Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#17

Lưng chừng nắng hạ

~ Tình cũ còn vương ~

►●─────────── 5:35

Từng bông tuyết mềm mại như những sợi bông phủ đầy mặt đất, rơi ngập vào lòng, lớp tuyết óng ánh bao bọc lấy mọi thứ tồn tại phía dưới nó. Khung cảnh đẹp đẽ tinh khiết ấy hiện diện trước mặt, như thể tuyết vừa xóa đi hết những ồn ào và ố bẩn ngoài kia.

Tuyết đọng ở đó rồi đến lúc cũng sẽ tan đi, người bước qua người cuối cùng giữ lại được gì.

Lúc Châu Kha Vũ vừa ngẩng đầu lên đã thấy anh đứng cách hắn một khoảng rất gần. Anh lại quên mặc thêm áo khoác, trời lạnh như vậy mà trên người chỉ có mũ len và áo dạ mỏng manh. Thầm trách cứ rằng người đó chẳng bao giờ chịu quan tâm đến bản thân mình.

Hắn vươn tay ra muốn kéo anh lại gần, còn anh lại vội vã tránh đi. Như thể cả hai đang chơi trò đuổi hình bắt bóng, cố gắng cách mấy cũng chẳng cách nào chạm vào được.

Anh nhìn hắn bằng ánh mắt mờ mịt, không để lộ tâm tư. Có vẻ như anh đang nói với hắn điều gì đó nhưng hắn hoàn toàn không nghe được. Hắn thấy môi anh mấp máy, còn bên tai chỉ toàn âm thanh lạo xạo của tuyết rơi và gió rét xuyên qua từng cành cây ngọn cỏ.

Chẳng biết bàn tay đã bất động giữa khoảng không trước mặt bao lâu, đến khi nhìn lại tuyết đã phủ đầy lên đó. Giá buốt của tuyết xuyên qua bàn tay để trần, lạnh thấu xương.

Rồi anh xoay người rời đi, bóng lưng đơn độc trong tầm mắt hắn dần mờ ảo, trên mặt đất phủ tuyết in rõ hàng dấu chân nông sâu khác biệt theo mỗi bước chân anh. Hắn muốn đuổi theo nhưng không thể nhấc chân nổi, cố gắng gọi tên anh thật to nhưng chẳng có âm thanh nào thoát ra khỏi cổ họng.

Tất cả còn lại chỉ là một màn tuyết trắng xóa tĩnh mịch, vùi lấp lên những mơ hồ còn xót lại trong trí nhớ. Như thể cứ vậy mà đã qua hết năm dài tháng rộng, biết mấy buồn thương trôi vào dĩ vãng…

“Anh… Lưu Chương, Lưu Chương… Lưu Chương…”

Lưu Chương từ ban công quay vào đã nghe người kia đang gọi tên anh từ trong giấc mơ như thế. Giọng hắn khản đặc và đầy đau đớn, như thể vừa đánh mất một mảnh nơi trái tim mình. Anh đến bên cạnh giường, nhìn vầng trán mướt mồ hôi và hai đầu mài đang nhíu chặt của người kia, đầu óc có chút mơ màng. Anh khẽ lay vai hắn.

“Châu Kha Vũ… Kha Vũ…”

“Em sao rồi Kha Vũ?”

Chẳng biết ai đang gọi hắn, đã lâu rồi không ai gọi hắn như thế này nữa. Giọng nói đó sao mà quen thuộc quá. Có lẽ hắn nên quay đầu...

Nhìn lại rồi mới biết hóa ra anh vẫn đang đứng sau lưng mình, ngược chiều gió tuyết mà vẫn cảm giác được ấm áp bao quanh. Hắn kéo tay anh, thủ thỉ bằng giọng như trẻ nhỏ tủi thân.

“Anh, em lạnh quá!”

Hình như hắn đang nằm mơ, nếu không sao hắn lại nghe anh gọi tên mình dịu dàng đến thế. Nhưng trận tuyết vừa rồi là giấc mơ hay âm điệu trầm ấm của người kia mỗi lần gọi hắn “Kha Vũ” là từ trong mơ truyền tới, hắn chẳng còn hơi sức đâu mà phân biệt nữa. Cứ vậy mặc kệ tất cả, kéo mạnh bàn tay đang vươn ra trước mặt, vây cả người đó vào vòng tay, tham lam hưởng thụ nguồn ấm trong lòng mình.

Lưu Chương khẽ cựa mình định đẩy hắn ra, nhưng cánh tay người đó lại siết chặt thêm đôi phần. Có lẽ chỉ mất vài phút sau, hô hấp của người sau lưng anh đã bình ổn trở lại, hơi thở nóng ấm nhộn nhạo liên tục phả vào gáy anh.

Lưu Chương nghe rõ tiếng tim mình lệch nhịp, một người bằng xương bằng thịt sao có thể chống chọi lại hết mọi cảm xúc đây. Giữa trận tuyết mênh mông hoang hoải đó, rơi vào tầm mắt anh chỉ có một mảnh trắng xóa mông lung, dường như anh cũng đã lạc mất lối về.

Chỉ riêng đêm nay thôi, chẳng cần đau đáu trong lòng, chẳng buồn tránh né. Để mặc cảm xúc nhấn chìm lý trí, quyến luyến hơi ấm quen thuộc còn lẩn quẩn trong những ngày tháng cũ.

Ngày mai nắng đổ lưng chừng, chút tình cũ còn vương lại có lẽ cũng sẽ theo tuyết tan đi.

Khi Châu Kha Vũ bắt đầu quen với sự có mặt của anh trong nhà mình, cũng là lúc hắn nhận ra rằng bản thân đã hồi phục. Đã đến lúc anh phải rời đi.

Mặc dù quãng thời gian này anh chỉ đơn thuần chăm sóc cho hắn như một hộ lý riêng, không hơn. Hai người thậm chí còn chẳng giao tiếp gì nhiều với nhau, hắn có thể chắc chắn rằng anh hoàn toàn không muốn nói với hắn bất kỳ câu từ dư thừa nào. Không khí giữa anh và hắn cứ như ngưng đọng ở đó.

Đã nhiều năm quen với cảm giác một mình, ốm đau tự mình uống thuốc, chẳng muốn sẻ chia với bất cứ ai, gắng gượng nhiều như thế chưa một lần gục ngã. Để rồi trong khoảnh khắc được nhận lại ấm áp quan tâm ngày cũ, nói không luyến tiếc là hắn đang lừa dối chính mình.

Thế nhưng luyến tiếc cũng chẳng để làm gì. Bởi ngay ngày bác sĩ thông báo hắn đã hoàn toàn mình phục, anh cũng nhanh chóng thu dọn gọn gàng mọi thứ, đứng trước cửa nhà nói chào tạm biệt với hắn. Dứt khoát như cách anh đã từng rời khỏi thành phố này, chưa một lần ngoảnh đầu nhìn lại.

Châu Kha Vũ nhận được cuộc hẹn của Thường An Kha sau khi Lưu Chương rời khỏi nhà hắn ít ngày.

Khi Yasmine báo với hắn tên người hẹn, cô đã thấy sự ngạc nhiên cùng bối rối xuất hiện một cách không che giấu trên gương mặt luôn ngụy trang hoàn hảo của ông chủ mình. Hắn đắn đo rất lâu, cuối cùng vẫn bảo cô sắp xếp. Rõ ràng trong lòng hắn biết, hắn không thể tránh nổi chuyện này.

Đó là lần đầu tiên hắn quan sát kỹ người đó. Trong tưởng tượng của hắn, Lưu Chương hẳn phải thích một cô gái đáng yêu, dịu dàng và nhỏ nhẹ. Hắn đã ngạc nhiên với suy nghĩ ấy của bản thân, tự hắn vẽ nên hình mẫu phù hợp với anh sao, để làm gì kia chứ…

Nhưng người đối diện hắn lại chẳng hề như tưởng tượng. Thường An Kha ngồi trước mặt hắn với phong thái điềm đạm nhẹ nhàng, nhưng sự sắc sảo mạnh mẽ của cô chẳng thể nào che giấu.

Từ lúc bước vào cô đã không hề tỏ ra yếu thế mà cứ vậy tiến tới nhìn thẳng vào hắn, mỉm cười.

“Châu tiên sinh, cảm ơn ngài vì đã đồng ý gặp tôi.” – Cô nói với hắn bằng một tông giọng hết sức dễ nghe.

Bỗng nhiên Châu Kha Vũ thấy chột dạ. Hắn nhớ đến mấy bộ phim truyền hình giờ vàng lúc nhỏ mẹ vẫn hay xem. Cảnh phim vợ chính thức đến trước mặt người tình của chồng để thị uy, để thể hiện rằng loại vô đạo đức xen vào gia đình của người khác chắc chắn không có kết cục tốt đẹp... Mọi thứ sao mà chân thật quá.

Hắn tự chế giễu chính mình, hóa ra cũng có lúc lo sợ bản thân rơi vào tình huống đó. Chẳng là hắn thật sự đã từng nghĩ đến sẽ làm ra loại chuyện vô đạo đức như vậy, trách sao được…

“Cô có chuyện gì?” – Châu Kha Vũ cố giữ dáng vẻ bình tĩnh nhất có thể, không nóng không lạnh hỏi cô.

Thường An Kha nhìn hắn nhún vai, giọng vẫn nhỏ nhẹ như cũ, không để lộ chút thất thố nào.

“Chuyện của Lưu Chương.” - Cô đặt tách trà đang cầm trên tay lại ngay ngắn trên bàn, bổ sung thêm một chút khi thấy nét mặt đầy nghi vấn của Châu Kha Vũ. – “Và Châu tiên sinh.”

Rõ ràng bản thân là một người kín kẽ, luôn cân nhắc từng hành vi cử chỉ. Lần đầu tiên Châu Kha Vũ cảm nhận được nội tâm của bản thân sắp bị người trước mặt bóc trần sạch sẽ, phơi bày hết mọi suy nghĩ xấu xa được che đậy kỹ càng.  Giọng hắn vang lên, không kìm được sự khó chịu trong lòng.

“Gì chứ?”

Ngoại trừ những người cùng giới, rất ít người bình thường có thể bình tĩnh đối thoại với hắn như vậy. Có câu “dân không đấu với quan”, bởi vậy hắn luôn cho rằng bản thân chiếm ưu thế hơn kẻ khác. Nhưng có vẻ như người đang đối diện hắn từ đầu đến cuối không hề xao động, cô vẫn luôn duy trì sự bình thản vốn có.

“Chắc ngài vẫn nhớ tôi làm nghề gì.” – Ngừng một chút, cô tiếp. – “Nếu phải đấu trí đấu dũng trên chính trường thì tôi không thắng nổi ngài. Có điều chuyện này rõ ràng như vậy, tôi còn không nhận ra chẳng phải sẽ lãng phí hết công sức học tập và làm việc bấy lâu sao…”

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com