#2
Lưng chừng nắng hạ
~ Tình cũ còn vương ~
►●─────────── 5:35
Châu Kha Vũ nới lỏng cà vạt, ngả người lên băng ghế sau trên xe trong khi nghe Yasmine thông báo lịch trình ngày mai cùng vài thông tin liên quan đến công việc khác. Chiếc xe rẽ vào khu biệt thự liền kề thuộc khu đô thị mới khai thác ở vị trí đắc địa nhất của thành phố X thời điểm hiện tại. Hắn chậm chạp mở cửa bước xuống xe rồi ra hiệu cho Yasmine rằng cô có thể kết thúc công việc hôm nay. Đã quen với nếp làm việc của ông chủ nên Yasmin cũng không hỏi gì thêm, cô nhẹ nhàng cất giấy tờ vào túi, chào tạm biệt với hắn, sau đó nhờ tài xế đưa mình về nhà như thường lệ.
Châu Kha Vũ mở cửa vào nhà đúng lúc đồng hồ trên tường điểm mười hai giờ đêm. Một buổi tiệc rượu xã giao không dài không ngắn, đủ khiến đêm của hắn chỉ còn vỏn vẹn sáu tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi, nhưng đó là trong trường hợp hắn vừa đặt lưng xuống giường đã có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Phải chăng ngủ sáu tiếng đồng hồ một ngày là quá dư thừa, thế nên hầu hết mọi ngày của Châu Kha Vũ như được lập trình sẵn, hắn luôn ngủ không quá năm tiếng đồng hồ. Là không muốn ngủ hay không ngủ được khi những giấc ngủ nông, chập chờn, những cơn mơ mờ ảo bám riết hắn bao năm, hắn chẳng rõ nữa.
Đây là cái giá phải trả chăng, cái giá hắn đã từng lường được từ nhiều năm trước, nhưng chưa bao giờ dám tính toán rõ ràng để biết rằng bản thân đã mất gì và thu lại gì. Hoặc liệu rằng những thứ hắn có được so với những gì đã mất có đáng hay không. Có đáng không? Đây luôn là một câu hỏi khó mỗi lúc đứng trước một bài toán yêu cầu đánh đổi, năm đó Châu Kha Vũ đã dứt khoát chọn "đổi", có lẽ vì vậy nên hắn hiện tại không có quyền hối hận.
Bóng đêm bao trùm không gian trống trải của căn nhà rộng lớn, đêm tĩnh mịch đến nỗi đồng hồ treo tường gõ nhịp lại dội mạnh vào tai hắn từng tiếng vọng rõ ràng. Màn hình điện thoại trên bàn chớp tắt báo có tin nhắn đến, hắn uể oải trở mình mở tin nhắn. Trên màn hình là địa chỉ một nhà hàng sang trọng nào đó trong thành phố, có vẻ người kia chỉ định giới thiệu cho hắn chỗ hưởng thụ mới mẻ, Châu Kha Vũ định mặc kệ thì Oscar lại nhắn thêm một tin.
"Sắp xếp thời gian rồi tới đây đi, có bất ngờ cho cậu đấy!"
Quả nhiên giống như hắn dự đoán, là một lời giới thiệu vô nghĩa.
...
Mấy ngày trôi qua, vừa lúc Châu Kha Vũ sắp quên đi câu chuyện vô thưởng vô phạt kia, thì vào một buổi sáng nào đấy Yasmine nhắc hắn về buổi gặp mặt doanh nghiệp được sắp xếp từ trước và đề nghị với hắn một nhà hàng. Châu Kha Vũ chợt nhớ đến nhà hàng trong tin nhắn và câu nói của Oscar, lòng hắn gợn lên đôi chút tò mò. Trong cuộc sống nghiêm ngặt, chính xác theo lịch trình từng hành động của hắn, thỉnh thoảng đi tìm chút "bất ngờ" có lẽ cũng khá thú vị, hắn ngạc nhiên khi thấy mình nghĩ vậy. Cuối cùng vẫn bấm chuyển tiếp cho Yasmine địa chỉ nhà hàng.
Yasmine lấy làm lạ vì trước giờ ông chủ cô chưa bao giờ có ý kiến về những vấn đề này, hắn luôn đồng ý và hài lòng với sắp xếp của cô. Tuy vậy cô vẫn nhanh chóng đặt chỗ tại nhà hàng hắn muốn mà không thắc mắc gì thêm, không quá tò mò với những việc không liên quan cũng là một phần trong công việc của cô.
...
Lúc Châu Kha Vũ đến nhà hàng khách đã ngồi đầy bàn tiệc, vị trí chủ tọa đương nhiên được giữ lại cho hắn. Sau vài lượt chào hỏi và trao đổi thông tin cần thiết, ly rượu trong tay Châu Kha Vũ dường như chẳng cạn đi mấy phần.
Hắn thường xuyên uống rượu, đôi khi xem rượu như nước lã chỉ để bản thân ngủ được một giấc yên ổn. Cũng xem như mượn rượu giải sầu đi, có điều thường thì sầu chưa kịp giải đã chuốc thêm vào tâm trí những ký ức cũ mới nhập nhoạng quay cuồng. Nhưng ngay lúc này hắn lại không cần uống, người được mời như hắn không nhất thiết phải uống quá nhiều rượu, mà cũng không ai dám phật lòng với hắn vì thế cả.
Đang giữa buổi tiệc, trong góc khuất sảnh riêng của nhà hàng thoát ra về nốt nhạc dễ chịu từ đàn piano, là "Andante spianato in G Major".
Châu Kha Vũ không có quá nhiều hứng thú với âm nhạc, nhưng trong quá khứ, có một khoảng thời gian hắn đã nghe rất nhiều, nhiều đến mức có thể nói được chính xác cảm nhận của mình về một đoạn demo nào đó như một lời góp ý. Và có những âm thanh vì nghe rất nhiều lần mà vô thức trở nên quen thuộc, âm thầm khắc sâu vào trí nhớ tới nỗi chỉ cần nghe vài nốt hắn đã có thể lập tức nhận ra. Giống như những nốt nhạc đang cuộn vào tai hắn lúc bấy giờ.
Châu Kha Vũ ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng đàn, bên cạnh chiếc piano đen tuyền là một chàng trai trong trang phục quần âu và áo sơ mi trắng tối giản, ngón tay anh thuần thục lướt trên những phím đàn.
Dáng người đó, cử chỉ đó, đến âm thanh tạo ra từ phím đàn của người đó khiến cả người Châu Kha Vũ chấn động. Trái tim cách vài ba lớp áo trong lòng ngực hắn đang đập một cách dữ dội, như một cách biểu hiện rằng chủ nhân của nó sắp không giữ được bình tĩnh nữa rồi.
Châu Kha Vũ cố điều hòa nhịp thở, giữ vẻ mặt lãnh đạm như thường ngày, đảm bảo bản thân không làm ra điều gì thất thố trước tất cả những người có mặt ở đây. Chuyện thật thật giả giả hắn phải đối diện hằng ngày là vô số, hắn đã sớm đạt được bản năng che giấu tất thảy cảm xúc của mình. Vậy mà, ngay giờ phút này, mọi thứ xung quanh hắn cứ như chẳng còn trong tầm mắt. Một giây lát hắn đã nghĩ, phải chăng có vị thần thánh nào đó vừa đi ngang chỗ này và vô ý làm một phép thuật đóng băng lên người hắn, khiến hắn không tự chủ được cứ chăm chú hướng mắt về phía người chơi piano đằng kia.
Phải nói rằng, người trong vòng quan hệ của hắn đều là những kẻ mưu mô, hay nói một cách ít động chạm hơn, bọn họ có khả năng nhìn thấu sự bất thường từ người khác dù chỉ là sơ suất rất nhỏ. Tiếc rằng trước giờ bọn họ hầu như chẳng nhìn thấy gì từ vị chính trị gia trẻ tuổi đang bất động trên ghế chủ tọa đằng kia. Hoạ hoằn lắm mới bắt được một chút khác biệt từ chỗ "Châu tiên sinh" ai thiếu ý tứ bỏ qua điều này thì đáng tiếc biết bao.
Bởi vậy, ngay khi ngón tay người đánh đàn lướt đến những phím cuối cùng, một người có vẻ là chủ nhà hàng đã lập tức tiến đến vỗ vai anh ta. Hai người nói với nhau vài câu, sau đó người kia cứng nhắc bước theo chủ nhà hàng hướng về phía Châu Kha Vũ đang ngồi.
Người kia vẫn luôn cúi thấp đầu, tầm mắt đặt hẳn trên mũi giày của bản thân, lúc đứng trước mặt hắn vẫn không có ý ngẩng đầu lên.
"Xin chào Châu tiên sinh, thật vinh hạnh khi được tiếp đãi ngài, hy vọng ngài vừa ý với dịch vụ ở nhà hàng chúng tôi." - Chủ nhà hàng nói bằng giọng nhiệt tình.
Châu Kha Vũ vẫn ngồi nguyên vị trí, gật đầu với ông ta kèm một nụ cười nhàn nhạt. Đoạn, ông ta đẩy vai người đang đứng phía sau mình lên trước.
"Đây là nghệ sĩ piano mới của chúng tôi. Ngài xem tài nghệ cũng không tồi phải không." – Ngừng một chút, ông ta quay sang nói với người kia – "Còn không mau mời Châu tiên sinh một ly."
Loạt hành động từ nãy đến giờ của chủ nhà hàng lọt vào mắt khiến Châu Kha Vũ không thoải mái, nhưng hắn chỉ khẽ chau mày rồi giãn ra như cũ. Tất cả biểu cảm còn lại trên gương mặt tinh xảo của hắn chỉ là sự lạnh nhạt cùng đôi mắt chuyên chú giấu dưới chiếc kính gọng vàng sang trọng.
Người phía sau chầm chậm tiến lên, máy móc làm theo yêu cầu chủ nhà hàng. Anh lấy một chiếc ly còn trống trên bàn, rót đầy rượu vào ly rồi hướng về phía hắn.
"Cảm ơn sự chiếu cố của, Châu... tiên sinh."
Người kia vẫn không ngẩng đầu, nhưng môi lại vẽ ra một nụ cười, nụ cười gượng gạo cứng nhắc hơn tất thảy những nụ cười thương mại hết sức tự nhiên mà hắn tiếp xúc hàng ngày. Ánh đèn màu ấm trên trần phủ xuống mái tóc đen mềm của anh, khiến hắn cảm thấy dường như tóc anh cũng đang lấp lánh.
Còn cười được sao, hắn thầm nghĩ, không biết giả vờ lại ở đó giả vờ cho ai xem... Nhưng lại nhớ ra hình như người giỏi giả vờ nhất chính là mình, rõ ràng bản thân mang một lớp mặt nạ thật dày lại trách người khác không bộc lộ ra dáng vẻ chân thật, nực cười làm sao.
Hắn đứng dậy, nhấc ly rượu vẫn còn hơn nửa của mình chạm nhẹ vào ly người kia rồi uống cạn.
Những đôi mắt thăm dò, những cái nhìn xem xét đầy ẩn ý xung quanh vẫn luôn dán lên người cả hai suốt từ nãy đến giờ. Hắn biết, nhưng không buồn bận tâm. Chẳng phải đều là việc có người cố ý bày ra ngay khi nhận thấy ánh mắt khác thường của hắn lúc nãy hay sao, vậy thì như ý bọn họ, hắn càng muốn bọn họ nghĩ vậy.
Trong một lúc mất tập trung vì tiếng đàn kia, hắn không nhận ra ai đã rời bàn. Nhưng nếu không có người sắp xếp thì chủ nhà hàng cũng không có một loạt động tác vừa rồi, mà anh cũng không đứng trước mặt hắn như hiện tại. Chỉ có thể thầm cảm thán kẻ đó có đôi mắt tinh tường, quả đúng là tinh tường thật, mấy ai có thể khiến Châu tiên sinh uống một hơi hết ly rượu trong tay như thế...
Người đối diện đang định uống ly rượu của mình thì hắn đã vươn tay tới ngăn lại, người trước mặt hắn sức khỏe và tửu lượng đều không được tốt. Trong một khoảnh khắc, tay hắn chạm vào tay anh, bàn tay mềm mại với những ngón tay thon dài tinh tế... và tay anh rất lạnh.
-----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com