#7
Lưng chừng nắng hạ
~ Tình cũ còn vương ~
►●─────────── 5:35
Một lần nào đó Lưu Chương đã nghĩ, nếu là nhân vật nam chính trong tiểu thuyết kinh điển anh chắc chắn sẽ là người không sợ cường quyền, đơn thân độc mã đứng lên chống lại tất cả những kẻ thích dùng quyền lực ra điều kiện với người khác. Tiếc là anh không phải, mà cuộc sống đôi khi khiến ta không có nhiều lựa chọn trong tầm tay.
Cuối cùng chỉ có thể tự mắng bản thân mấy câu, rõ là tự bước vào “địa bàn” của người ta còn ngây thơ ôm hy vọng người ta không phát hiện.
Và vị chính trị gia nào đó thật sự đã chứng tỏ cho Lưu Chương thấy hắn là người nói được làm được, bởi anh đã gửi hồ sơ đi ít nhất mười nơi và không hề nhận được hồi đáp nào. Anh không phải kiểu người nhẫn nhịn ấm ức, nhưng hoàn cảnh hiện tại ngoài nhẫn nhịn cũng chẳng biết phải làm gì. Con người thì vẫn phải sống, mà nếu anh không cần sống thì vẫn còn một đứa trẻ cần đến anh.
Lưu Chương nghĩ về những điều này trên đường đến đón Tiểu Kha. Trường mẫu giáo của đứa trẻ không quá xa căn hộ, đi bộ chậm rãi, thưởng thức không khí mát mẻ của buổi chiều yên tĩnh khiến anh thấy dễ chịu và tỉnh táo hơn.
Đứa trẻ ngồi đợi anh ngay cổng trường với vẻ mặt phụng phịu hết sức.
“Daddy tới trễ, đã hứa sẽ không tới trễ cơ mà!”
“Daddy xin lỗi Tiểu Kha, chỉ lần này thôi, ba hứa.”
Trông đứa trẻ có vẻ vẫn còn giận lắm, đành hứa sẽ mua thêm mấy món đồ chơi để thỏa thuận.
Trường học của Tiểu Kha cũng là một vấn đề nữa khiến Lưu Chương bận tâm, chỗ đó không cấm người lạ và an ninh cũng chẳng có vẻ gì là tốt. Để chuyển đứa trẻ đến một trường tốt hơn, có vẻ anh thật sự phải suy xét đến lời Châu Kha Vũ.
Rồi anh rút ra kết luận, sự thật là chẳng có gì phải bất an khi bản thân chỉ đi làm việc kiếm sống như bao người khác. Dù rằng, công việc này đến với anh một cách khá miễn cưỡng.
Mấy ngày trôi qua kể từ lúc Châu Kha Vũ ra tối hậu thư với Lưu Chương, cuối cùng hắn cũng đã thấy hồ sơ xin việc của anh nằm trên bàn làm việc. Trong lòng dâng lên chút "thành tựu" đã lâu chưa cảm nhận được.
Phải khen ngợi rằng, nhân viên của hắn không chỉ giỏi giang mà còn rất hiểu ý người khác. Ví dụ như anh vừa vào văn phòng đã được xếp chỗ trong phòng thư ký, kể cả khi Châu Kha Vũ không hề đặc biệt dặn dò. Và thế là Lưu Chương lập tức ngồi ngang vị trí với Yasmine – trợ lý đã đi theo “Châu tiên sinh” nhiều năm, chỉ trong ngày đầu tiên đến thử việc.
...
Châu Kha Vũ cầm văn kiện trên tay, mắt lại lơ đễnh đặt lên người đang cố gắng đọc thật nhanh trang báo cáo với chi chít những số liệu ở phía đối diện. Căn bản là hắn chẳng nghe lọt tai bất cứ thông tin nào.
Ánh mặt trời ngả về Tây, kéo một vệt nắng vàng qua vách kính văn phòng, anh có vẻ vội vàng muốn kết thúc công việc. Thấy anh gấp gọn tập hồ sơ trong tay, bỗng nảy lên ý nghĩ không mấy ngay thẳng. Hắn thản nhiên nói, thậm chí không nhìn anh.
“Hôm nay anh tăng ca đi!”
Đột nhiên Lưu Chương cảm thấy người trước mặt nhất định là đang cố tình, nhưng dù sao vẫn là nhân viên của người ta, không thể đập bàn bỏ về.
Được rồi, chỉ là thức khuya một chút, mà bình thường anh cũng chẳng ngủ mấy. Làm thêm vài giờ thì có thêm tiền lương, anh cũng chẳng chịu thiệt. Anh gọi cho dì Trương nhờ chăm sóc Tiểu Kha rồi dặn dò đứa trẻ vài điều, sau đó quay lại tiếp tục công việc chẳng biết đến khi nào mới kết thúc.
Sau giờ tan tầm, Yasmine mang bữa tối đến cho hai người xong thì lập tức bị ông chủ "đuổi" về. Bỗng dưng phải đi đến quán ăn nhỏ xíu cách văn phòng ba con đường chỉ để mua mấy món đơn giản, rồi lại không cần tăng ca khi ông chủ vẫn đang ở phòng làm việc khiến cô thấy vô cùng kỳ lạ. Ông chủ của cô, từ khi gặp người họ Lưu đã có cái gì đó rất khác, mà cô cũng chỉ có thể âm thầm quan sát vì chẳng thể quá tò mò.
Lúc Yasmine đi qua phòng nghỉ, cô thấy Lưu Chương đang đứng thẫn thờ ở đó với một chiếc tách trên tay. Dù sao người ta cũng là nhân viên mới, mà làm việc với ông chủ cô thật sự không hề dễ dàng, rồi cô nghĩ có lẽ mình nên nói chuyện với anh một chút.
“Anh uống cà phê à?” – Yasmine đi đến, nhẹ nhàng hỏi.
“Đúng vậy.” – Lưu Chương trả lời, nhưng có vẻ tâm trí anh vẫn không đặt ở đó.
“Anh không thích cà phê này sao, tôi có loại khác đấy. Tôi thấy cà phê này cũng bình thường nhưng không hiểu sao Châu tiên sinh lại đặc biệt dặn dò phải luôn có loại cà phê này ở đây.”
Nói rồi mới cảm thấy vế sau câu nói của mình có hơi thừa, nhưng cô vẫn mở tủ lấy cho Lưu Chương một vài túi cà phê khác, trước khi về còn không quên nói mấy câu động viên và chào hỏi anh. Quả là người vừa chu đáo vừa thân thiện lại còn tài giỏi, Lưu Chương nghĩ, bảo sao có thể đi theo Châu Kha Vũ lâu đến vậy.
Anh nhìn tách cà phê đang cầm trên tay, rồi lại nhìn mấy túi nhỏ Yasmine vừa đưa cho mình. Đầu óc trở nên lộn xộn, không rõ phải bắt đầu suy nghĩ từ đâu.
Lúc anh trở về phòng làm việc của Châu Kha Vũ đã là chuyện của nửa tiếng sau đó. Hắn bảo anh ngồi luôn trong phòng hắn để tiện trao đổi công việc, anh cũng không phản đối. Ăn cơm xong liền ôm đống giấy tờ số liệu sang bàn phụ bắt đầu đối chiếu, cả quá trình không hề nói với Châu Kha Vũ một câu dư thừa nào.
Thi thoảng, Châu Kha Vũ âm thầm liếc mắt về phía anh, khung cảnh quen thuộc như từ trong quá khứ, anh và hắn mỗi người ngồi ở một góc trong căn hộ áp mái đó. Mỗi người đều mải miết với công việc của mình, đôi lúc ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của nhau lại cùng cười một cách ngọt ngào.
Hoàn cảnh giống nhau đến vậy cũng xa lạ đến vậy. Giờ đây, anh ở ngay trước mặt hắn, rất gần, chỉ cần vươn tay là có thể ôm vào lòng. Nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng trái tim anh đang ở rất xa.
…
“Tôi đưa anh về”
Châu Kha Vũ nói vậy khi nhìn hai chiếc kim đồng hồ đeo tay vừa vặn chạm vào số một. Chỉ muốn làm khó anh một chút, ai ngờ cả hai đều là những kẻ cuồng công việc, ngồi một lúc mà đã quá nửa đêm.
“Không cần, tôi tự về được.” – Lưu Chương mệt mỏi đứng dậy, thu dọn giấy tờ trên bàn rồi đi thẳng ra cửa.
Nhưng ngay lúc anh vừa bước ra khỏi thang máy, cổ tay đã bị người ta nắm lấy kéo đi. Định thần nhìn lại thì đúng là người anh nghĩ, ở văn phòng này cũng chẳng mấy ai cao hơn anh cả một cái đầu.
Người kia đẩy anh vào ô tô rồi vội vàng dập cửa lại như sợ anh chạy mất. Lưu Chương đã thấm mệt, không muốn ầm ĩ dây dưa với hắn nên mặc kệ. Được rồi, dù sao người được lợi vẫn là anh.
Ánh đèn đường lập lòe qua cửa kính xe theo từng nhịp di chuyển khiến đôi mắt đã nặng trĩu của Lưu Chương không còn trụ được nữa.
Đến khi nghe giọng hắn gọi, xe đã dừng dưới chung cư từ bao giờ. Anh mở cửa, nói cảm ơn với hắn rồi nhanh chóng đi vào, hoàn toàn không thấy được nét mặt phức tạp của người ở sau lưng.
Đêm đã muộn, Lưu Chương không đón Tiểu Kha mà về thẳng căn hộ của mình, anh rửa mặt qua loa rồi thay một bộ quần áo ngủ. Đến lúc bước ra cửa sổ kéo rèm mới để ý, xe của người kia hình như vẫn còn ở nguyên chỗ cũ.
Dưới ánh đèn đường dìu dặt, Lưu Chương thấy một bóng người cao gầy đứng dựa vào xe. Anh có thể tưởng tượng được rõ ràng đường nét trên gương mặt hắn và cả làn khói tịch mịch lượn vòng khi hắn vô thức châm một điếu thuốc.
Anh thẩn thờ mất một lúc, hút thuốc thì hại phổi…
Chỉ là theo thời gian, có những lo lắng đã trở nên quá dư thừa.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com