6. nhớ thương
mộng tưởng đối với em không xa vời, vì giờ nó đang ở ngay trước mắt.
...
"ủa, mọi người cũng ra đây chơi hả?"
giọng nói ấy cất lên, cái giọng mang đậm chất huế và vô cùng quen thuộc đó khiến thành an sững người. dù đang đứng sau lưng đinh minh hiếu, nó vẫn vô thức sợ hãi, lo lắng khi nghĩ đôi mắt kia sẽ phát giác ra sự hiện diện của nó tại nơi này.
quang hùng đứng hơi xa chỗ của nhóm, hôm nay anh cũng không mang thêm kính nên khó lòng nhìn rõ được mặt mũi và mọi người. anh chỉ loáng thoáng nhìn thấy một cái bóng nhỏ núp sau lưng ai đó, cái người đang trốn tránh trông rất quen nhưng vì không nhìn rõ nên hùng chẳng dám chắc đó là ai.
"ai ở đằng sau thế?" quang hùng không kìm được tò mò, anh bắt ngó qua ngó lại để nhìn cho kĩ.
"à thằng này là bạn của em, nó hơi ngại người lạ nên núp núp vậy đó anh. mà anh ra đây một mình hay đi với ai vậy?" hiếu trần thấy bộ đôi kia bắt đầu khó xử, bèn lên tiếng giải vây rồi đánh trống lãng luôn.
"nay pháp kiều rủ mấy người trong team tình đầu quá chén đi chơi... mà cả nhóm gọi negav mãi không được nên chỉ đi có ba người thôi." quang hùng bắt đầu giải thích, giọng anh bỗng trùng xuống một chút. bởi anh thầm nghĩ rằng vì chuyện chia tay của cả hai nên thành an tránh mặt anh.
"thôi, vậy anh chơi vui nha. tụi này sắp về rồi." hiếu đinh lên tiếng, hắn chào quang hùng rồi kéo tay người đằng sau đi một mạch. thành an không nói gì, nó cúi mặt xuống như thể muốn chôn mình vào lòng đất, nhưng cơ thể thì vẫn mặc cho đinh minh hiếu mang đi đâu thì mang.
các thành viên khác thấy thế cũng chỉ biết thở dài, cả bọn chào tạm biệt quang hùng rồi theo sau đinh minh hiếu và đặng thành an. nói đi về là thế, nhưng thật ra cả đám chỉ quay lại chỗ để xe rồi đi kiếm quán ăn.
buồn hay vui gì thì cũng phải chiều cái bao tử đã chứ.
cảm xúc bên trong đặng thành an lại một lần nữa như núi lửa, đột ngột dâng trào. nó cứ tưởng rằng chỉ cần vui vẻ, bỏ qua hết mọi thứ thì nó sẽ quên được anh. nhưng không, có lẽ là vì cơ duyên nên quang hùng vẫn cứ xuất hiện trước mặt thành an, khiến nó phải nhung nhớ, phải đau lòng không sao kể được.
ước gì, nó có thể lần nữa đáp trả lại tấm chân tình đó.
...
cuộc vui ngày hôm ấy cứ thế kết thúc, động lại trong đầu thành an vẫn là giọng nói của người thương không ngừng văng vẳng bên tai. cả buổi, nó như một người mất hồn khi mọi người vui vẻ cười đùa, lúc đi ăn cũng chỉ cố gắng nuốt cho trôi, chứ nó chẳng còn cảm thấy ngon miệng nữa.
lúc ấy bỏ cái gì vào miệng nó cũng thấy đắng.
cả nhóm quay lại nhà chung, hôm nay là một ngày đi chơi nên cũng tranh thủ ở với nhau một đêm. các anh em bày đồ ra ngủ cùng nhau, chỉ riêng đặng thành an là tách ra một phòng. ai cũng đều hiểu cảm giác hiện tại của nó nên cũng chiều theo, một phần vì không dám quấy rầy nó, phần còn lại vì đã giao phó tất cả cho đinh minh hiếu rồi.
khi mọi người yên vị trong chăn nệm, hiếu trần cũng đã lăn ra ngủ từ khi nào. đinh minh hiếu lặng lẽ bước đến trước cửa phòng đặng thành an, hắn đưa tay gõ nhẹ lên cánh cửa.
"an, mày ngủ chưa?" hắn nhẹ giọng nhưng vẫn đảm bảo đủ để người bên trong nghe thấy. đứng đợi một lúc, vọng ra từ bên trong là một thanh âm trong trẻo. "chưa, hiếu đó hả?"
chưa kịp trả lời gì thì cánh cửa kia đã mở toang, thành an nép sang một bên cho hiếu đinh vào rồi đóng cửa lại. còn hiếu, hắn hơi bất ngờ vì an cứ thế cho hắn vào liền không do dự gì, nhưng hắn vẫn ngại hỏi nên cứ mặc kệ luôn.
"sao? nửa đêm không ngủ kiếm tao chi vậy?" thành an ngồi xuống giường, nó không nhìn vào minh hiếu mà dán mắt vào khoảng không vô định. có lẽ lòng nó đã tự đưa ra nhiều câu trả lời cho mình, nhưng vẫn giả vờ hỏi hắn.
"lâu không gặp nên tranh thủ chăm mày thôi." đinh minh hiếu trả lời tỉnh bơ, rồi tiến đến ngồi cạnh nó. ánh mắt hắn vẫn không thể rời khỏi thành an, tưởng như cứ rời đi một chút thôi thì hắn sẽ phải nuối tiếc cả đời vậy.
thành an không nói gì tiếp nữa, nó ngồi đung đưa chân trên giường như một đứa trẻ. nhìn thôi hắn cũng đủ biết, nó đang gạt mọi suy nghĩ ra khỏi đầu. thành an rất nhiều lần như vậy rồi, mỗi khi nó trốn tránh hay sợ hãi điều gì đó thì sẽ trở thành một đứa trẻ im lặng, trầm tư như vậy.
"vì quang hùng phải không?" đinh minh hiếu cuối cùng cũng không kìm được, hắn khó khăn bật lên câu hỏi mà có thể sẽ như xé nát tim gan người bên cạnh. biết rằng sẽ đau lòng, nhưng còn tệ hơn việc hắn phải nhìn nó như thế. minh hiếu muốn nó đối mặt với chuyện này hơn là cố gắng phớt lờ và chạy trốn.
ít ra thì cũng cho xong đi, để hắn còn biết hắn có cơ hội hay không.
"chắc vậy." thành an đáp lại cho qua, nó lại không muốn trả lời hay đào sâu vào cảm xúc của chính mình. hai tay thành an vô thức đan chặt vào nhau, cố gắng tự trấn an bản thân rồi không ngừng gạt bỏ niềm đau đang dần dâng lên theo nỗi nhớ.
"nói ra đi, càng giữ thì mày càng khó chịu thôi." đinh minh hiếu dịu dàng đặt bàn tay lên hai tay nó, nắm lấy khi đôi mắt buồn kia cứ nhắm chặt lại. thành an khép chặt mi, tựa như rằng khi mở mắt ra thì thế giới sẽ sụp đỗ.
"...em vẫn còn thương hùng nhiều lắm." nó thủ thỉ, cũng không khó để nhận ra rằng giọng nó đang bắt đầu nghẹn ngào.
thành an vốn không dễ khóc, một người như nó cả đời chắc cũng chả khóc được bao lần đâu. ấy vậy mà cứ mỗi khi hình ảnh ấy, cái tên ấy, giọng nói ấy xuất hiện. thành an cứ rưng rưng, cứ như chỉ cần một giây không kiềm chế nổi nó sẽ oà khóc như một đứa trẻ.
thế nên nó không dám gặp lại quang hùng nữa, nó không muốn cho anh nhìn bộ dạng thảm hại của nó bây giờ. dù chính nó mới là người yêu cầu kết thúc mối quan hệ, nhưng nó đau lắm, nó buồn hơn những gì nó cho anh thấy nhiều.
nhưng thành an không hề biết, cái người chứng kiến mọi bộ dạng của nó cũng thương yêu nó hơn bất cứ điều gì.
"anh biết." đinh minh hiếu vẫn dịu dàng đáp lại thành an, hắn không còn nắm tay nó nữa mà đã kéo nó lại ôm vào lòng.
"em muốn nói cho hùng biết, là thật ra em rất nhớ hùng...em muốn đi cùng hùng lắm chứ...nhưng.." cổ họng thành an như nghẹn ứ lại, nó không thể nói tiếp được nữa. thành an gục đầu vào vai minh hiếu, nó giấu mặt vào vai hắn như vậy.
đinh minh hiếu liên tục xoa lưng thành an khi cảm nhận được vai mình ươn ướt. thôi rồi, nó không thể ngừng khóc được. giống như là đã nhiều lần tích tụ lại, dòng lệ cứ thế tuôn và không có dấu hiệu sẽ ngưng được. thành an bấu chặt hai tay vào vai hiếu đinh, nó muốn ngẩn mặt lên, muốn xã tiếp những nỗi lòng vẫn chưa nguôi ngoai, nhưng những tiếng nấc vang lên liên hồi, cứ chặn họng nó mãi.
minh hiếu nhìn thành an, cố gắng dỗ dành nó hết mức. hắn không thích nhìn thành an khóc, cũng không muốn nghe thành an nhắc đến người nó thương. nhưng hắn cũng không đành lòng để nó chịu đựng nỗi đau ấy một mình, hắn phải tìm mọi cách san sẻ với nó.
đơn giản thôi, vì đinh minh hiếu yêu nó.
"anh hiểu." minh hiếu kiên nhẫn trong từng câu chữ và hành động với thành an, đến nỗi hắn cũng phải bất ngờ. hắn chưa bao giờ có thể kìm nén và nhẫn nhịn đến mức này, hắn chưa bao giờ thử nghĩ thật kĩ chỉ vì sợ những lời an ủi không đâu của mình sẽ khiến đối phương thêm nặng lòng.
mất một lúc lâu liên tục vỗ về, cậu nhóc kia mới thôi khóc. thành an ngẩn đầu lên nhìn hiếu đinh, khoảng cách mặt của cả hai rất gần, đủ để hiếu và an cảm nhận được hơi thở của đối phương liên tục phả vào mặt mình.
"sao rồi? có đi ngủ được chưa?" hiếu đinh đẩy nó ra xa mình một chút, vì lúc nãy nó đang buồn nên hắn mới dám ôm nó thôi. bây giờ thành an cũng nín rồi nên hắn lại quay về trạng thái ngại ngùng ban đầu.
"ừm, hiếu có ra ngoài với anh em không vậy?"
"nếu muốn thì anh ở đây với mày."
"dạ."
...
căn phòng tối đèn cùng với hắn và nó, giống y hệt cái hôm hắn được nó rủ đi nhậu vậy. chỉ khác là lần này thành an không say, nó còn tỉnh táo lắm, nhất là sau khi vừa mới khóc một trận đã đời.
vậy nên hắn không thể hôn trộm nó nữa.
cái hôm thành an bấm gọi cho đinh minh hiếu, sở dĩ hắn bắt máy lâu cũng vì khá bất ngờ với cuộc gọi đột ngột, với cái tên được hắn đặt trên danh bạ kia. một cái tên không quá khác biệt giữa trong danh sách, nhưng luôn là người hắn mong chờ được gọi đến nhất.
minh hiếu chỉ đặt một chữ an thôi, hắn thích cái tên của nó nên chẳng cần phải thêm bớt hay chế biến gì cả. lúc điện thoại sáng đèn với chữ an và con số tuy lạ mà quen kia hiện trên màn hình, hắn đã ngạc nhiên nhiều lắm nhưng rồi vẫn đủ bình tĩnh để nghĩ ra vài câu trêu chọc nó.
hoặc có thể, thói quen đó dần trở thành bản năng trong hiếu đinh luôn rồi. bởi vì nhiều khi hắn chẳng cần kịch bản mà vẫn trêu em nó mượt như cách hắn làm nhạc cùng hieuthuhai.
và sau đó thì mọi chuyện như đã biết, chỉ là với góc nhìn của hắn thì có vài tình tiết mà thành an không nhận ra hay không thể biết được.
rằng khi thành an ngủ rất sâu, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay đinh minh hiếu. hắn đã thơm lên bờ má mềm mại, phúng phính kia vài cái.
giới hạn đêm hôm đó cũng chỉ tới thế thôi.
quay trở lại thực tại, hiếu đinh và thành an mỗi người nằm một bên, chẳng ai đá động vào ai. tựa như cái màn an ủi thâm tình vừa rồi chưa từng xuất hiện, hoặc có thể là vì điều đó nên mọi thứ mới bắt đầu gượng gạo.
"an?" hắn khẽ gọi vì không nhịn nỗi khi phải im lặng, nhất là khi bên cạnh nó.
không có thanh âm nào đáp lại, chắc là thành an ngủ rồi. hiếu đinh thở hắt ra một hơi, sau đó đắp chăn kĩ lại cho nó rồi cũng thuyết phục bản thân chìm vào giấc ngủ.
"ngủ ngon nha an, hy vọng anh không làm phiền giấc ngủ của mày." hắn lẩm bẩm, quay lưng về phía thành an rồi mới nhắm mắt lại.
hy vọng ngày mai nụ cười ấy sẽ lại rạng rỡ,
hy vọng ngôi sao nhỏ sẽ lại toả sáng như nó đã từng.
hy vọng em sẽ luôn giống như cái tên của em, an...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com