CHƯƠNG 17 : GẶP LẠI
Nguyên nhỏm dậy, lấy bình tưới nước phun lên những chậu cây nhỏ trên bệ cửa sổ. Bất kỳ một người yêu thiên nhiên nào cũng không nỡ để cây khô héo.
Rồi sau dần, cậu dời đến đống bề bộn còn dăng ngổn ngang . Những thứ này đập vào mắt người ưa ngăn nắp rất dễ gây chướng.
Tại sao thầy luôn đòi hỏi tất cả phải toàn vẹn mà lại có thể để văn phòng bừa bộn thế này !
Sự tinh tươm của những lần Nguyên tới đây bị hất tung một cách kỳ lạ ...
Cậu xếp gọn giấy tờ, ghim chặt lại để chúng không bay nhảy tứ tung. Cắm đám bút còn lăn long lóc vào ống đựng, tỉ mẩn kỳ cọ vết loang từ cà phê đang bám chặt lấy mặt bàn kính.
Nguyên ngáp nhẹ, nhìn chiếc đồng hồ với 12 con số la mã to đùng. Thầy có lẽ đã về nhà rồi ...
Đúng 10 giờ, cậu nhỏ rời khỏi phòng giám thị, vươn mình hít chật phổi hơi lạnh ẩm ướt .
Quỳ xuống. Cột dây giày thật chặt và bắt đầu chạy.
Nguyên của tuổi 17 sẽ bỏ lại sau đêm đen và xuyên thẳng qua cái lạnh lẽo .
Quá khứ ! Cậu sẽ lật nó lại, tóm lấy những kẻ đã giết ông bà ngoại và lẻn vào bệnh viện, xô mẹ từ trên hành lang cao...
Nguyên đứng sát mí hồ, tự nhận đầu mình vào dòng nước lạnh để gạt bỏ hết nước mắt.
cậu nhỏ mang gương mặt ướt nhèm dí sát vào lớp cửa gỗ một lúc rồi mới bước vào.
Không gian vắng lặng. Dự cảm lạ lẫm chợt ùa tới, cảnh báo cho cậu điều gì đó rất mơ hồ. Cậu nhỏ nghi hoặc đứng lặng im.
Chợt , một bàn tay xuyên bóng tối đẩy cậu vào bức tường lạnh lẽo ...
- Chào,em nhận ra tôi chứ ?
Nguyên mở căng mắt, lục tìm trí nhớ xem giọng nói trầm này là của ai . Dáng người cao lớn hiện thấp thoáng, đôi mắt đen chứa ánh nhìn khó nắmbắt, pha chút trêu đùa chút quan tâm ...
Những điều này đã lôi tuột tâm trí của Nguyên về ngày ở khách sạn. Tờ giấy xanh nhạt kèm bánh donut .
- Ừ. Đúng rồi ! Là Karry.
Buông tay, Karry đọc thẳng suy nghĩ của cậu . Như người cai quản bóngtối, anh đã đem chúng che đi gương mặt của mình . Một chiếc mặt nạ hoànhảo.
- Anh là Karry ? Cảm ơn vì ngày hôm đó ...
Cậunhỏ ngắt câu, không hề muốn nhớ lại chuyện kia.
- Anh biết những gì về em ? Anh cũng là học sinh ở đây sao ?
Đưa ra loạt câu hỏi để đánh lạc hướng sự chú ý của Karry , cậu nhỏ vươn tay đến công tắc điện.
Cậu sẽ thấy rõ gương mặt của Karry, người lạ đột nhập vào nhà cậu nhưng chẳng đem đến sự sợ hãi và rút bỏ mọi đề phòng của cậu.
Dù đôi mắt đen này cậu chưa từng thấy, dù giọng nói này cậu chưa từng nghe, dù mọi thứ thuộc về Karry đều lạ lẫm nhưng lại tạo cảm giác thật thân quen.
- Đừng !
Chộp lấy bàn tay lạnh cóng của cậu nhỏ, Karry cười ma mị
- Nên tiết kiệm điện, nhé !
- Nếu anh không muốn em biết tới anh, tại sao lại tới tìm em ?
Nguyên nói cứng cỏi, ánh mắt cậu sáng lên, xoáy thẳng vào bóng tối.
- Em muốn trông thấy Richard, ngay bây giờ !
- Tôi muốn Nguyên từ bỏ ý định đó ! Ngay bây giờ !
Người lạ không đùa, anh giằng mạnh tay còn lại của cậu, dằn vào giọng những âm cảnh cáo :
- Biết tôi , Karry, là đủ cho em. Tôi thế nào, em không cần nhìn !
Nguyên bất lực để tay mình trong đôi tay mang găng đen. Karry thật quái quỷ, anh giấu nhẹm hết thảy vào màu đen tối tăm , thứ màu huyền bí có quyền năng khiến mọi đôi mắt trở thành mù loà ...
- Em cần chứ ! Thật không công bằng khi Karry biết rõ về em, còn em thì mù mịt.
Quẳng đi những đôi co của cậu nhỏ, Karry buông câu khẳng định :
- Bé con say xỉn, tôi sẽ bảo vệ em !
Hệt như có cơn bão trút thẳng vào nơi Nguyên đang đứng khiến cậu chao đảo , nhịp tim đập mạnh mẽ. Nhưng ở một góc nhỏ nào đó, cậu ghét cách anh gọi mình là bé con say xỉn ...
- Lần sau, đừng có rửa mặt bằng nước hồ và kêu ầm lên như thế ! Nhớ nhé !
Tay Nguyên được ném về tự do,thứ ánh sáng lạnh từ đôi mắt đen dịu tắt ngấm, trả lại không gian nhỏ bóng đêm đặc quánh .
Người lạ đã rời khỏi đây...
***
Gói bánh tuột khỏi bàn tay thuỗn đơ, Mĩ Kỳ nhìn trừng trừng vào hộp quà đang nằm chiễm chệ trên bàn. Lớp giấy bọc đỏ rực kiêu hãnh khẳng định sự có mặt của nó.
Kỳ nuốt nước bọt, dụi dụi mắt, mong là thị giác của mình đang chỉ bị lừa.
Quái ! Cô vừa mới chỉ rời khỏi vài ba phút để mua bánh thay vì vào căng tin. Cô đã muốn canh giữ lớp học, không để ai đó tiếp tục chơi trò "quà tặng mỗi ngày " nữa.
Quái ! Nguyên rốt cuộc là đã gây sự chú ý với nhân vật tầm cỡ nào để người đó gửi cho cậu bạn hàng loạt món đồ giá trị có khủng như thế !
Đôi giày hot, quần áo jean đính hạt kim sa, túi xách da cá sấu, ...mỗi một thứ đều là hàng hiếm và rất đắt tiền. Nếu để người khác biết được, chuột nhắt sẽ bị cô lập ngay tứckhắc.
Vì mờ nhạt, chịu khó nên chuột nhắt mới yên ổn được tạiđây . Nhưng một khi, cô không giúp Nguyên giữ bí mật, cứ để mặc cho toàn trường biết nam sinh học bổng mỗi ngày đều nhận một món quà xa xỉ thì những lời dị nghị hay những ánh mắt coi khinh sẽ bủa vây lấy cậu bạn.
Đến lúc ấy, cho dù Nguyên có vô can đi chăng nữa thì cậu bạn cũng không thoát khỏi sự ghen ghét, độ kị . Cậu bạn rồi sẽ như nhiều trường hợp trước kia, là kẻ hèn mọn, bám víu vào những nam sinh có gia thế ...Nam sinh càng nổi bật thì người dính vào càng bị bới móc, miệt thị.
Mạnh mẽ ra sao thì vấn đề nằm ở chỗ sớm hay muộn, cậu bạn cũng phải rời học viện mà thôi ...
Hàng ngày, cô đều lấy cớ ăn kiêng để ở lỳ trong lớp. Nhưng cô chỉ hở ra một chút khi trở lại sẽ thấy quà nằm chình ình trên phần bàn của Nguyên như lúc này.
Theo cách bí tài tình và đầy bí ẩn, nó mang tới cô sự kinh ngạc và dần hình thành trong cô nỗi sợ hãi.Sợ mất Nguyên và hơn hết là, sợ người đứng sau việc này !
Là ai đó đang cố tình gieo nguy hiểm vào Nguyên hay thật sự quan tâm đến cậu bạn thế này !
Là ai đó muốn cải thiện bề ngoài xuềnh xoàng của cậu nhóc hay muốn hất văng cậu đây !
Mĩ Kỳ lao ầm tới, đem nhét hộp quà vào ba lô.
Cô biết mình không thể duy trì được việc cất giấu này mãi nhưng cô có thể làm gì khi chưa lần ra dấu vết của ai đó !
Nhiều lần, cô muốn nói với Nguyên vì chuột nhắt là manh mối duy nhấtđể dẫn tới đáp án chính xác cho dấu hỏi kỳ bí choán kín đầu Tuệ Anh.Nhưng cô lại không chắc chắn là chuột nhắt sẽ tuyệt đối giữ kín bí mật này như cô.
Chuột thông minh đấy, não có nhiều nếp nhăn đấy nhưng với đôi mắt thánh thiện , cậu bạn không đời nào nhìn ra những góc khuất tại Trung Anh.
Hạ An, chị ấy thân với chuột nhắt chẳng phải vì Tuấn Dương ném bóng thay cho lời làm quen với Nguyên hay sao ?Hẳn chị ta ghét cậu bạn lắm.
Tuấn Dương, anh ta bám theo chuột vì muốn đem cậu bạn ra đùa giỡn, tiện thể chọc điên Hạ An. Đến nhà cậu bạn,vờ như chờ đợi nhưng là để thăm dò xem có còn ai khác đi cùng cậu không.Anh ta cũng như cô, rất muốn biết người cứu Nguyên khi thầy giám thị báo tin .
Cô từng cho Tuấn Dương vào diện tình nghi nhưng gạt ngay ! Nếu anh ta ,thì phải nhét quà tận tay Nguyên ngay trước mặt Hạ An thì mới phải. Và người keo kiệt như anh ta, cùng lắm là tặng Nguyên dây giày ...
Thanh Ngân, nàng cáo này thì nắm được vài điều rồi . Có thể nhiều hơn cô ! Dạo gần đây ,nàng ta bắt chuyện, gần gũi Nguyên thì cũng đã sắp sẵn hàng đống toan tính . Với con cáo này, cô tin là tự Nguyên sẽ đánh hơi được mùi nguy hiểm !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com