Chap14: Tim đập mạnh
Cậu đứng ngây ra bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn anh ngủ, tuy ánh sáng lờ mờ, phải đứng sát vào, gắng hết sức mới nhìn rõ đường nét trên gương mặt anh, nhưng dù như vậy, cũng nhận thấy rõ vẻ lạnh lùng rắn rỏi thường ngày đã mềm mại hơn rất nhiều. Hơi thở của anh đều đặn, tư thế có chút thoải mái, cơ thể hoàn toàn thả lỏng, hơn nữa còn đang hiển hiện ngay trước mắt cậu.
Nghĩ tới đây, Vương Nguyên thấy tim mình đập rất mạnh. Cậu không dám tiến sát lại gần, sợ làm anh tỉnh giấc,nhưng trong khoảnh khắc nào đó lại như bị ma ám, không sao nhấc chân lên nổi.
Mãi sau này, Vương Nguyên vẫn nhớ như in buổi tối hôm đó, cậu thường nghĩ, giá như lúc ấy bóng tối bao trùm tất cả thì tốt biết mấy.
Lúc sau nhờ chút ánh sáng yếu ớt, cậu tìm được tấm chăn trong tủ tường . Khi đắp lên người Vương Tuấn Khải , anh vẫn tỉnh giấc, có vẻ ngủ rất say. Đứng sát bên cạnh, cậu mới ngửi thấy hơi rượu phảng phất và hơi thở thơm nhẹ mùi bạc hà lành lạnh của anh.
Ở nhà , cậu vốn là đại thiếu gia mười ngón tay chưa phải nhúng nước, chưa từng tự mình chăm sóc ai, nhưng cậu nhẹ nhàng đắp chăn cho anh, mà kỳ thực điều hoà đang để nhiệt độ vừa phải, nhưng cậu vẫn o anh bị lạnh.
Nhưng thứ mà trước kia cậu không bao giờ phải nghĩ tới, chỉ trong giây phút, vì anh mà mọi thứ đều trở thành lẽ đương nhiên.
Chẳng lẽ suy đoán của Lưu Chí Hoành là đúng? Vương Nguyên giật mình bởi chính suy nghĩ của mình, bèn nhanh chóng rời khỏi căn phòng. Cô Triệu đang dọn vệ sinh ở phòng khách,thấy cậu cuối cùng cũng chịu ra ăn cơm, liền vội thông báo nhà bếp. Nhưng cậu liền xua tay, chạy thẳng về phòng riêng và đóng chặt cửa.
Tối đó Vương Nguyên ôm bụng đói, chỉ vì một cảm giác lo lắng mơ hồ. Cậu cũng không hiểu rõ bản thân mình rốt cuộc sợ hãi điều gì, sáng hôm sau tỉnh giấc , liền nghĩ ngay đến việc xuống lầu nghe ngóng.
Ban công phòng cậu đối diện ngay với gara ô tô, sau khi chắc chắn Vương Tuấn Khải đã rời khỏi nhà, cậu mới thay quần áo xuống bếp ăn sáng.
Cô Triệu không kiềm được nói:" Cháu đã đủ gầy rồi, sao còn nghĩ tới việc nhịn ăn để giảm cân cơ chứ? Thật chẳng nên chút nào."
Vương Nguyên nhoẻn miệng cười , cũng không giải thích. Một lúc sau như nhớ ra việc gì, hỏi cô Triệu:" Tối qua, anh ta có nói gì không?"
" Anh ta? Ai vậy?" Cô Triệu nhất thời chưa phản ứng kịp.
Vương Nguyên đã chuyển hướng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói:"À, là Vương Tuấn Khải . Cháu làm bừa đồ đạc của anh ấy, chắc anh ấy không vui?" Những đĩa phim tối qua vứt dưới đất đều là đồ sưu tầm của Vương Tuấn Khải , nhưng lúc đó cậu thực sự quá hồi hộp nên quên chứ thu dọn lại.
Cô Triệu vẫn không hiểu ra:" Không thấy,thế cháu làm bừa đồ đạc của cậu ấy?"
Vương Nguyên nghĩ ngợi đôi chút rồi lắc đầu nói:"Thôi, không có gì."
Sau khi ăn sáng, cậu liền chạy thẳng lên phòng chiếu phim, quả nhiên, băng đĩa đã dọn về chỗ cũ, nhưng tấm chăn vẫn nằm nguyên trên ghế, chứng tỏ cô Triệu chưa bước vào phòng.
Đối với Vương Nguyên, ngày hôm đó như kéo dài vô tận.
Trong một ngày hè sáng rực rỡ như thường lệ, rõ ràng chẳng có gì thay đổi, nhưng lại như có điều gì đó đang dần đổi thay.
Thực ra cậu dậy không sớm, trong nhà cũng có đủ các thiết bị tập luyện thể dục thể thao và vui chơi giải trí , hoặc có thể chơi vi tính hay đọc sách, nhưng cậu lại cảm thấy thời gian trôi quá chậm. Cậu không biết mình đang chờ đợi điều gì, hoặc đang mong đợi điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com