Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#1

Lưng chừng nắng hạ

~ Tình cũ còn vương ~

►●─────────── 5:35

Khu đất gần bờ sông Nhạn Khúc bắt đầu tiến hành kế hoạch quy hoạch từ hai năm trước, ước chừng trong vòng mười năm nữa chỗ này sẽ phát triển thành một khu đô thị hiện đại vào bậc nhất thành phố X.

Sau mấy mươi năm trôi dạt trong đống lộn xộn giằng co giữa các ông lớn nắm giữ những thế lực kinh tế chính trị và cả các thế lực ngầm cắm rễ trong bóng tối bao năm tại thành phố, cũng vì lợi ích quá lớn mà không ai chịu nhường ai. Cứ một lần có người đứng ra hồi sinh vài bước là lại thêm một lần rơi vào bế tắt vì có bên khác nhúng ta vào, một vòng lẩn quẩn kéo dài cho đến hiện tại, cuối cùng dự án cũng có một bước tiến dài. Mà người một tay dẹp bỏ những thế lực phía sau cũng như đích thân bắt tay hồi sinh dự án dần chìm trong quên lãng này là một chính trị gia rất trẻ, trẻ hơn rất nhiều so với trọng vọng hắn đang nhận được và cả quyền lực hắn đang nắm trong tay.

Không ai dự đoán nổi dự án mấy mươi nghìn tỷ này lại được Châu Kha Vũ lên ý tưởng và xúc tiến một cách nhanh chóng đến vậy. Sau đó, phía trên thông qua rồi cho tiến hành với tốc độ chớp nhoáng, như thể tất cả thời thế rối ren trước giờ chỉ đợi đến giờ phút hắn xuất hiện, mọi thứ được dẹp yên, thời kỳ huy hoàng tỏa sáng của hắn cứ vậy mở ra.

Người ta không khỏi đồn rằng hắn có thế lực phía sau, hơn nữa gốc rễ của thế lực này không hề tầm thường, đoán chừng lật đổ hắn cũng sẽ lật đổ cả một nền mống vững chãi của vài thời kỳ chính trị. Cũng phải thôi, ai mà tin được người đàn ông chưa tròn ba mươi tuổi, bước chân vào chính trường chẳng được bao lâu lại có thể một đường trèo lên vị trí trên cao đó. Đi lên bằng năng lực sao, nực cười, có quỷ mới tin thứ gọi là năng lực chết tiệt đó của hắn, hắn chẳng qua chỉ là một nhóc con miệng còn hôi sữa trong mắt các chính trị gia lão làng ngoài kia.

Có điều nghĩ thì nghĩ vậy, chứ chẳng ai dám thể hiện ra ngoài sự nghi vấn kia trước mặt Châu Kha Vũ, dù chỉ một chút. Tất cả những gì bày ra trước mặt hắn trong những buổi tiệc xã giao hào nhoáng sặc mùi quyền lực và tiền bạc là những cái cúi người đầy tôn kính và những nụ cười công nghiệp nửa thật nửa giả.

Chẳng biết nữa, hắn chẳng cần bận tâm, lặn ngụp trong vũng bùn chính trường bao nhiêu năm, không ít không nhiều, vừa vặn đủ để hắn liếc mắt một cái là có thể đoán được chân tình giả ý từ mấy lời hoa mỹ rót vào tai. Và Châu Kha Vũ cũng biết, sự kính nể và nhún nhường mà hắn có đến từ việc chẳng ai, hoặc chưa ai đủ khả năng đạp đổ hắn. Hắn luôn rõ mình có khả năng làm được những gì và thật sự đang làm rất tốt. Vậy nên, mặc dù lắm người đỏ mắt nhìn vào vẫn chỉ thấy một "Châu tiên sinh" cao cao tại thượng đang bước lên chiến thắng huy hoàng do chính bản thân hắn tạo ra.

Châu Kha Vũ đứng dựa vào hàng rào ven sông châm một điếu thuốc, thả mình vào ánh hoàng hôn đang đổ những vạt nắng đậm màu xuống lòng sông tĩnh lặng. Nắng còn vương hơi ấm mà dòng nước dưới sông thì phảng phất khí lạnh. Trong mơ màng hình như hắn nghe một giọng nói thân thuộc nào đó, người đó từng nói rằng rất ghét việc hắn hút thuốc lá cũng rất ghét bộ dạng trầm tư của hắn. Hút thuốc lá thì hại phổi mà lo nghĩ quá nhiều thì hại tim, đáng tiếc thật, người thì chẳng còn ở đây mà hắn lại gom lên thân thể đủ cả hai điều mà người ghét.

Đang lúc thả hồn cùng mây gió thì điện thoại trong túi hắn báo có tin nhắn đến, tin nhắn từ Oscar.

"Cậu thật sự vẫn muốn tìm người đó sao?"

Hắn âm thầm càu nhàu vài tiếng không rõ nghĩa trong cổ họng rồi bật lại màn hình gọi vào số điện thoại đối phương. Giọng nói truyền từ đầu dây bên kia đến mang theo đôi phần châm chọc.

"Chính trị gia Châu, Châu tiên sinh, vừa động trúng chỗ ngứa là giãy nãy lên ngay đấy à. Tin nhắn tôi gửi còn chưa được một phút đâu. Cậu không bận sao, nhưng tôi đây đang bận lắm..."

Quả thật tiếng ồn ào từ không gian bên kia truyền tới lúc Oscar vừa nhấc máy khiến tai Châu Kha Vũ lùng nhùng mất một lúc. Hẳn là đối phương còn đang ở trong một buổi tiệc xã giao hoặc họp báo vô nghĩa nào đó. Hắn thở nhẹ, chẳng buồn quan tâm đến thái độ của đối phương, đáp gọn.

"Tìm, đến khi tìm được mới thôi."

Oscar đang định làu nhàu thêm mấy câu thì phát hiện người đang đối thoại cùng mình đã dập máy từ bao giờ. Chết tiệt, suốt ngày tỏ ra lạnh lùng cho ai xem, rõ ràng Châu Kha Vũ là người nhờ vả còn ông đây là người bỏ công bỏ sức giúp đỡ cơ mà. Có kẻ được nhờ vả nào bị đối xử một cách hắt hủi như thế này hay chưa, ấy vậy mà muốn xả bực cũng không có cơ hội.

...

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện không mấy chân tình với Oscar, Châu Kha Vũ cũng rời khỏi bờ sông Nhạn Khúc. Hắn lái xe đến một hội trường sang trọng nằm trên tuyến đường trung tâm đắt giá của thành phố X, đến để hòa mình vào một buổi tiệc xã giao vô nghĩa mà hắn không muốn cũng phải tham gia.

Châu Kha Vũ ngồi tiếp chuyện nhàm chán một lúc tại bữa tiệc thì bất ngờ có vài người không quá quen mặt tiến lại phía hắn. Người đàn ông trung niên đậm người ăn mặc chải chuốt đi phía trước, ông ta mỉm cười thân tình như người quen biết đã lâu rồi cúi chào hắn. Phía sau ông ta là một cô gái xinh đẹp trong bộ váy thời thượng sang trọng và gương mặt được trang điểm tỉ mỉ cũng đang nhìn hắn mỉm cười.

"Châu tiên sinh" - Người đàn ông lên tiếng trước - "Tôi họ Ngô, giám đốc công ty A. Chúng tôi vừa chuyển về làm ăn trong nước không lâu, mong được sự chiếu cố từ ngài!"

Hắn lịch sự bắt tay với ông ta, không quên kèm theo một nụ cười thương mại.

"Mong ngài đây có thể góp phần vào sự phát triển của thành phố."

Nói rồi nhấc ly rượu trên bàn thuận theo hướng mời rượu của người đối diện, hai chiếc ly thủy tinh chạm nhẹ để lại một tiếng vang nho nhỏ giữa không gian ngập tiếng người. Giám đốc Ngô đợi hắn hạ ly rượu trên tay xuống rồi nhanh chóng nói thêm.

"Phải rồi, Châu tiên sinh, đây là con gái của tôi. Con bé cũng tầm tuổi ngài, vừa tốt nghiệp thạc sĩ kinh tế ở nước ngoài, tin rằng sau này sẽ có thể giúp đỡ được cho tôi rất nhiều..."

Trong lúc ông ta đang thao thao bất tuyệt về ái nữ của mình, thì Yasmine - người đã đứng gần hắn từ lúc nào nhẹ nhàng cắt ngang cuộc trò chuyện.

"Châu tiên sinh, chủ tịch Lâm của tập đoàn H muốn mời ngài..."

Dường như chỉ đợi có vậy, Châu Kha Vũ lại nở thêm một nụ cười thương mại chào tạm biệt hai người kia. Nghĩ lại thì Yasmine là trợ lý đã đi theo Châu Kha Vũ lâu nhất và cũng khiến hắn hài lòng nhất, làm việc lâu với hắn khiến cô ăn ý đến mức có thể hiểu hắn muốn gì mà không cần đợi yêu cầu. Giúp ông chủ chấm dứt những cuộc trò chuyện dong dài và vô nghĩa cũng là một trong những công việc thường nhật của cô.

Giống như cuộc trò chuyện vừa rồi, bằng con mắt đầy kinh nghiệm của mình, chỉ cần nhìn một cái cô đã đoán ra, vị nhà giàu mới nổi đấy đang cố gắng giành lấy chỗ bên cạnh vị Châu tiên sinh quyền uy trọng vọng của thành phố X cho con gái ông.

Nhưng có lẽ vị nhà giàu kia còn chưa biết một vài luật bất thành văn ở chỗ này. Như là Châu tiên sinh không thích bị làm phiền bằng những chuyện không mang lại cho hắn hiệu quả thực tế nào đó. Như là hắn tuyệt đối không có nhu cầu tìm đối tượng ở bên cạnh, nếu không với chức quyền của mình đã có bao nhiêu người đẹp đẽ cao sang sẵn sàng leo lên giường hắn một cách tự nguyện rồi. Hoặc như là vẻ bề ngoài đẹp đẽ cao ráo, phảng phất lạnh nhạt, bề ngoài đủ để hắn một bước trở thành minh tinh nếu không tham gia chính trường mà hắn sở hữu thực chất là vẻ đẹp cấm dục. Bởi lẽ, đi theo hắn nhiều năm như vậy, Yasmine thật sự chưa thấy ông chủ của mình yêu đương bao giờ.

...

► Vài lời từ người viết: Có lẽ plot của mình sẽ có một chút về chính trị và kinh tế, tuy nhiên vì không có nhiều kiến thức liên quan nên mình sẽ cố gắng diễn tả thật đơn giản vì sợ càng nói càng sai. Dù vậy, đã là con người ắt hẳn sẽ có sai lầm, mong mọi người thông cảm bỏ qua!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com