Chương 33
Nhiều lúc Vương Nguyên cứ nghĩ mình đang trong cơn mơ vậy.
Mọi người chấp nhận dễ dàng hơn trong tưởng tượng của cậu rất nhiều.
Kể cả Vương Noãn cũng không còn lạnh lùng như trước nữa, thỉnh thoảng đi dạo còn mua thêm đồ dưỡng thai về cho cậu.
_____________
Cuối tuần.
Vương Tuấn Khải chở Linda đến studio của tạp chí doanh nhân để làm phỏng vấn.
Trước khi bắt đầu, bên phỏng vấn đã gửi cho anh một tờ kịch bản bao gồm các câu hỏi cần trả lời, nếu có gì bất tiện thì anh sẽ đề xuất chỉnh sửa.
Vương Tuấn Khải xem qua một cái, không chút do dự yêu cầu thêm vài câu hỏi.
Những câu hỏi đầu tiên vẫn là những câu hỏi hết sức quen thuộc mà Vương Tuấn Khải đã trả lời đến thuộc lòng trước mặt báo chí.
Vị MC nhìn đến câu hỏi mới được bổ sung, mỉm cười đưa mic,
"Bỏ qua công việc một chút, có một vài câu hỏi riêng tư mà chúng tôi cũng như tất cả mọi người đều muốn biết, xin hỏi Vương tiên sinh, Vương gia chưa bao giờ một lần chính thức công khai các thành viên trong gia đình, hôm nay anh có thể xác nhận một chút được không?"
Vương Tuấn Khải cười cười, "Haha, thực ra chuyện này tôi không được phép đâu, tôi chỉ muốn thông qua lần phỏng vấn này, trực tiếp bày tỏ sự biết ơn của Vương gia khi đã coi tôi như ruột thịt mà đối đãi suốt mấy chục năm trời, cảm ơn mọi người vì đã luôn bao dung cho mọi lỗi lầm của tôi."
Vị MC ngạc nhiên, hỏi, "Nói vậy là, anh không phải là con ruột của Vương lão gia sao?"
Vương Tuấn Khải mỉm cười, "Tôi luôn coi ông ấy như cha ruột của mình."
MC không ngờ lần này sẽ moi ra được một tin tức chấn động như vậy, trong lòng kinh hỉ, hỏi thêm vài câu rồi kết thúc.
Vương gia vẫn luôn tự sống trong thế giới của họ, mặc kệ người ta nói như thế nào, đều không quan tâm, cũng chưa một lần lên tiếng.
Vương Tuấn Khải trước năm 29 tuổi đều ở nước ngoài, không ai biết đến sự hiện diện của anh.
Mãi đến khi về nước, xuất hiện trước báo chí với tư cách người sáng lập nhãn hàng xa xỉ phẩm FANCY, người ta vẫn luôn ngầm hiểu anh là một mảnh của Vương gia khét tiếng.
Không ngờ sự thật lại như vậy.
Một tuần sau, khi số báo đặc biệt của tạp chí được phát hành, ngay lập tức đã dấy lên một làn sóng dư luận.
Hoá ra Vương gia vẫn còn nhiều bí mật chưa cho ai biết.
Vương Nguyên nằm trên giường, ung dung lắc đùi, lật từng trang tạp chí, cảm thán,
"Đẹp trai thật đấy."
Vương Tuấn Khải nằm tựa bên cạnh cậu, liếc người trong tờ báo một cái, nhếch mép,
"Đương nhiên."
Vương Nguyên bĩu môi, đạp vào chân anh một cái, ra hiệu.
Vương Tuấn Khải hiểu ý, với tay lên giỏ trái cây trên tủ giường, lấy một quả mận tím bỏ vào miệng cậu, véo chóp mũi cậu một cái,
"Quỷ lười."
"Anh không đi làm sao?"
"Nghỉ một hôm."
"Ba hôm nay ngày nào anh cũng nói câu đấy, không sợ công ty phá sản à?"
Vương Tuấn Khải đọc tài liệu trong điện thoại, trao đổi tin nhắn với Linda một chút, véo má cậu,
"Có phá sản thì vẫn đủ tiền nuôi hai mẹ con em béo mập cả đời."
Vương Nguyên bĩu môi, cười đắc ý.
Dạo gần đây Vương Tuấn Khải về nhà càng thường xuyên hơn, Vương Nguyên suốt ngày bị anh trêu chọc đến mức da dẻ hồng hào, cả người đều mập lên.
Mang thai đến tháng thứ sáu,cậu bắt đầu đi lại ít hơn, cả ngày chỉ muốn ngồi yên một chỗ mà ăn không ngừng.
Cả nhà ai cũng ngán ngẩm, thậm chí Diệp Lộ lúc mang thai cũng không lười bằng cậu.
Chuyện con thị trưởng Vương mang thai đã được báo chí tung lên, nhưng hầu hết đều bị xoá ngay lập tức, cho nên mọi người ai ai cũng mơ hồ.
Úc Thượng Linh nhìn vậy nhưng cũng khá kín miệng, hình như chỉ mới nói cho bố mẹ cô ta biết.
Mà mẹ cô ta lại là bạn của Diệp Lộ nên cũng không tiện soi mói nhiều.
Mọi người trong nhà đã nghĩ đến chuyện sau khi sinh con sẽ tổ chức cho hai người một đám cưới.
Không cần phô trương, chỉ cần anh em thân thiết đến tham dự là đủ.
Hàn Phỉ Phỉ từ Thượng Hải xách một xe ô tô thức ăn và linh tinh các thứ đem chất hết vào phòng Vương Nguyên, cả đêm cùng nhau tâm sự.
Khi nghe Vương Nguyên kể về chuyện của mình và Vương Tuấn Khải, cô nàng có chút choáng trước sự to gan của bạn mình, kinh ngạc không thôi.
Hôm nay cậu bị Vương Tuấn Khải lôi từ trong chăn dậy, cưỡng ép nhét vào ô tô, đi đến trung tâm thương mại.
Trong khu vực quần áo dành cho trẻ sơ sinh.
Vương Nguyên mệt mỏi tựa vào một dãy đồ, trên tay cầm con vịt nhỏ bằng nắm đấm, bóp bóp,
"Còn chưa biết con trai hay con gái, anh mua đồ sớm vậy làm gì chứ?"
Vương Tuấn Khải lật qua lật lại chiếc áo nhỏ bằng bàn tay anh, mỉm cười,
"Cứ mua trước đã." Nói rồi nhét chiếc áo kia vào giỏ đồ.
Cậu kinh ngạc, "Sao anh lại mua đồ con trai? Lỡ là con gái thì sao?"
Vương Tuấn Khải đắc ý, "Con sẽ hiểu thôi mà, anh đã đặt tên cho nó đẹp như vậy, mặc đồ xấu một chút cũng không sao."
Cậu nhếch môi khinh thường, cái tên kia có gì đẹp?
Hai người ầm ĩ một trận, cuối buổi lái xe về nhà, trong cốp đã chứa không ít đồ.
_____________
Vương Nguyên mang thai tháng thứ 9.
Ngày dự sinh là vào tuần sau, nhưng tuần này cậu đã phải nhập viện chờ sinh rồi.
Bằng dự án túi xách mới, FANCY cũng đã thành công lọt vào TOP 5 hãng hàng xa xỉ phẩm do tạp chí TIME bình chọn.
Vương Tuấn Khải bận đến tối mắt tối mũi.
Cả ngày đi làm, tối đến lại vào bệnh viện ở cùng cậu cả đêm.
Vương Nguyên cảm thấy mình càng ngày càng xuề xoà.
Tóc tai phải nhờ đến Vương Tuấn Khải tự tay chải lại cho cậu.
Nếu không phải cậu đang mang thai thì Diệp Lộ đã sớm cho cậu một trận rồi.
Hôm nay,Vương Nguyên đang thong thả bóc nho, Diệp Lộ và Vương Đông ngồi ở sofa gần đó thủ thỉ chuyện gì cậu cũng không muốn biết, đã sớm quen rồi.
Cơn đau bụng bắt đầu xuất hiện, đầu tiên chỉ là đau âm ỉ, rất nhanh đã trở nên dữ dội.
Cậu nhăn nhó ôm bụng, gọi mẹ,
"Mẹ, bố, con...hình như sắp sinh rồi."
Diệp Lộ vội vàng đứng bật dậy, đến gần cậu, cuống lên,
"Con ngồi yên, bố sẽ đi gọi bác sĩ."
Lúc Vương Tuấn Khải chạy đến, Vương Nguyên vừa bước từ phòng vệ sinh ra, Diệp Lộ phải đỡ cậu từng bước một.
Nhìn da mặt vốn hồng hào của cậu giờ trở nên tím tái vì đau, anh xót xa đến gần.
Vương Nguyên đau đẻ cũng rất ngoan, không kêu gào, chỉ cắn răng nửa nằm nửa ngồi bên mép giường rên rỉ.
Đến khi thấy Vương Tuấn Khải, nước mắt mới trào ra, mếu máo dựa vào ngực anh than thở,
"Vương Tuấn Khải, em đau lắm..."
Vương Tuấn Khải không biết làm gì, chỉ biết ôm chặt lấy cậu an ủi.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, bác sĩ và vài người y tá mới tới, đặt Vương Nguyên lên giường, đẩy đến phòng sinh.
Mọi người đều lo lắng đến sốt cả ruột.
Vương Tuấn Khải ôm đầu tựa vào tường, nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh.
Cứ như vậy khoảng vài tiếng đồng hồ, cửa phòng mở ra, có một người y tá gấp gáp chạy ra ngoài, bị Vương Đông níu lại,
"Có chuyện gì? Con trai tôi sao rồi?"
Vương Tuấn Khải trong mắt toàn tơ máu, nhìn cô ta.
Y tá vội đáp, "Tử cung mở không đủ lớn, phải tiến hành mổ đẻ."
Diệp Lộ sững sờ, "Không thể nào."
Mổ đẻ rất đau, con trai bà, sợ sẽ không chịu được.
Vương Tuấn Khải ngơ ngác nhìn phản ứng của Diệp Lộ, cộng thêm những gì đã tìm hiểu trước đó về chuyện sinh đẻ.
Trong lòng thắt lại.
____________
Bốn tiếng sau.
Cửa phòng mở ra, y tá bế đứa bé còn đỏ hỏn đang ngủ ngon lành trong bọc ra ngoài,
"Chúc mừng mọi người, mẹ tròn con vuông, là một bé gái."
Mọi người ngay lập tức xúm lại, Diệp Lộ hỏi y tá,
"Con trai tôi đâu?"
"Yên tâm, cậu ấy đang hôn mê, lát nữa sẽ được chuyển ra ngoài, lúc đó mọi người có thể đến thăm."
Vương Tuấn Khải nghe vậy, tâm trạng trở nên nhẹ nhõm hẳn, chậm rãi đứng dậy, đến gần đứa bé.
Nhìn cốt nhục ngoan ngoãn như vậy, yết hầu khẽ cuộn lên xuống vài vòng, khoé mắt cũng đỏ lên.
Diệp Lộ đặt đứa bé vào tay anh,
"Này, con của chú đấy."
Tay anh run run đỡ lấy, theo bản năng đung đưa một chút, khoé miệng con gái khẽ cong lên, hình như đang mơ.
Không khác Vương Nguyên một tí nào.
Anh khẽ cười.
Là con gái của họ.
_____________
Vương Nguyên tỉnh dậy vì cơn đau, thuốc mê đã hết tác dụng.
Bụng dưới như bị ai cầm dao rạch ngang một cái, đau đến rơi nước mắt.
Cậu muốn mở miệng kêu đau nhưng mở ra lại là khẩu hình vô thanh.
Vương Tuấn Khải nắm lấy tay cậu, cảm nhận được bàn tay trong lòng khẽ giật, anh ngẩng đầu.
Vừa tỉnh dậy đã khóc rồi, phải đau đến mức nào đây.
Anh khẽ nói,
"Nguyên Nguyên? Tỉnh rồi?"
Vương Nguyên nhìn anh, mắt ầng ậng nước.
Mọi người vẫn đầy đủ ngồi trong phòng, thấy cậu tỉnh dậy liền xúm lại xem tình hình.
Mãi một lúc sau, Vương Nguyên mới thích ứng với cơn đau, yếu ớt mở miệng,
"Con đâu?"
Vương Tuấn Khải đứng dậy, Diệp Lộ ôm đứa bé đặt vào lòng cậu.
Cậu áp má mình vào gương mặt nhỏ như nắm đấm bố nó của con gái, nước mắt lại rớt, bịn rịn,
"Tiểu Nhạc của mẹ."
Tiểu Nhạc Nhạc đang ngủ khẽ cựa quậy, cười một cái, vô thức rúc sâu vào lòng mẹ hơn.
Nhìn cảnh này, ai cũng rơm rớm nước mắt.
Vương Noãn tựa vào vai chồng, lau nước mắt.
Sau một ngày, Vương Nguyên đã hoàn toàn tỉnh táo, đã có thể ngồi dậy, cơn đau cũng dàn dịu đi.
Suốt thời gian này, Vương Tuấn Khải và Diệp Lộ là hai người luôn ở bên cạnh cậu túc trực không rời.
Vương Nguyên ôm bé con trong lòng, nâng niu một lát, trêu chọc khiến con bé cười không ngớt, nhìn Vương Tuấn Khải,
"Giống em."
Vương Tuấn Khải vén vén tóc cậu, dịu dàng,
"Mắt giống anh."
Cậu nhìn lại, đúng là đôi mắt giống anh như đúc, bĩu môi,
"Sau này sinh con trai sẽ không để nó giống anh."
Vương Tuấn Khải cuộn yết hầu, nhìn cậu,
"Không sinh nữa."
Cậu tròn mắt nhìn anh, "Vì sao chứ?"
Vương Tuấn Khải ôm lấy con gái, đặt vào lòng Diệp Lộ, không nhìn cậu, nói,
"Tóm lại là không cho em sinh nữa."
...................
còn 1 chương nữa là hết rùi huhu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com