Chương 10
Chương 10
Trời đã vào hạ, từng cơn mưa rào cứ bất chợt đến rồi đi vội vội vàng vàng không kịp để người ướt mình liền trở nên ráo quảnh. Trên phố mùi đất bốc hơi lên hung đến người đi đường một thân nóng bức khó chịu. Vương Nguyên liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, trong tay là cuộc gọi nhỡ của hơn 10 đạo diễn cùng nhà tài trợ.
Đừng tưởng sóng ngầm mạng thì không có gì đáng lo ngại, thời hiện đại hóa mạng xã hội như một con dao hai lưỡi chỉ cần bất cẩn liền khiến bản thân bị thương. Tin tức cùng video được truyền ra ngoài rất nhanh dậy sóng dư luận, có người ủng hộ, có người phản đối. Mà đương nhiên số lượng người phản đối là áp đảo thế nên đại ngôn của hắn bị hủy không ít, có vài bộ phim sắp quay cũng nhanh chóng đổi người. Trong giới showbiz này chính là khắc nghiệt như thế. Giây trước ngươi còn là nam vương người người bợ đỡ, người người tâng bốc, giây sau liền trở thành cặn bã của xã hội không ai muốn ngó ngàng tới. Mấy ngày nay liên tục tin tức bị tung ra, ảnh chụp cũng rất nhiều. Dường như người tung muốn diệt chết Vương Tuấn Khải. Nhưng trái với đoàn đội cùng Vương Nguyên bận tối mặt tối mũi rầu rĩ xử lý sự việc, Vương Tuấn Khải lại bình chân như vại trước toàn bộ sự việc. Hắn nổi tiếng hơn 4 năm, lăn lộn trong giới cũng đã hơn 7 năm sớm đã nhìn ra mọi thủ đoạn cùng sự bạc bẽo của cái nghề này. Giữ lại cũng chỉ là đem phiền phức đến cho mình, đối phương muốn hắn chết nếu hắn không muốn chết chỉ có thể vứt bỏ Vương Nguyên trước toàn bộ thế giới phủ nhận tình cảm với cậu. Nhưng hắn lại không muốn. Vương Tuấn khải là nghệ sĩ, thứ hắn bán là sản phẩm nghệ thuật không phải là đời tư*. Hắn mặc kệ người ngoài nhìn vào như thế nào, hắn đều không xem trọng nữa. Bởi vì hắn nhận ra từ trước đến giờ hắn chưa từng hạnh phúc. Trên sân khấu được hàng vạn người tung hô, sau hậu trường ôm mỹ nhân như họa. Nhưng đêm đến lại chỉ một mình gặm nhắm nỗi cô đơn. Fans hâm mộ trước mặt hắn có thể nói yêu hắn, có thể cổ vũ hắn tiếp tục trên con đường nghệ thuật, nhưng lại chưa từng muốn chân thành chúc hắn hạnh phúc làm điều hắn muốn. Mọi người nói không sai, nghề này chính là phải bán tuổi thanh xuân, cũng phải bán luôn cả tình yêu của mình. Hắn trước giờ cảm thấy điều đó rất đúng, nhưng bởi vì hắn chưa nhìn thấy cái gì thật sự gọi là tình yêu. Ở bên cạnh Vương Nguyên hơn 4 năm, sớm đã gọi là sớm tối kề cạnh tình cảm vung đắp. Hắn bởi vì bản thân hèn nhát nên chậm chạp không nhận ra tình cảm của mình, chỉ là hiện tại tình cảm cũng đã nhận ra. Hèn nhát 4 năm đã quá đủ với hắn, hiện tại hắn muốn bản thân mình kiên cường một lần đối diện với tình yêu của mình, đối diện với chân thành của người hâm mộ. Hắn tin rằng họ cũng sẽ vì hạnh phúc của hắn mà hạnh phúc.
"Vương Nguyên "
Vương Nguyên khẽ xoay đầu nhìn hắn gượng cười, Vương Tuấn Khải đoạt lấy điện thoại trong điện thoại của cậu tắt nguồn. Vương Nguyên nhìn hắn khó hiểu, hắn mỉm cười gõ vào lưng ghế tài xế.
"Mã ca hôm nay không cần đi theo lịch trình nữa. Anh chạy thẳng về nhà đi, xe giao cho tôi được rồi"
"Tuấn Khải cậu ... "
Lời còn chưa nói ra hết đã nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của hắn. So với Vương Nguyên thì y đi theo Vương Tuấn Khải lâu hơn một chút, là bao lâu y cũng chẳng rõ. Chỉ nhớ lúc đó Vương Tuấn Khải cũng chỉ mới thành niên, công việc không nhiều chủ yếu là tập vũ đạo cùng ca hát rồi đi theo người ta phụ diễn. Đứa trẻ khi đó rất đơn thuần, vẻ mặt hạnh phúc không lúc nào không hiện hữu vì được làm điều mình thích. Nhưng từ khi hắn có được danh tiếng, vẻ mặt đó y đã rất lâu không nhìn thấy. Mã ca mỉm cười tấp xe vào lề, trước khi rời đi còn không quên nói với hắn.
"Tôi mặc cậu làm loạn nhưng khi công ty hỏi phải trả lời là cậu cố tình đuổi tôi xuống xe. Biết chưa?"
Vương Tuấn Khải vừa leo lên vị trí lái xe vừa gật đầu vui vẻ đồng ý, Vương Nguyên cũng từ cửa sau đi đến ghế phụ lái. Vẻ mặt khó hiểu chăm chăm nhìn hắn đợi chờ một lời giải thích. Nhưng hắn bỏ Mã ca ở lại chạy trên đường lớn một lúc lâu cũng chẳng nói gì, Vương Nguyên muốn hỏi hắn muốn đi đâu, muốn hỏi hắn tại sao lại tắt điện thoại, muốn hỏi hắn đến cùng là muốn làm gì. Nhưng một câu cũng chẳng thể nói ra, bởi vì cậu cũng mệt mỏi rồi. Hắn có lẽ còn mỏi mệt hơn nữa. Áp lực của thần tượng, không phải ai cũng có thể gánh nổi. Thế nên cậu cũng không cần biết hắn muốn làm gì nữa, bởi vì cho dù giờ phút này hắn muốn làm gì đi nữa cậu cũng sẽ tình nguyện làm cùng hắn. Vương Tuấn Khải liếc nhìn cậu, khóe môi vẫn không hạ xuống vươn tay bật radio. Trên radio đang bật ca khúc "Ngoài ý muốn" của Tiết Chi Khiêm. Vương Tuấn Khải lẩm bẩm hát theo, Vương Nguyên thả lỏng người tựa lưng lên ghế nhắm mắt nghe giọng hát ngâm nga của hắn. Lúc bài hát vừa kết thúc cậu mở mắt tán thưởng nhìn hắn.
"Hát rất hay, bài hát này rất hợp để tỏ tình đó"
"Bài này thì có gì để tỏ tình, bi thương như vậy mà"
Vương Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi lại khẽ nhếch. Vương Tuấn Khải từ góc độ này nhìn lướt qua chỉ thấy được khóe môi hơi mỉm lên của cậu.
"Chính là có chút bất cẩn cùng nhiệt tình, khó khăn, đau khổ hỏi người đó có muốn đến không. Hạnh phúc mà ở bên cạnh thì quá dễ dàng rồi, nên mới hỏi như thế. Không thấy ý nghĩa sao?"
Vương Tuấn Khải bật cười không trả lời cậu, xe chạy khỏi đường lớn vòng vèo một lúc lâu lại đi ra ngoại ô. Vương Nguyên nhìn khung cảnh xung quanh đường từ tấp nập người qua kẻ lại đến một mảnh hoang vu mà trong lòng lại thấy thật thư thái, có lẽ có những lúc phải như thế này, mặc kệ công việc mặc kệ ánh mắt của người ngoài. Chỉ cần ôm theo hạnh phúc bỏ trốn là được rồi.
"Đến rồi"
Vương Tuấn Khải dừng xe trước một công viên nhỏ. Nơi này không có nhiều người, xung quanh chỉ có vài gia đình dẫn theo con nhỏ đi dạo. Vương Tuấn Khải đậu xe gần một bờ hồ. Hắn mang theo khẩu trang xuống xe đi vòng qua chỗ Vương Nguyên mở cửa cho cậu. Vương Nguyên vừa bước xuống liền cảm thấy nhãn quang được mở ra. Mặc dù là công viên nhỏ không được đầu tư vật chất kiến trúc hoa lệ gì, nhưng lại rất đẹp mắt. Mặt hồ nước trong đến nhìn thấy đáy, hồ không quá lớn cũng không quá nhỏ vừa đủ thu gọn vào trong tầm mắt, xung quanh là bờ đá để dành cho người đứng ở đó ngắm phong cảnh. Bên cạnh mặt hồ còn trồng liễu, từng hàng liễu xanh còn đọng chút mưa rào khẽ rũ xuống mặt hồ. Muốn có bao nhiêu yên bình liền có bấy nhiêu yên bình.
Vương Tuấn Khải đi phía trước, thân hình hắn vừa cao vừa gầy, trên người khoác một bộ quần áo đơn giản mang khẩu trang che hơn nửa khuôn mặt. Thoạt nhìn như một thanh niên trưởng thành bình thường có vóc dang cao lớn. Vương Nguyên chầm chậm đi bên cạnh hắn, Vương Tuấn Khải len lén đem tay cậu nắm lấy, đáy mắt cong lên, cậu biết hắn đang cười.
"Nơi này đẹp thật"
"Em thích không?"
"Sao anh lại biết nơi này vậy?"
Vương Tuấn Khải dừng lại ở một góc khuất nhìn mặt hồ tĩnh lặng tháo xuống khẩu trang nhìn cậu.
"Lúc nhỏ anh sống gần đây, nơi này tính ra cũng cũ nát lắm rồi không còn nhộn nhịp như trước"
"Vương Tuấn Khải anh có sợ không?"
Vương Nguyên nhìn hắn, ánh mắt đong đầy yêu thương. Nắng chiều trải dài trên từng hàng liễu rọi xuống mặt hồ ánh lên sắc vàng nhạt lấp lánh, vừa hay ngay chỗ hắn đứng ánh vàng nhạt phản chiếu hết sức rõ ràng trong đáy mắt hắn. Tựa như đem cả ráng chiều đặt vào trong mắt khiến ánh nhìn của hắn trở nên hết sức chói mắt, hết sức ấm áp, cũng hết sức cay mắt.
"Không sợ, chỉ cần em ở đây anh sẽ không sợ gì cả"
Dứt lời hắn liền đặt xuống môi cậu một nụ hôn. Giờ phút này hắn không còn là nam vương vạn người yêu quý, cậu cũng chẳng còn là một trợ lý bé nhỏ đi theo phía sau hắn. Giờ phút này hắn là Vương Tuấn Khải bất chấp ngông cuồng lại nhiệt thành với tình yêu, cậu là Vương Nguyên mang theo tình cảm 4 năm đằng đẵng mà đối diện với người cậu yêu nhất. Bọn họ vứt bỏ danh phận, vứt bỏ áp lực xã hội mang đến chân thật nhất đối diện với nhau. Có lẽ loại tình cảm này là một chuyện ngoài ý muốn, nhưng cậu tình nguyện phạm sai, hắn cũng tình nguyện mắc lỗi. Chỉ cần là đối phương, có là sai lầm bao lớn bọn họ đều nguyện ý gánh trách nhiệm.
Một người đàn ông độ tuổi tứ tuần ngồi trên ghế xoay trong phòng làm việc rộng lớn nhíu mà, người đứng bên cạnh là một phụ nữ trẻ trung xinh đẹp cúi đầu đầy khép nép, trong mắt còn ẩn chưa lo sợ. Người đàn ông đưa tay gõ nhịp bàn như đang có gì suy tính. Qua một lúc lâu y mới chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt sắc bén lại lạnh lùng khiến người khác lo sợ nhìn người phụ nữ bên cạnh.
"Gọi Vương Nguyên ngày mai đến công ty gặp tôi. Chuyện này không xử lý tốt đừng hòng ai có thể ở lại công ty"
"Vâng thưa Vương tổng"
Dứt lời người phụ nữ trẻ lập tức rời đi, bộ dáng vội vàng như thể đang chạy trốn. Người được gọi là Vương tổng rời khỏi ghế ngồi đi đến cửa sổ sát đất khẽ thở dài.
"Con trai à, hà tất phải như thế"
Hoàn chương 10.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com