Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#12

Lưng chừng nắng hạ

~ Tình cũ còn vương ~

►●─────────── 5:35

Công việc vừa kết thúc, Châu Kha Vũ đã tự lái xe mang theo Lưu Chương và Tiểu Kha về thành phố X trước tất cả những người khác trong đoàn công tác.

Đứa trẻ vừa lên xe lại bắt đầu ríu rít với hắn đủ thứ chuyện, có vẻ Tiểu Kha rất thích hắn, mỗi lúc chơi cùng hắn mắt đứa trẻ lại lấp lánh vui vẻ. Châu Kha Vũ thật sự không biết bản thân có năng khiếu dỗ trẻ như thế từ lúc nào. Hắn lại đưa mắt nhìn sang bên kia, thấy anh cũng đang nhìn về phía mình với ánh mắt hơi bối rối, nhưng cuối cùng anh vẫn duy trì trạng thái trầm mặc như cũ. Thế nên cả đường đi hầu như chỉ có giọng nói của đứa trẻ và những lời đáp nhát gừng từ hắn.

Lúc xe dừng lại dưới căn hộ của Lưu Chương, Tiểu Kha dùng bàn tay nhỏ xíu của mình nắm lấy ngón tay hắn với vẻ bịn rịn không nỡ. Chẳng hiểu sao hắn cũng không muốn nói tạm biệt với đứa trẻ, như thể sợ rằng lần tạm biệt này đồng nghĩa với "không gặp lại nhau nữa".

Vừa nghĩ đến đó đầu óc hắn lại rối rắm, thế là mặc kệ mọi thứ cứ vậy rướn người kéo tay Lưu Chương lại rồi ôm cả anh lẫn đứa trẻ, trong phút chốc không hề muốn buông ra.

Điều hòa trên xe không quá lạnh nhưng anh trong vòng tay hắn có phần run rẩy, hơi thở của hắn chạm vào tóc, lùa vào vành tai anh mang theo cảm giác bỏng rát đến tận xương tủy.

"Em nhớ anh nhiều lắm!" – Giọng hắn rất khẽ, như thể vỡ tan ra cùng cơn gió lạnh thổi qua bên ngoài ô tô.

Nỗi nhớ nhung đôi khi như rượu mạnh vậy, cứ tưởng sẽ phai nhạt theo thời gian, thế nhưng càng để lâu lại càng dậy hương. Còn nếu cứ cố chấp uống hết trong một lần thì sau cơn say đến quên trời đất, trí óc vẫn sẽ tỉnh táo như cũ và nỗi nhớ cũng chẳng hề vơi bớt.

Phải nhớ anh thêm bao nhiêu lần nữa trong đời mới có thể hoàn toàn buông tay...

Hắn cứ tưởng anh sẽ phản ứng lại rất mạnh, giống như buổi tối hôm ấy. Thật lạ là anh không hề đẩy hắn ra, anh nhẹ nhàng đưa tay chạm vào lưng hắn rồi để yên như vậy hồi lâu, trong lòng hắn lại bắt đầu nổi lên một trận bão lớn.

Cái ôm hờ nhanh chóng kết thúc. Lúc hai người tách nhau ra hắn giữ nguyên tư thế đối diện với anh, ánh mắt anh như xoáy sâu vào đáy lòng hắn. Thế nhưng cảm giác lẩn quẩn giữa đôi bên chỉ là ẩn nhẫn cùng khó xử.

Kể từ lần gặp nhau đầu tiên ở nhà hàng đó sau bao năm, đây là lần đầu tiên hắn dám nhìn thẳng vào mắt anh. Mắt anh vẫn đẹp như trước, chỉ cần nhìn vào liền cảm thấy bản thân như được bao bọc giữa bầu trời xanh biếc và không khí tinh khôi của buổi bình minh, nhưng trong khoảnh khắc này hắn phát hiện ra ánh mắt anh đang che giấu điều gì đó.

Hắn khẽ đưa tay gạt nhẹ mớ tóc đang rũ xuống trán anh, quen thuộc như thể đã làm rất nhiều lần, dịu dàng từ ngày cũ kéo về không báo trước.

"Em thật sự rất nhớ anh..." – Hắn lặp lại lần nữa, như tự thì thầm với chính mình, một sự thú nhận đã lâu chẳng thể nói thành lời.

Anh vẫn im lặng. Không khí xung quanh ngưng đọng tại thời điểm đó, tay hắn lạnh buốt, khoang miệng đắng ngắt chẳng thể thốt ra được câu từ nào rõ nghĩa nữa.

Hạt giống mang tên tình yêu vô tình cắm rễ trong tim đã từng nảy mầm tươi tốt, rồi cũng đã héo úa lụi tàn. Thứ để lại sau cùng chỉ là những chiếc rễ vùi sâu, nhưng chẳng ai dám tìm đến để nhổ hết ra.

Mọi thứ cứ bị để mặc như thế, yêu thương cũng cứ thế quẩn quanh, cho đến cuối cùng ai cũng đều mỏi mệt.

Chỉ là, liệu nhổ bỏ hết đám rễ thừa kia rồi thì trái tim có thể lành lặn như cũ được không. Chẳng ai có câu trả lời...

Lưu Chương lấy xong đồ của mình thì lập tức nắm tay Tiểu Kha bước xuống xe. Châu Kha Vũ vẫn ngồi yên tại chỗ, hắn sợ nếu bản thân cũng bước xuống hắn sẽ lại lần vứt bỏ tất cả lý trí ra sau đầu, mà anh chắc chắn chịu tổn thương vì điều đó. Mắt nhìn Lưu Chương đóng cửa xe, xoay người chuẩn bị bước đi, hắn nhanh chóng hạ cửa kính nói với theo.

"Em xin lỗi!" – Rồi lại nhỏ giọng, có vẻ là tự nói với chính mình. – "Mong anh một đời bình an hạnh phúc..."

Chân Lưu Chương nhất thời tê rần, không còn sức lực để bước tiếp nữa. Anh không quay lại nhìn hắn, cũng chẳng biết hình ảnh bản thân trong mắt hắn thế nào.

Hắn đã nói xin lỗi với anh rất nhiều lần, nhưng liệu anh có thể chấp nhận lời xin lỗi đó thêm lần nào nữa hay không, anh vốn chẳng thể quyết định được. Cuối cùng anh cứ vậy đi thẳng vào nhà mà không nói thêm gì nữa.

...

Lưu Chương vẫn luôn cứng rắn và quyết đoán trong mọi việc, nếu anh đã muốn thì nhất định sẽ làm, không ngập ngừng cũng chưa bao giờ sợ hãi.

Châu Kha Vũ từng chứng kiến anh xách hành lý rời khỏi nhà họ Lưu với vết dấu ngón tay tên má cùng lời đe dọa đoạn tuyệt quan hệ từ cha anh. Anh lúc ấy không hề tỏ ra e ngại hay chùn bước, anh chỉ nói với hắn rồi mọi chuyện sẽ tốt lên.

Sau cái ngày anh biết hết mọi chuyện về hắn, hắn từng phát điên tìm anh khắp thành phố X nhưng không có chút manh mối. Anh cứ vậy dứt khoát rời đi không để lại cho hắn một lời nào và có vẻ anh cũng chẳng bận tâm gì nhiều vì quyết định đó.

Hoặc là hiện tại, khi hắn bảo Yasmine nhắn với anh rằng anh có thể đổi công việc, hắn sẽ không làm phiền đến anh nữa, thì ngay ngày hôm sau đơn xin từ chức của anh đã yên vị trên bàn làm việc của hắn.

Luôn quyết liệt và không báo trước, ngay cả lời tạm biệt dành cho hắn anh cũng chưa từng nói ra. Người nhiệt tình với cả thế giới, đến khi vô tình có lẽ càng đủ sức nặng khiến người ta đau đớn.

Còn hắn dường như chẳng thể nào buông bỏ được... Chỉ là một mình đã quen rồi, thế nên hắn nghĩ lạnh lẽo thêm chút nữa có lẽ cũng chẳng sao đâu.

...

Châu Kha Vũ vẫn luôn là người nói được làm được, từ lúc hứa sẽ không làm phiền Lưu Chương hắn thật sự đã không xuất hiện trước mặt anh nữa. Hoặc là không xuất hiện ở những nơi hắn cho rằng anh có thể nhìn thấy nữa.

Giả như thỉnh thoảng vào lúc nửa đêm, Lưu Chương lại thấy chiếc xe ô tô quen thuộc kia từ cửa sổ căn hộ của mình. Để rồi anh lại mất hàng giờ nghĩ về cảnh tượng làn khói thuốc mờ ảo bao bọc lấy người trong xe, cho đến khi xe lăn bánh rời đi.

Giả như đôi khi anh đến trường mẫu giáo đón Tiểu Kha hơi muộn, đứa trẻ lại có thêm vài món bánh kẹo hay đồ chơi mới mà anh cũng chẳng muốn tra hỏi rõ xem chúng đến từ đâu.

Hoặc giả như vào những buổi tối Lưu Chương biểu diễn ở quán bar, anh sẽ vô thức hướng mắt đến một góc khuất nào đó, tìm bóng người cao gầy trong trang phục tối màu đang thu mình lại cạnh chiếc bàn không đủ sáng, liên tục uống rượu.

Những lúc như vậy anh lại nhớ đến lần đầu tiên mình chính thức được mời lên sân khấu biểu diễn. Cảm giác lo lắng khiến anh loay hoay mãi trong lúc chờ đến lượt, tay chân anh lạnh cóng, trán mướt mồ hôi. Trong lúc đang luống cuống như thế, người kia đứng phía sau anh, không nói không rằng xoay vai anh lại đối diện với mình. Sau đó hắn đặt tay lên sau cổ anh nhẹ nhàng kéo trán anh chạm vào trán mình rồi khẽ cười.

Chẳng biết làm như thế thật sự có hiệu quả, hay cảm giác được bao bọc trong hơi thở của hắn khiến anh an tâm, chỉ biết anh đã thật sự đã thuận lợi hoàn thành phần biểu diễn của mình.

Bây giờ anh đã không còn lo lắng khi đứng trên sân khấu nữa, và cũng chẳng còn nhận được sự động viên nào từ người đó nữa.

Cứ tưởng bản thân có thể quyết liệt bước qua ngày tháng cũ, cuối cùng phát hiện tất cả đều còn vẹn nguyên ở đó, cả hình bóng cũ, cả nỗi niềm trong lòng chẳng dám gọi thành tên.

Nếu con người không mắc nợ nhau, liệu có dây dưa không dứt mãi như thế hay không.

...

Vài lời từ người viết:

Thật ra ban đầu mình không định viết fic này quá dài (định tầm 12 chương thôi). Ai ngờ vì mạch văn chậm hơn tưởng tượng nên hiện tại đã đến chương 12, mà vẫn còn kha khá chi tiết cần khai thác. Mong là mọi người sẽ không thấy chán vì câu chuyện cứ rề rà và có phần "nhạt" thế này.

Thứ hai là, hôm qua lần đầu tiên fic lên top1 trong 1 tag, dù biết bxh Wattpad không đáng tin lắm nhưng mình cũng thấy rất vui (nên sẽ để đây làm kỷ niệm). Cảm ơn mọi người đã đọc và ủng hộ mình thời gian qua nhé! 💕

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com