cậu là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ, người mà Vĩ Thành chưa từng gặp qua. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, cà vạt được thắt ngay ngắn và được cố định bằng kẹp màu vàng, áo vest thì vắt ở trên ghế.
Châu Kha Vũ ăn xong rồi rất tự nhiên mang tô của mình đến bồn rửa, sau đó trở lại khoác áo chuẩn bị đi làm. Trước khi rời đi anh đứng lại chỗ Doãn Hạo Vũ vẫn đang ăn say sưa, đưa tay cùng chỉnh lại mấy lọn tóc rối cho cậu, dặn dò vài thứ, người kia vẫn luôn gọi cậu bằng "Hạo Vũ" - cái tên mà cậu chẳng muốn ai gọi, kể cả Vĩ Thành cũng chưa gọi lần nào, ấn một nụ hôn lên đỉnh đầu rồi anh mới rời đi. Cậu vẫn luôn nhìn theo anh rời đi cho đến khi anh khuất sau cánh cửa đóng kín.
Bây giờ Vĩ Thành mới nhận ra rằng, hoá ra khi anh ta không có ở đây có rất nhiều thứ đã thay đổi mà anh ta không hề hay biết.
Như bức ảnh chụp của cậu cùng anh ta ngày trước vẫn để trên tủ tv giờ đã không thấy đâu. Như bức tường ngày trước treo ảnh chụp của cả hai giờ được thay thế bằng bức tranh vẽ một loài hoa xa lạ nào đó. Như hình bóng anh ta trong trái tim cậu giờ cũng đã bị xoá sạch bằng một người khác và có lẽ người đó yêu cậu nhiều hơn anh ta đã từng, người đó cho cậu nhiều hơn những thứ mà anh ta đã, nhưng có lẽ sự thật này anh ta vẫn chưa chấp nhận được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com