Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#14

Lưng chừng nắng hạ

~ Tình cũ còn vương ~

►●─────────── 5:35


Đã bao lâu Châu Kha Vũ không gặp được Lưu Chương? Có lẽ là mới vài ngày trước, cũng có lẽ là đã qua rất lâu rồi... Hắn cố nhấn chìm bản thân trong công việc và những buổi tiệc xã giao liên tục, như cách hắn vẫn làm để xoa dịu nỗi nhớ trong những năm này. Chỉ là cách cũ không phải lúc nào cũng có ích.

Lần tiếp theo hắn nhìn thấy anh là ở tòa án thành phố, anh ngồi một mình trên băng ghế chờ dọc hành lang, đôi mắt thất thần giấu dưới chiếc kính đơn giản. Sự mỏi mệt đó khiến hắn cảm thấy như thể chỉ cần đẩy nhẹ một cái anh sẽ gục ngã ngay lập tức. Lại lần nữa, hắn phải ngăn lại sự thôi thúc muốn bước đến bên cạnh anh, thế nhưng bước qua rồi vẫn cứ chần chừ, không thể cứ vậy nhắm mắt làm ngơ.

Yasmine rất nhanh đã tìm hiểu rõ nguyên nhân anh xuất hiện ở tòa án ngày hôm đó. Có vẻ như cô vợ tên Thường An Kha của anh đã về nước và hiện đang làm việc ở bệnh viện tư có tiếng của thành phố. Với tấm bằng tâm lý học nổi bật ở nước ngoài, cô sớm nhận được một vị trí phù hợp.

Chuyện không hay xảy ra khi gần đây cô ấy đang nhận tư vấn cho người nhà một quan chức, những tưởng đã có chuyển biến tốt thì bệnh nhân đó của cô đột ngột tìm tới cái chết. Chuyện bất định y khoa cũng chẳng thể đổ hết lỗi lên người cô. Mặc dù vậy, người nhà bệnh nhân, với tất cả sự tức giận và quyền lực mà họ có tất nhiên không dễ dàng cho qua chuyện.

Châu Kha Vũ nghe xong chuyện, hắn thở hắt ra một hơi, giơ tay day day huyệt thái dương rồi quay sang dặn dò Yasmine gì đó.

Rất nhanh sau đó, có lẽ chỉ tốn khoảng vài tuần, Lưu Chương đã nhận được đề nghị hòa giải từ phía bên kia. Anh vô cùng bất ngờ khi nhận được thông tin ấy, bởi anh thừa hiểu rằng nào có việc đơn giản dễ dàng đến vậy. Nhất là khi đối phương có cả quyền lực lẫn tiền bạc và đang sẵn sàng dùng chúng để bóp chết người mà họ không vừa mắt.

Sau đó, thông qua người ở tòa án Lưu Chương biết được Yasmine từng đến tìm hiểu việc này...

Trong lòng anh rõ ràng muốn đến nói với hắn một câu cảm ơn, nhưng cứ sợ gặp hắn sẽ dây dưa mãi không dứt, cuối cùng chẳng biết phải dùng thái độ thế nào để đối diện với người kia. Thế rồi bắt đầu chìm vào cuộc đấu tranh mơ hồ trong suy nghĩ, những bộn bề chôn chặt trong lòng không cách nào cuốn tan đi được.

Quanh đi quẩn lại, vẫn là mắc nợ người kia. Đột nhiên cảm thấy bản thân càng sống càng thụt lùi, từ một người quyết đoán, luôn biết việc gì nên làm và việc gì không, vậy mà cứ động đến chuyện có liên quan đến hắn là lại bắt đầu loay hoay mãi chẳng biết làm sao.

Giống hệt cảm giác xao động mỗi lần nghe người kia thốt ra lời "xin lỗi", hoặc mỗi khi nhận thấy sự dịu dàng trong ánh mắt hắn, đầu óc vốn tỉnh táo lại bắt đầu đình trệ. Sự kiên định trong lý trí theo thời gian dường như lại vơi bớt một phần.

...

Dạo gần đây Lưu Chương hay nhận được những cuộc gọi vào trước giờ đi ngủ. Đối phương rất biết cách chọn thời gian, ngay lúc người ta thả lỏng tâm trí buông bỏ hết phòng bị, người kia sẽ gọi đến để nói về những chuyện cũ. Giọng điệu như thể chương trình kể chuyện đêm khuya trên sóng radio, nhẹ nhàng truyền cảm hết sức. Kể xong còn không quên kết thúc bằng câu chúc ngủ ngon. Và những câu chuyện ấy luôn đủ khơi vào tâm trí người nghe sự mủi lòng không thể đoán định được.

Người kia tự xưng là Oscar, Lưu Chương cố lục tìm trong trí nhớ của mình cái tên này. Hình như vào ngày trước khi anh cắt đứt mọi liên hệ với Châu Kha Vũ và rời khỏi thành phố này người kia cũng đã gọi cho anh, nói rằng mong anh hãy nghe Châu Kha Vũ giải thích một lần. Nhưng anh lúc đó vốn chẳng muốn nghe thêm gì về Châu Kha Vũ nữa nên đã lập tức dập máy.

Những câu chuyện người kia kể cho anh rất ngắn gọn, hầu hết không đầu không cuối, không nhắc thời gian cụ thể. Hắn nói rất nhanh như dự đoán được anh sẽ không kiên nhẫn kéo dài cuộc gọi quá lâu, cho nên trước khi anh kịp xin ngắt máy người kia cũng đã nói xong những điều cần nói.

Và chủ đề của những câu chuyện luôn nhắc đến một người mà Lưu Chương đã nghĩ mình chẳng muốn nhắc về - Châu Kha Vũ.

Trong câu chuyện của người kia Châu Kha Vũ đã từng phát điên đi khắp thành phố để tìm tung tích của một người. Hay một đêm nào đó Châu Kha Vũ đến trước mặt người kia với gương mặt xanh tái vì ngấm nước mưa chỉ để nói hắn không muốn tìm người đó nữa. Chuyện Châu Kha Vũ uống không biết bao nhiêu rượu, đến lúc say không nhớ trời đất gì nữa rồi thì bật khóc gọi tên anh. Người kia còn cảm thán với Lưu Chương rằng hóa ra Châu Kha Vũ cũng biết khóc...

Lưu Chương nghe người kia nói, mặc dù hiểu hết nhưng vẫn cố gạt ra khỏi đầu, anh thật sự không nghĩ ra bản thân phải chấp vá lấy điều gì từ những câu chuyện kia.

Cho đến một ngày nọ, Lưu Chương vừa nhận điện thoại thì người ở đầu dây bên kia liền hỏi anh.

"Tình cảm giữa anh và Châu Kha Vũ là gì?"

Lưu Chương rơi vào im lặng, còn người bên kia vẫn giữ nguyên tông giọng, đơn phương tiếp tục cuộc hội thoại.

"Chắc anh Lưu không biết chuyện này đâu. Lần đó là lần đầu tiên kẻ tự cao tự đại, bất chấp thủ đoạn để hoàn thành nhiệm vụ như Châu Kha Vũ nói với tôi cậu ta không muốn làm nữa."

"Chắc anh từng nghe về cái thứ gọi là "kế hoạch" chết tiệt nào đó của Châu Kha Vũ nhỉ. Nhưng năm đó, anh xuất hiện như một biến số, một biến số khiến cậu ta thất bại thảm hại. Nghĩ mà xem người chẳng có liên quan gì đến gia nghiệp như anh thì có gì để người ta lợi dụng..."

"Tên điên đó vậy mà quyết định vứt bỏ hết mọi thứ đã định. Cậu ta đã vứt cái kế hoạch ngu ngốc đó ra sau đầu từ ngày gặp anh rồi. Cậu ta dùng thực lực của mình đường đường chính chính hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ tiếc, dẫu sao nhiệm vụ đó cũng có liên quan đến anh... Mặc kệ anh có tin những chuyện này không, chỉ là tôi đã quá chướng mắt..."

"Rốt cuộc với anh Lưu cái gì mới quan trọng? Châu Kha Vũ đối với anh thế nào anh còn không biết hay sao? Anh đã từng chịu nghe cậu ta giải thích hay chưa..."

Hắn đối với anh thế nào sao anh có thể không cảm nhận được, trái tim con người cũng đâu phải bằng sắt đá. Những cái ôm trân trọng từ quá khứ, những lần hắn vì anh chạy ngược chạy xuôi. Những lần hắn cô độc đứng dưới nhà anh, những lời nhớ nhung hối hận chân thành tha thiết. Đâu phải anh không biết.

Nhưng anh không dám nhìn nhận một cách thẳng thắn vì bản thân anh vô cùng sợ hãi. Mỗi lần nhớ lại những chuyện về Châu Kha Vũ, hình ảnh cha anh nằm bất động dưới nền đất lạnh cũng hiện lên rõ ràng trước mắt. Tầng tầng lớp lớp đổ vỡ trong lòng đâu thể nói không sao là thật sự không sao.

Lưu Chương luôn cho rằng cuộc sống như hiện tại mới là lựa chọn tốt nhất, không liên quan gì đến nhau đồng nghĩa với việc không ai phải khắc khoải mãi về quá khứ. Mỗi người đều có thể bước tiếp trên con đường riêng của mình.

Nhiều trái ngang như vậy, sau cùng có lẽ những con đường ấy cũng chẳng thể giao nhau ở bất cứ điểm nào nữa...

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com