Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Hồi ức

Vương Tuấn Khải cọ cọ chóp mũi vào má cậu vài cái rồi tách ra, nhìn cậu thành khẩn, giọng đột nhiên nghiêm túc

"Vương Nguyên , anh thật lòng thích em, yêu anh, chờ anh thêm vài năm nữa, ổn định được sự nghiệp, anh sẽ tìm cách nói với mọi người, được không?"

Lòng Vương Nguyên thoáng rung động. Anh nói thích cậu .Còn cậu có thích anh không? Chắc chắn là có. Vương Nguyên không phải là người tùy tiện, nếu năm đó, không phải đã động lòng, cậu sẽ không bao giờ chấp nhận yêu cầu đó của anh.

Cũng tối hôm đó, Vương Nguyên chính thức bị sói xám lưu manh Vương Tuấn Khải dụ dỗ đem về nhà, lén lén lút lút làm chuyện yêu đương.

_____________

Cũng đã ba năm, lúc gặp anh, Vương Nguyên chỉ là cậu nhóc mới trưởng thành, dễ dàng bị anh dụ dỗ. Vậy mà bây giờ đã trở thành yêu tinh hằng đêm bên gối quyến rũ anh, mà Vương Tuấn Khải , một chút cũng không hề có suy nghĩ thoát khỏi móng vuốt của hồ li nhỏ này.

Ba năm bên nhau, phần lớn thời gian đều là yêu xa, Vương Tuấn Khải bận sự nghiệp ở nước Pháp xa xôi, Vương Nguyên cũng có việc học hành của riêng mình.

Thỉnh thoảng chán chường, mệt mỏi hay lo sợ vì thứ tình cảm lén lút sai trái này, Vương Nguyên đã từng có ý muốn chia tay. Nhưng ý nghĩ mới nuôi nấng chưa được mấy ngày đã bị sự lưu manh vô lại đến mức đáng yêu của anh bóp chết, không ngừng trầm luân.

_____________

Vương Nguyên là sinh viên năm cuối trường đại học Bắc Kinh, trường học không xa nhà nhưng cũng không quá gần, vì vậy, Diệp Lộ dứt khoát mua cho cậu một căn hộ nhỏ ở toà cao ốc gần trường để cậu tiện đi lại.

Nhưng có trời mới biết, Vương Nguyên có nhà gần không muốn ở, lại suốt ngày rúc trong cái ổ bừa bộn của Vương Tuấn Khải ở cách đó khá xa.

Dù chỉ thỉnh thoảng anh mới về nước một lần nhưng mỗi lần về, trừ lúc đi làm, nếu không sẽ dành cả ngày để ngủ cùng cậu trên chiếc giường mềm mại rộng hơn hai mét.

Vương Nguyên đã từng nghĩ đến hậu quả của hai người, cũng đã từng nghĩ đến việc chia tay, nhưng cuối cùng vẫn chưa một lần buông bỏ. Bởi trong chuyện này, kẻ ngu ngốc là anh, kẻ sai lầm là anh, gã đàn ông ba mươi tuổi bị tình yêu làm cho mù quáng, bỏ qua cả luân thường đạo lý. Anh không có tư cách.

____________

Quay về với thực tại, họ đã là tình nhân 3 năm, nhưng thân phận của nhau vẫn chưa thể công khai ngoài ánh sáng.

Cuối năm ngoái, Vương Tuấn Khải đã chính thức đem trụ sở tập đoàn chuyển về Bắc Kinh, chờ anh có cơ hội nói sự thật với ông cụ, nhất định sẽ tách ra khỏi nhà họ Vương , danh chính ngôn thuận cưới cậu về, bởi Vương Nguyên đã vì lời hứa của anh mà tin tưởng chờ đợi, cũng vì anh, không thể chờ thêm lâu hơn được nữa.

____________

Chờ cho cả nhà chơi đến lúc mệt mỏi thì cũng đã hơn 11 giờ đêm.

Vương Nguyên nhìn Diệp Lộ mới đầu còn thắng được rất nhiều bây giờ trong ví đã không còn một đồng đang ngồi tiếc rẻ, bật cười.

Chiếc sofa gần đó đã trống không, Vương Tuấn Khải đã đi khỏi rất lâu rồi, tại cậu mải chơi nên không để ý.


Vương Lự bế con gái Vương Mạn ngủ gật trên sofa lên phòng ngủ, không khí trong nhà thoáng chốc liền ảm đạm.

Vương Nguyên chờ mọi người đi ngủ hết, tầng dưới trống không, cảm thấy mình vẫn chưa buồn ngủ, liền xuống phòng bếp lấy từ tủ lạnh ra một đĩa salad hoa quả. Suy nghĩ một lát rồi quyết định lên tầng trên cùng.

Tầng trên cùng là đỉnh lâu đài. Từ trên này có thể nhìn thấy được toàn bộ cảnh đẹp hoa lệ dưới thành phố.

Ngày đầu năm nắng đẹp như vậy, nhưng đến đêm nay trời lại mưa rả rích, cảnh vật ngoài cửa sổ mờ ảo, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chim rừng kêu sau núi cùng tiếng mưa rơi trên tán lá

Vương Nguyên ngồi thoải mái trên chiếc ghế sofa dài bên cạnh cửa sổ, căn phòng gác mái nhỏ, trống không, đèn chùm chiếu ánh sáng màu vàng nhạt ấm áp.

Cậu cầm điện thoại lên, mở một ca khúc cổ phong yêu thích, thưởng thức đĩa hoa quả trên tay, híp mắt. Đây là nơi người trong nhà cực kì ít đến, đến cả người hầu cũng chỉ thỉnh thoảng mới dọn dẹp một lần. Nhưng đây lại là nơi hẹn hò bí mật của Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải .

Mỗi đêm mọi người đều đã đi ngủ, hai người lại quấn quít say mê. Lúc thì anh ôm cậu từ phía sau, ngắm cảnh ngoài cửa sổ, nói đủ thứ chuyện trên đời. Lúc thì xấu xa áp cậu lên tường, triền miên không dứt.

Không biết bài hát trong điện thoại đã lặp lại mấy lần, lúc Vương Nguyên đã ăn sạch đĩa hoa quả, người cũng đang mơ màng định thiếp đi, thì cửa phòng nhẹ nhàng "cạch" một tiếng, từ từ mở ra.

Vương Tuấn Khải vừa tắm xong, chỉ mặc chiếc áo len mỏng và quần dài, đi đôi dép lê trong nhà bước vào. Anh xoay người khoá trái cửa phòng, Vương Nguyên hé mắt nhìn anh một cái, không thèm động đậy tiếp tục lim dim.

Anh tiến lại gần, ngồi một bên mép ghế, bàn tay to lớn cầm lấy cổ chân tùy tiện đặt ngành trên ghế của cậu , cười khẽ,

"Cảm lạnh thì làm sao bây giờ?"

Vương Nguyên "hử" một tiếng, xoay người gối đầu lên đùi anh, cọ cọ tìm tư thế dễ chịu nhất, cánh môi mấp máy,

"Cho em nằm một chút nhé."

Vương Tuấn Khải hiếm khi không trêu chọc cậu , yên tĩnh nhìn người trong lòng, mái tóc đen mượt xoã tung trên đùi anh, nhưng trái tim lại ngứa ngáy.

Anh đưa tay luồn vào tóc cậu,lưu luyến vuốt ve.

Chờ đến khi nhạc trong điện thoại cậu tắt hẳn, cậu cũng đã ngủ say. Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng đứng dậy, bế ngang người cậu lên, ra ngoài.

Bước chân anh cố gắng bước nhẹ để không tạo tiếng động trên hành lang gỗ dài, toà lâu đài chìm trong yên tĩnh, chỉ có ánh sáng màu vàng nhạt từ đèn tường nhuộm khắp nơi.

Vương Nguyên vừa được đặt lưng lên giường đã thở dài một tiếng lật người tìm chăn, vùi sâu vào gối đầu mềm mại.

Vương Tuấn Khải quỳ một gối bên mép giường, cúi đầu hôn lên môi cậu một cái, đắc ý,

"Ngủ ngon, tiểu tổ tông của anh."

Tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối. Người con trai trên giường vẫn say giấc, khoé môi cong nhẹ như vầng trăng.

____________

Vương Tuấn Khải hiếm khi dậy muộn, lúc anh quần áo chỉnh tề xuống nhà thì trong nhà chỉ còn Diệp Lộ và Vương Nguyên ngồi ở phòng khách, còn có thêm một người phụ nữ xa lạ.

Diệp Lộ thấy anh xuất hiện ở cầu thang, liền vẫy tay, hào hứng,

"Lão Tứ, ngủ dậy rồi sao, mau lại đây."

Vương Tuấn Khải vuốt vuốt mái tóc rối bù, mày hơi nhíu lại, chậm rãi bước xuống. Người đầu tiên anh chú ý là Vương Nguyên,cậu hơi cúi đầu, tà áo màu xanh dài tới gối. Lúc cậu ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt lạnh nhạt, anh hơi giật mình, sao lại thế này?

Diệp Lộ chờ anh ngồi xuống, nắm tay cô gái thoạt nhìn hết sức dịu dàng thục nữ bên cạnh, cười nói,

"Lão Tứ, đây là con gái của bạn chị, Úc Thượng Linh, hai đứa mau mau làm quen." Ý tứ trong câu nói rõ ràng, lông mày Vương Tuấn Khải nhíu lại càng sâu, hoá ra đây là lí do khiến Vuong Nguyên khó chịu với anh sao?

Cô gái tên Úc Thượng Linh có vẻ khá tự tin với bản thân mình, nở nụ cười mà cô ta cho là đẹp nhất, nói,

"Chào anh, em là Úc Thượng Linh, rất vui được làm quen với anh."

Vương Tuấn Khải thu lại vẻ khó chịu trên mặt, hướng về phía Úc Thượng Linh đang thẹn thùng cúi đầu ngồi đối diện, lịch sự gật đầu một cái, ánh mắt vô thức nhìn về Vương Nguyên từ đầu đến cuối vẫn đang nhìn chằm chằm vào mặt bàn trước mắt, hơi hoảng hốt.

Vương Tuấn Khải không chút chần chừ, giả vờ nhìn đồng hồ trên tay, nói với Diệp Lộ,

"Chị dâu, lát nữa em còn có cuộc họp đột xuất, em lên phòng chuẩn bị một chút, mọi người ngồi chơi vui vẻ."

Diệp Lộ ngạc nhiên, "Ơ kìa, ngồi một lát đã chứ."

Bà nói vài câu níu kéo như vậy chỉ để giữ lại chút mặt mũi cho Úc Thượng Linh đang ủy khuất ngồi bên cạnh thôi, lão tứ đã nói như vậy, bà còn không hiểu thái độ của anh sao, đúng là cứ như vậy không biết bao giờ mới có bạn gái.

____________

Vương Nguyên rầu rĩ đi trên hành lang, vừa đến ngã rẽ đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo vào.

Vương Tuấn Khải dịu dàng cọ mũi vào má cậu,hơi thở dồn dập,

"Giận anh sao?"

Vương Nguyên nhỏ giọng, "Không đâu, em làm gì có tư cách."

Đúng là giận thật rồi.


Cậu còn chưa kịp dứt câu, môi đã bị anh ngậm lấy, cắn nhẹ giữa hai hàm răng, day khẽ, nhanh chóng nhả ra,

"Vợ à, tư cách của em nhiều đến nỗi có thể lấy luôn mạng anh bất cứ lúc nào."

Vương Nguyên tròn mắt nhìn anh, trái tim như có sợi lông vũ mềm mại quét qua.

Làm gì có người nào giận dỗi nghe những lời này mà còn có thể tiếp tục chứ?

Dù trong lòng vẫn hơi khó chịu nhưng cậu đã không còn mặt nặng mày nhẹ với anh nữa, ngoan ngoãn chui vào lòng anh, đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực trái anh,

"Em không thích cô ta."

Vương Tuấn Khải vùi đầu vào tóc cậu, cười khẽ, "Anh cũng đâu thích cô ta."

vương Nguyên nói tiếp, "Em không thích anh thân mật với người khác trừ em."

Vương Tuấn Khải gãi nhẹ lên eo cậu, nụ cười có chút đắc ý,

"Chẳng phải em đã cướp đi đời trai của anh sao? Anh còn có thể mặt dày mà đi thân mật với ai khác nữa?"

Người này tại sao có thế xấu như thế?

Vương Nguyên phì cười, mới nghiêm túc không bao lâu đã lại dở thói lưu manh rồi. Cậu ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi anh, chậm rãi nói,

"Chúng ta sẽ không chia tay chứ?"

Vương Tuấn Khải nhìn cậu bất an, thở dài, kéo cậu vào ngực mình, ôm chặt, yết hầu cuộn mấy vòng,

"Anh sẽ không bao giờ chia tay em."

Còn chưa kịp để cậu nói, anh lại tiếp tục,

"Không lâu nữa, anh sẽ nói chuyện với mọi người, rồi chúng ta sẽ đường đường chính chính ở bên nhau, có được không?"

Vương Nguyên nghe giọng anh trầm thấp vang lên đều đều bên tai, cảm nhận lồng ngực anh rung lên, gật đầu chắc nịch, hai tay ôm chặt thắt lưng anh, cảm thấy bản thân chưa bao giờ tin tưởng một người nhiều như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com