Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

Bất mộ (4)

Tận khi trời bắt đầu nhá nhem tối thì đám đông mới giải tán, từng đám sương mù dâng lên, theo màn đêm buông xuống, khu chung cư như biến thành một tòa pháo đài cô độc mà hoang vu. Châu Kha Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, chỗ này lớn như thế mà lại thật yên tĩnh, không biết Lực Hoàn đã kiên trì sống một mình kiểu gì trong hoàn cảnh vắng vẻ trống trải thế này.

Cả một ngày hôm nay, từ giữa trưa đến tối cậu chỉ ăn một cái bánh mì được Lực Hoàn lật ra từ trong hộp các tông.

Sau khi Lực Hoàn tìm được nó thì đưa cho Châu Kha Vũ như thể dâng bảo bối, nó được bao bởi một lớp ni lông mỏng, nhìn tổng thể đã thấy vừa nhiều dầu vừa khô khốc, Châu Kha Vũ có nghĩ thế nào cũng không hiểu tại sao trên một cái bánh mì lại có thể đồng thời xuất hiện hai loại đặc tính trái ngược nhau như thế. Cậu nhìn hạn sử dụng thì thấy nó đã quá một ngày, "Cái này hết hạn rồi".

Lực Hoàn không hiểu lời cậu nói cho lắm, vẫn tiếp tục đẩy bánh mì qua cho cậu.

Châu Kha Vũ thở dài, nghĩ lại mình không thể kén chọn nhiều như vậy nên mở túi ra ngửi thử, phát hiện không có mùi gì kì lạ liền đưa cho Lực Hoàn ăn.

Lực Hoàn khẽ nuốt nước bọt một cái, "Tôi, không đói." Nói xong liền quay người rời đi.

Châu Kha Vũ nhanh chóng túm tay anh lại, kéo anh ngồi xuống nệm.

Lực Hoàn cựa quậy hoài không chịu ngồi yên, Châu Kha Vũ không còn cách nào chỉ có thể dùng tay ôm anh từ phía sau rồi xé bánh đút cho anh, Lực Hoàn có lẽ là cảm thấy được người khác đút cho ăn rất lạ lùng, thế nên quay đầu nhìn Châu Kha Vũ một cái rồi vui vẻ ăn bánh.

Cho anh ăn chừng một nửa cái bánh thì Lực Hoàn nhất quyết không ăn nữa, Châu Kha Vũ nghĩ có lẽ cũng ổn rồi liền ăn nốt phần còn lại.

Sau khi ăn xong Lực Hoàn cũng không đứng dậy, anh dịch về phía sau rồi dựa hẳn lên người Châu Kha Vũ, thoải mái đến mức híp mắt cười, sau một lúc liền ngủ quên luôn.

Châu Kha Vũ cẩn thận đặt anh xuống nệm rồi cầm cái chăn bên cạnh đắp lên cho Lực Hoàn.

Sau đó lại tự mình chống nạng chạy đi dọn mảnh kính vỡ trên ban công, cậu lấy điện thoại ra xem theo thói quen thì thấy nó đã tự động tắt.

Dọn xong lại đi một vòng khắp căn phòng, căn phòng này không tính là nhỏ, ít nhất cũng phải chừng 150m vuông, thế nhưng vì Lực Hoàn không có đồ đạc gì nên nhìn càng thêm rộng rãi.

Trong nhà có một phòng chứa đầy những thứ mà Lực Hoàn đã để dành trong suốt những năm qua, có mô hình, đồ chơi nhỏ, gấu bông to đùng cùng với xoong nồi muôi đĩa mà những người khác bỏ đi, chúng chất đầy như một ngọn núi nhỏ. Châu Kha Vũ chỉ nhìn sơ qua một chút, không tùy tiện động đến đồ đạc của Lực Hoàn.

Lúc Châu Kha Vũ trở lại "phòng ngủ" thì Lực Hoàn đã tỉnh giấc.

Dường như anh rất dễ bị đánh thức, rõ ràng lúc Châu Kha Vũ dọn dẹp hay đi tham quan nhà đều rón rén đi một cách rất nhẹ nhàng.

Lực Hoàn trùm chăn bông, tròn mắt nhìn lén cậu, bị phát hiện còn vỗ vỗ cái nệm, ý muốn gọi Châu Kha Vũ ra nằm cùng.

Châu Kha Vũ chỉ vào thùng nước, "Tôi đi tắm đã."

Lực Hoàn nghe vậy liền đứng dậy luôn, giúp cậu tìm xàphòng để tắm.

"Chỉ dùng cái này sao?"

"..." Lực Hoàn có chút phiền não không biết cậu còn cần cái gì nữa, ngẫm nghĩ một hồi lại đưa cho cậu một cái khăn mặt.

Sau đó Châu Kha Vũ liền trải qua một lần tắm gian nan nhất từ khi sinh ra đến giờ, bởi vì Lực Hoàn kiên trì muốn giúp đỡ cậu tắm rửa, thế nên Châu Kha Vũ đành cẩn thận tắm trong khi vẫn mặc quần lót.

Thế nhưng thay vì giúp đỡ thì Lực Hoàn còn giống như đang gây thêm phiền phức cho cậu mới đúng hơn, cậu một bên phải đề phòng Lực Hoàn, một bên lại phải ngăn không cho thạch cao dính nước.

Cuối cùng cậu vẫn bị Lực Hoàn đè xuống, dùng bánh xà phòng xoa lên tóc một lúc lâu.

Tóc gội bằng xà phòng vừa khô vừa xơ cứng, Châu Kha Vũ cảm thấy mình mà gội thêm vài lần thì chắc sẽ trọc mất.

Thế nhưng nhìn bộ tóc dày mượt của Lực Hoàn, thậm chí còn dày đến mức không nhìn thấy chân tóc, Châu Kha Vũ lại cảm thấy có lẽ mình hơi đa nghi.

Lực Hoàn tìm quần áo của mình đưa cho Châu Kha Vũ, "Vừa, giặt xong."

Châu Kha Vũ mặc vào thì cái gì cũng ngắn mất một khúc, nhìn buồn cười không chịu được.

Lực Hoàn cũng đứng bên cạnh cười khúc khích.

"Anh đang cười tôi phải không đó." Châu Kha Vũ quay người lại, Lực Hoàn lập tức thay đổi sắc mặt, tỏ ra không hiểu cậu đang nói gì.

Châu Kha Vũ tắm rửa xong xuôi lại giúp Lực Hoàn dán bìa giấy lên cửa sổ ban công, miễn cưỡng coi như không còn hở nữa.

Ngày hôm sau Lực Hoàn liền bắt đầu làm việc, anh đi từ 9h sáng đến tận 8h tối mới về, ngoại trừ trở về đưa cho Châu Kha Vũ một chút đồ ăn thì gần như cả ngày không thấy bóng dáng, đến tối lại còn đi đến chợ rau nhỏ gần đó nhặt một chút đồ ăn với hoa quả mà người khác không cần.

Châu Kha Vũ cả ngày nhảy lò cò bằng một chân đi giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa, sau này thì bắt đầu phụ trách việc nấu cơm bằng đống nguyên liệu mà Lực Hoàn mang về, cậu cũng chỉ làm được ở mức đun sôi lên mà thôi, thế nhưng Lực Hoàn cũng không ghét bỏ, lần nào cũng ăn một cách ngon lành.

Mỗi lần về nhà Lực Hoàn đều sẽ ôm cậu một cái, cho cậu xem mấy món đồ chơi nhỏ mà anh nhặt được, sau đó tìm mọi cách để tặng cho cậu.

Theo thời gian qua đi, Châu Kha Vũ cảm thấy mình giống như một người vợ ở nhà làm nội trợ đợi chồng tan làm mỗi ngày, cũng giống như một chú cún con chờ chủ nhân về nhà.

Những cái ôm hàng ngày từ sự khó chịu lúc ban đầu biến thành thói quen, sau đó trở thành mong đợi.

Thật ra Châu Kha Vũ có thể xuống lầu và đi dạo, thế nhưng cậu lại không muốn ra ngoài cho lắm, vừa không muốn lẫn không dám.

Lực Hoàn trở thành mối liên hệ duy nhất giữa cậu với thế giới này, sự tồn tại của anh nhắc nhở Châu Kha Vũ rằng cậu vẫn chưa hoàn toàn bị vứt bỏ.

Dạo gần đây Châu Kha Vũ không ăn nhiều, Lực Hoàn có chút lo lắng, ngày hôm nay sau khi bán hết những thứ nhặt được trong ngày liền cầm tiền đi vào nội thành, mãi tối muộn mới về nhà trên chuyến xe buýt cuối cùng.

Lực Hoàn không biết Châu Kha Vũ đang phát điên lên tìm mình.

Châu Kha Vũ chống nạng đi khắp khu dân cư hết vòng này đến vòng khác cũng không nhìn thấy Lực Hoàn đâu. Tầm chạng vạng tối trời bắt đầu âm u, sau đó bắt đầu mưa rào nhẹ, Châu Kha Vũ càng lúc càng nóng ruột.

Cậu chật vật chạy lên lầu nhìn một cái, xác định Lực Hoàn còn chưa về thì lại đi xuống, cậu ngồi trên bậc thang một hồi, gió lạnh thổi qua làm cậu run lên, nơi này chẳng phải khu vực náo nhiệt đông đúc gì, Lực Hoàn thì lại là một tên ngốc. . .

Châu Kha Vũ đứng lên muốn đi ra bên ngoài, cậu muốn đi đến gần đó hỏi thăm xem có ai nhìn thấy Lực Hoàn không.

Châu Kha Vũ mới đi được mấy bước đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc lững thững đi về phía của mình.

"Anh đã đi đâu vậy?" Châu Kha Vũ quát lên.

Lực Hoàn bị giật mình bởi tiếng quát vang lên đột ngột, thấy là Châu Kha Vũ liền vui vẻ chạy qua, sau đó còn nhét vào tay cậu thứ gì đó.

Châu Kha Vũ không thèm nhìn liền ném thẳng vào người Lực Hoàn, "Ngu ngốc."

"Lực Hoàn không phải, đồ ngốc." Anh cúi đầu, không biết mình đã làm sai chuyện gì, cúi người nhặt cái túi rơi trên đất luôn, đặt vào tay Châu Kha Vũ một lần nữa.

Châu Kha Vũ lúc này mới nhìn thấy, đó là hai cái bánh bao, nhìn có vẻ không ngon lắm, thế nhưng vẫn còn nóng, là Lực Hoàn một đường ấp ủ mang về, trong đó có một cái bởi vì bị ném rơi mà vỡ ra, nhân bánh cũng lộ hết ra ngoài.

"Tôi tưởng Kha Vũ, thích, bánh bao." Lực Hoàn tủi thân nói, anh không hiểu những chuyện phức tạp kia, anh chỉ nghĩ rằng Châu Kha Vũ thích bánh bao, không thích bánh mì, thế nên mới cố gắng đi đến cửa hàng mua bánh bao lần trước, thế nhưng họ lại không bán bánh bao buổi tối. Hai cái bánh bao này là vợ chồng chủ quán giữ lại để sáng mai ăn, thấy Lực Hoàn tội nghiệp cầu xin mới hấp lại cho cậu mang về, ông bà chủ tốt bụng còn chỉ lấy của anh có 1 tệ tượng trưng, không nghĩ đến về nhà không được khen lại còn bị mắng.

Châu Kha Vũ nắm cái túi trong tay, đưa tay ra kéo Lực Hoàn. "Em xin lỗi mà."

Lực Hoàn gạt tay ra không cho cậu nắm.

Châu Kha Vũ cúi người, lau đi vết bụi bẩn không biết dính từ đâu trên mặt anh, dùng giọng điệu nũng nịu dỗ dành, "Em xin lỗi mà, đừng giận
nữa, sau này anh muốn đi đâu phải nói cho em biết, hôm nay anh làm em lo chết đi được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com