Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#10

Lưng chừng nắng hạ

~ Tình cũ còn vương ~

►●─────────── 5:35

Và sau một cuộc đấu tranh không có chút ưu thế, Lưu Chương đã thật sự bị nhét lên xe với Châu Kha Vũ. Chỉ có điều không bị đóng gói mà còn kèm thêm một đứa trẻ.

Tiểu Kha vừa lên xe, nhìn thấy người ngồi ở đầu kia băng ghế thì tâm tình trở nên vui vẻ hẳn. Đứa trẻ lấy một chiếc kẹo trong túi kẹo nhiều màu sắc của mình chia cho Châu Kha Vũ, hắn cũng vui vẻ đưa tay ra nhận lấy rồi bóc vỏ cho vào miệng. Tự nhiên như thể hắn và đứa trẻ là bạn bè thân thiết đã lâu.

Vậy là Tiểu Kha ngồi giữa anh và hắn trên xe, miệng ríu rít đủ thứ chuyện. Lưu Chương bỗng thấy đau đầu cực kỳ, không biết từ khi nào hắn và đứa trẻ trở nên thân thiết đến vậy, dường như có vô số chuyện để nói với nhau. Lưu Chương thấy mắt Tiểu Kha lấp lánh ánh cười, lại nghĩ đến Châu Kha Vũ vốn dĩ rất dịu dàng. Rồi nhanh chóng gạt đi, tự mắng bản thân đã lớn như vậy mà còn nghĩ suy về những chuyện cỏn con.

Châu Kha Vũ nghe đứa trẻ kể chuyện, thỉnh thoảng đáp lời vài tiếng rồi lại liếc mắt về phía anh. Nhưng cả quá trình anh không hề nói gì, chỉ yên lặng chống tay nhìn ra cửa sổ.

Sau mấy tiếng ngồi trên xe, cuối cùng Tiểu Kha cũng ngừng nói vì đã thấm mệt và ngủ quên lúc nào chẳng hay. Lưu Chương định ôm đứa trẻ về phía mình nhưng hắn đã nhanh tay hơn.

Châu Kha Vũ không quá ưa thích trẻ con, có điều đứa trẻ không hề khiến hắn thấy khó chịu, cũng có lẽ chính là nhờ sự liên kết với anh.

"Để em. Anh ngủ một lúc đi!"

Hắn dịu dàng nhìn anh, hạ thấp giọng vì sợ đánh thức Tiểu Kha. Lưu Chương định gạt hắn ra kéo đứa trẻ lại phía mình, thế nhưng nhìn thấy cục bông nhỏ yên vị trong lòng hắn ngủ ngon lành anh có chút ngập ngừng. Cuối cùng quyết định mặc kệ...

Đến tài xế của Châu Kha Vũ cũng nhìn tình hình ấy qua gương chiếu hậu một cách hết sức ngạc nhiên và tò mò. Quả thật chưa bao giờ thấy ông chủ mình tỏ ra thân thiết với người khác như vậy, chứ đừng nói là kiên nhẫn dỗ dành trẻ con.

Châu Kha Vũ hướng mắt về phía bên kia của băng ghế, chẳng hiểu sao lại thấy bực bội khi người đó cứ kéo dài khoảng cách với hắn. Thật muốn vươn tay kéo anh đến dựa vào vai mình, vậy mà cuối cùng vẫn chẳng dám làm gì.

Lưu Chương trước mặt hắn, rất gần, nhưng hắn thầm tưởng tượng rằng trong lúc hắn không để ý anh đã vụng về xây được một bức tường. Đến khi hắn định thần nhìn lại thì lớp vữa đã khô cứng vững chãi, hắn không thể nào phá vỡ bức tường ấy chỉ với tay không.

Để kéo lại một khoảng cách đã xa xôi từ những ngày tháng cũ, căn bản là chuyện không hề dễ dàng.

...

Lưu Chương được xếp phòng nghỉ ngay cạnh phòng Châu Kha Vũ, có điều lúc không có công việc gì anh sẽ chọn ở yên trong phòng, không cả ra ngoài ăn uống hay đi dạo cùng đồng nghiệp. Đôi lần, Châu Kha Vũ muốn gõ cửa phòng anh nhưng không tìm được lý do gì chính đáng, cuối cùng cũng chỉ đứng trước cửa phòng một lúc rồi bỏ đi.

Ngày thứ hai đến nơi công tác, Châu Kha Vũ lại phải tới một buổi tiệc xã giao không thể từ chối, Lưu Chương với nhiệm vụ trợ lý tất nhiên phải đi cùng hắn.

Chẳng phải người ta thường mang trợ lý đến các buổi tiệc để đỡ rượu xã giao cho mình hay sao. Thế nhưng vị Châu tiên sinh nào đó dường như không như thế, hắn không để trợ lý đụng đến bất kỳ ly rượu nào, tất cả đều tự mình uống. Còn người đi theo hắn chỉ ngồi một bên, đôi khi trả lời những vấn đề liên quan đến nghiệp vụ gì đó rồi thôi.

Đã thế người trên bàn còn tận mắt thấy Châu tiên sinh gắp thức ăn vào bát anh, hành động tự nhiên như thể đây là việc diễn ra hàng ngày. Người trên bàn đưa mắt nhìn nhau đầy ẩn ý, không khí buổi tiệc bỗng nhiên trở nên kỳ lạ vô cùng.

...

Lưu Chương phải vất vả lắm mới mang được cái người cao hơn anh cả một cái đầu kia về phòng, đây cũng là lần đầu tiên người ta thấy Châu tiên sinh say đến vậy trong một bữa tiệc xã giao. Bình thường có khi hắn còn chẳng uống hết một ly rượu, vậy mà...

Lưu Chương đặt người kia nằm lên giường, nới lỏng cà vạt và mở hai nút áo trên cùng cho hắn. Cảm thấy động tác này có phần thân thiết quá mức anh cố gắng làm thật nhanh.

Vừa lúc anh định đứng dậy thì tay đã bị người kia nắm chặt. Hắn xoay người, ấn mạnh anh xuống giường, cả người anh bị hắn vây trong vòng tay.

Đây là chuyện Châu Kha Vũ đã muốn làm cả nghìn lần kể từ lúc nhìn thấy anh ở nhà hàng đó, thế nhưng lý trí cũng đã nhắc nhở cả nghìn lần rằng hắn không thể.

Tất nhiên Châu Kha Vũ luôn muốn phá vỡ bức tường ngăn cách giữa anh và hắn, nhưng hắn sợ rằng tường vỡ rồi lại phát hiện người đó đầy mình thương tích. Hắn chẳng sợ bản thân đớn đau hay đổ máu, mà hắn vốn chẳng muốn thương tổn đến anh.

Vậy thì chỉ lần này thôi, hắn cho phép bản thân mượn lý do say rượu làm loạn, tự cho phép mình đánh mất lý trí một lần.

Người kia xoay nghiêng mặt, không trực tiếp nhìn vào mắt hắn, hắn chẳng đọc hiểu được gì từ đôi mi đang run rẩy và gương mặt đầy vẻ phản kháng của anh. Hắn thật sự rất bất lực cũng rất tức giận, giọng hắn vang lên bên tai anh.

"Nhìn tôi này Lưu Chương, anh không muốn thành thật với bản thân sao, tất cả những gì chúng ta cùng nhau trải qua đều không thể chối bỏ."

"Tôi đã từng yêu cậu thật lòng, Châu Kha Vũ. Nhưng đó là đã từng..." – Anh cố gắng ép giọng nói của mình để có vẻ bình tĩnh nhất có thể, trong khi lòng đã hỗn loạn từ lâu, cổ họng nghẹn ứ đến mức không thở nổi.

Hơi thở của người kia gần sát bên anh, quen thuộc đến mức khiến anh sợ hãi. Anh vươn tay, cố thoát khỏi vòng ôm của hắn, nhưng lực tay của hắn ép anh xuống giường lại càng mạnh hơn.

"Lưu Chương, nhìn em..."

Anh vẫn kiên quyết nhắm mắt, không để hắn nhìn thấy ánh mắt rối ren của mình. Châu Kha Vũ cúi đầu ngấu nghiến môi anh, đến khi hơi thở cả hai trở nên nặng nhọc và trong miệng lẫn cả vị tanh nồng hắn mới dứt ra.

"Cậu điên rồi Châu Kha Vũ..." – Anh gằn giọng, không che giấu tức giận.

Thế nhưng đáp lại lời Lưu Chương chỉ là những cái hôn điên cuồng lên tai, lên cổ anh từ người đối diện cùng những dấu vết đầy tội lỗi mỗi nơi hắn lướt qua. Đến khi hắn buông một tay ra khỏi tay anh để giật nút áo sơ mi của anh, thì cũng là lúc anh vùng ra khỏi tay hắn.

Ngay lập tức, Châu Kha Vũ nhận được một cái tát đau điếng cùng ánh nhìn đầy phẫn nộ từ anh, hình như khi tát cái tát đó anh không hề nương tay.

Anh ngồi dậy, đẩy mạnh hắn ra và để lại cho hắn một câu với giọng rất gay gắt trước khi mở cửa rời khỏi phòng

"Châu tiên sinh, tôi là người đã có gia đình. Chú ý thân phận của ngài một chút, đừng làm những chuyện mất hết liêm sỉ nữa!"

Trong lúc hắn muốn đến gần anh, bức tường giữa hắn và anh hình như vừa cao thêm đôi chút. Hắn nằm xuống giường, cảm thấy cả người run rẩy dù nhiệt độ trong phòng không hề thấp. Mỏi mệt xâm chiếm tâm trí hắn, đáy lòng đổ vỡ ngổn ngang, thở thôi cũng thật nặng nề.

Tửu lượng tốt như thế, vốn dĩ Châu Kha Vũ không hề say...
...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com