Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16. Trăng dưới nước là trăng trên trời,

Năng lượng sản sinh bởi cảm giác yêu và được yêu có thể đủ vận hành một chiếc xe tải đi thẳng đến mặt trăng rồi quay trở lại.


______


Chỉ vì một câu nói hùng hồn trên bàn ăn mà suốt mười lăm phút sau, Lưu Chương phải cúi gằm mặt lúc đi rửa tay, đi thanh toán rồi rời khỏi nhà hàng. Châu Kha Vũ bên cạnh tâm tình vẫn còn phức tạp khi nhớ lại cuộc hội thoại cậu nghe được từ phòng Lưu Chương tuần trước, thế nhưng hành động và biểu cảm của Lưu Chương lại như đang thắp lên trong lòng cậu một ngọn nến hy vọng nho nhỏ.

Lúc đó nếu có ai tò mò mà ngó sang dọc vỉa hè dẫn đến trung tâm thương mại, hẳn sẽ nhìn thấy hai thanh niên ngoại hình sáng sủa đi một trước một sau đầy lúng túng. Lưu Chương không ngại tỏ tình, thế nhưng giữa tình huống như thế, giữa cuộc hội thoại như thế,...

Haizzz... thật sự là không muốn nghĩ nữa mà.

Lưu Chương chăm chăm nhìn mũi giày, bước từng bước chậm rì, vẫn nhất quyết chưa chịu nói chuyện lại với Châu Kha Vũ. Còn cậu nhóc có chiều cao vượt quá một mét chín kia thì vui vẻ kiên nhẫn đi sau anh, khoé miệng liên tục nâng lên lại hạ xuống không thể kiểm soát.

"Lưu Chương..."

"Chương Chương..."

"Anh ơi..."

Châu Kha Vũ gọi người phía trước đến lần thứ ba không thấy anh quay lại, quyết định sải chân về phía trước giữ lấy bả vai anh.

"Sao nào?" - Lưu Chương dường như "thẹn quá hoá giận", giọng nói phát ra cao vút vẻ hờn dỗi.

"Em chưa nghe thấy gì cả, thật đấy, em chỉ nghe anh nói muốn đi dạo với em thôi."

Lưu Chương nâng mắt lên liếc Châu Kha Vũ một cái, bắt gặp nụ cười rạng rỡ của cậu. Trong thoáng chốc, anh thấy trái tim mình như bị treo lên vầng trăng nơi khoé mắt cậu cong cong, lơ lửng.

"Ừ, vậy thì đi dạo."

Châu Kha Vũ chỉ chờ có thế liền vội vàng lon ton chạy lên đi cạnh bên anh.

"Lần sau muốn cùng ra ngoài ăn cứ báo trước với em một tiếng là được."

"Còn không phải do em cứ kỳ kỳ lạ lạ suốt cả tuần vừa qua hay sao, anh mà hỏi trước chắc gì em đã nhận lời." - Lưu Chương cũng chẳng muốn giấu chuyện này trong lòng nữa liền lầm bầm nói ra.

"Em cũng buồn lắm chứ, dù gì anh cũng có b..."

Đến lượt Châu Kha Vũ không che giấu được tâm tư đè nén, lúc cậu sững lại giữa chừng thì Lưu Chương lập tức quay sang nhìn bằng ánh mắt nghi hoặc.

"Anh có cái gì?"

"C-có..." - Châu Kha Vũ không muốn nghĩ xấu cho Lưu Chương, nhưng quả thực trong đầu cậu không thoát được khỏi nghi vấn anh có bạn gái rồi nhưng không muốn thừa nhận, vậy nên sau cùng đâm lao thì đành theo lao, cậu nhắm mắt nói liền một hơi dài - "Dù gì anh cũng có bạn gái rồi mà, em đâu thể cứ suốt ngày quanh quẩn làm phiền anh được nữa."

"Khoan... em nói gì cơ, anh có bạn gái lúc nào mà anh còn không biết vậy?"

"Rõ ràng em nghe thấy anh nói anh yêu người ta nhất, còn hẹn lần tới ngủ cùng nhau, còn hứa mua hoa hồng vàng nữa."

Châu Kha Vũ biết mình càng nói càng trẻ con, thế nhưng cậu nhìn Lưu Chương đang tròn mắt chờ cậu giải thích lại thấy hơi tức giận mà trút bỏ hết những gì đang nghĩ trong lòng.

Còn Lưu Chương thì thực sự lần này bị chấn động rồi. Người mình thích đang đứng trước mặt, thế nhưng cậu lại nói rằng anh đã có bạn gái, còn là kiểu yêu đương thắm thiết có thể nói những lời ngọt ngào, có thể tặng hoa hồng và qua đêm cùng nhau.

Ai đó nói cho Lưu Chương biết cô bạn gái trên trời rơi xuống này của anh là thế nào được không?

"Chờ chút, cái gì mà qua đêm cùng nhau cơ... em có hiểu lầm gì không? Chẳng phải em là người biết rõ nhất anh không bao giờ ngủ bên ngoài à?"

Chút ngọt ngào vừa gợn lên trong lòng giờ lại vội tan biến, Châu Kha Vũ chỉ thấy tim mình âm ỉ đau. Cậu biết mình sẽ buồn vì không có được tình cảm của Lưu Chương, thế nhưng cậu càng không muốn thấy anh như thế này.

"Rõ ràng hôm đó em vô tình nghe thấy anh nói chuyện qua điện thoại như vậy với người ta. Lưu Chương, anh đây là đang trốn tránh trách nhiệm đúng không? Anh không thích em cũng được, nhưng anh không thể phủ nhận việc bản thân mình yêu một người khác như thế."

Lưu Chương bỗng thấy hơi đau đầu, nhưng anh phải cố gắng lý giải tình huống hiện tại và cả những nghi vấn của Châu Kha Vũ. Anh không thể để chuyện tình mới chớm nở của mình bị vùi dập bởi một sự cố trời ơi đất hỡi như thế này được.

Qua đêm, hoa hồng vàng...? Nói chuyện qua điện thoại???

Cuối cùng, Lưu Chương cũng phải cúi đầu bật cười thành tiếng. Lâm Mặc ơi là Lâm Mặc, em cũng chưa bao giờ ngờ tới có ngày mình sẽ trở thành người yêu bí mật của anh phải không?

"Ừ, đúng là có một người rất quan trọng với anh, trước đây anh đã cùng em ấy ngủ chung nhiều lần, em ấy cũng rất thích được tặng hoa sau mỗi buổi biểu diễn."

Trái tim Châu Kha Vũ thắt chặt lại, cậu mím chặt môi để kìm lại cảm giác muốn bật khóc.

"Thế nhưng Kha Vũ, anh không yêu em ấy." - Lưu Chương vẫn trả lời thật chậm rãi, cố gắng thu vào tầm mắt tất cả những biến hoá trên gương mặt người đối diện.

Châu Kha Vũ chớp mắt nhìn Lưu Chương, cơn sóng trong lòng vừa xô đi để lại bờ cát ẩm, ánh nắng mặt trời chiếu xuống những vụn thuỷ tinh lấp lánh lại như thắp lên một hy vọng nhỏ nhoi.

"Lâm Mặc là bạn thân từ nhỏ của anh, em ấy đang học tại thành phố S, nếu được, anh rất muốn trực tiếp giới thiệu em với em ấy."

"Giới thiệu em là bạn cùng nhà của anh sao?" - Tảng đá trong lòng đã được đặt xuống, thế nhưng Châu Kha Vũ vẫn vô thức nói ra những lời chưa được suy xét kỹ càng.

Nhưng bỏ đi, tính toán nhiều đôi khi lại chẳng hề hợp với chuyện yêu đương.

"Không, thật ra anh muốn..." - Lưu Chương hơi ngập ngừng, rồi ngoảnh mặt sang bên hít vào một hơi, anh cho rằng nếu cứ nhìn thẳng vào đôi mắt nóng rực của Châu Kha Vũ anh sẽ xấu hổ chết mất - "Anh muốn giới thiệu em là bạn trai của anh."

Châu Kha Vũ luôn muốn hình tượng của mình trước mặt người khác trông thật trưởng thành, thế nhưng không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu trong ngày cậu bày ra vẻ mặt ngơ ngác mà nhìn Lưu Chương. Đối phương thấy cậu mãi không có phản ứng gì thì càng ngượng ngùng hơn, liền lúng túng giậm chân rồi bước nhanh về phía trước.

"Em thật là..." - Châu Kha Vũ nghe loáng thoáng thấy Lưu Chương giận dỗi mà bỏ lại vài từ như thế.

Từ sâu trong tim như có một đoá hoa bung nở, thế nhưng những cánh hoa chẳng hề làm cậu ngạt thở hay khó chịu, ngược lại hương thơm dịu dàng này còn khiến cậu mê đắm.

Lưu Chương vừa tỏ tình với Châu Kha Vũ, và cậu thấy ngay lúc này mình như có đủ năng lượng để bay tới tận mặt trăng.

Lưu Chương đi được vài bước thì nhanh chóng thấy chùng chân lại. Anh không hiểu sao một buổi tối được chuẩn bị kỹ càng lại trở nên gượng gạo đến thế. Anh thấy nhẹ nhõm vì đã tháo gỡ được khúc mắc trong lòng Châu Kha Vũ, thế nhưng việc cậu không đáp lại lời tỏ tình bỗng khiến anh chẳng thể nào vui.

Cứ mải thẩn thơ nghĩ ngợi, Lưu Chương bỗng giật mình khi cảm giác có gì đó ấm nóng chạm vào tay. Quay đầu sang, anh thấy trước mắt mình là cần cổ thon dài của Châu Kha Vũ, và tay cậu đang rất tự nhiên nắm lấy tay anh.

"Em đồng ý... dù anh chưa thực sự hỏi em, nhưng em đồng ý."

Sự giận dỗi thoáng chốc bay theo cơn gió thoảng qua, Lưu Chương bật cười khúc khích. Anh bước thêm hai bước rồi dừng lại, ngón trỏ cọ nhẹ vào lòng bàn tay Châu Kha Vũ.

"Vậy... bạn trai nhỏ, em có biết gì không?"

Châu Kha Vũ nhướn mày chờ anh nói tiếp, tạm bỏ qua xưng hô "bạn trai nhỏ" vừa được anh sáng tạo ra kia.

"Hôm nay là tròn hai tháng anh gặp em rồi."

Lưu Chương nhìn mặt trăng tròn vành vạnh đang treo trên đỉnh đầu, và biết rằng Châu Kha Vũ sẽ không hiểu những lời anh nói. Lần đầu tiên anh thấy cậu là vào hai tháng trước, màu trắng tinh của chiếc áo phông bị dính vệt sáp thơm xanh nhạt vẫn in đậm trong tâm trí của anh. Thế nhưng trên thực tế, ở thế giới này, rất có thể Châu Kha Vũ đã quen biết "Lưu Chương" lâu hơn thế nhiều.

Châu Kha Vũ không trả lời lại, chỉ siết tay anh thêm chặt. Niềm vui và sự lo lắng đan xen làm Lưu Chương chẳng biết nói gì tiếp. Anh không chắc cơ hội trời ban này sẽ kéo dài bao lâu, anh cũng không chắc sớm mai ngủ dậy liệu Châu Kha Vũ có còn đang đứng trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, thế nhưng việc tỏ tình thành công với cậu lại khiến anh cảm thấy vô cùng xứng đáng, cũng vô cùng ngọt ngào.

"Kha Vũ..."

"Em đây."

"Cuối tuần này mình đi ngắm bình minh ở biển được không?"

Châu Kha Vũ mỉm cười, quay sang nhìn anh chăm chú rồi khẽ gật đầu.


"Anh muốn yêu em đến tận mặt trăng rồi trở lại, nhưng lại sợ đó chỉ là trăng nơi đáy nước mà thôi."


______


Tình huống nho nhỏ sau khi hai bạn đi dạo về:

"Chúc anh ngủ ngon."

"Chúc em ngủ ngon."

"Anh vào phòng trước đi."

"Em đang đứng ngay trước cửa phòng mà, em vào trước đi."

"Thôi, em muốn thấy anh vào trước cơ."

... (lược bỏ 7749 lời qua lại ngốc nghếch)

"Kha Vũ..."

"Dạ?"

"Muốn ngủ chung không?"

"Hả? Anh ơi như này hình như hơi..."

"Em nghĩ đi đâu đấy hả, ý anh là nằm chung một giường... phòng anh. Mà thôi, em không muốn thì..."

"MUỐN. EM MUỐN."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com