Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 15: Sủng ái

Máy bay hạ cánh, Vương Nguyên thở dài mệt mỏi sau chuyến bay dài. Vươn vai cử động để lấy lại cảm giác từ đôi chân tê cứng do ngồi quá lâu. Vương Tuấn Khải đi sau, thấy Vương Nguyên mất thăng bằng sắp ngã, liền nhanh chóng đỡ lấy:

[Mệt lắm à?]

[Ưm..mm, ngồi lâu quá bị tê chân] Vương Nguyên định rướn người co dãn một chút, liền bị hành động của Vương Tuấn Khải làm cho hoảng.

Vương Tuấn Khải mặc ánh nhìn của mọi người, cúi xuống xoa xoa đôi chân Vương Nguyên.

[Anh, anh làm cái gì?] Vương Nguyên hoảng sợ rút chân lại, không ngờ lại bị người kia ghì lại.

[Đứng yên đó, tí sẽ hết] Vương Tuấn Khải để Vương Nguyên ngồi trên chiếc vali bánh xe, cởi giày cậu ra. Đôi chân trắng hồng hiện ra sau chiếc tất, ngón chân dài mảnh khảnh, những đường gân nhỏ lên án chủ nhân nó ăn quá ít. Trắng toát, cứng ngắt, đầu ngón chân hơi đỏ do tê cứng.

(Như vậy mà vẫn đi được, đứa ngốc này!)

Cầm lấy bàn chân nhỏ xoa nắn, vuốt dọc theo bàn chân, đôi khi chà sát một tí cho máu lưu thông, đôi chân nhỏ hồng lên một ít.

[Được rồi, được rồi a, em tự mình đi được!] Toan định mang giày vào, liền bị ngăn lại.

Vương Tuấn Khải đưa tấm lưng rộng về phía Vương Nguyên:

[Lên đây!]

[Không, không cần, bổn công tử đây tự đi được]

[Hừ!] Vương Nguyên thấy giày mình bị lấy mất.

[A, trả đây!]

[Lên hay không? Không thì đi chân không nhé!]

Nhìn đôi giày bị người kia gói lại cất vào vali, Vương Nguyên cũng chẳng biết làm sao.

(Lên, không lên, không lên!!!, nhưng... không thể đi chân không được, ngưng làm khó bổn công tử đây đi có được không..g..g..g)

[Nhanh lên, Thiên Tỉ cùng Chí Hoành đang đợi kìa] Vương Tuấn Khải đột nhiên nghiêm túc.

Vương Nguyên có chút bối rối, Chí Hoành liền chen vào:

[Vương Nguyên, cái đồ con heo nhà cậu nhanh lên, tớ tê chân rồi!]

[Cục cưng, em tê chân sao?] Thiên Tỉ nghe vậy liền hỏi.

[Suỵt, không có, em đang làm bà mai thôi, hahaha] Chí Hoành ra hiệu.

[Được, được, em giỏi, là em giỏi!]

Vương Nguyên nhìn Chí Hoành, nhìn chân của bản thân, lại nhìn đến tấm lưng rộng lớn kia, một lượt nhìn đến hai ba lần, cả người ngẩn ngơ.

[Em không lên? được, tôi cho em đi bộ] Vương Tuấn Khải đứng dậy, không thèm quay đầu.

[A, a, lên, em lên mà!] Dùng tay níu lấy vạt áo người kia, như sợ mất đi thứ gì đó.

Vương Nguyên chỉ thấy người kia ngồi xuống, chỉ thấy tâm lưng rộng lớn, cậu không thấy được, người kia đang cười...

.................................................

[Nặng không?] Đi được một đoạn, Vương Nguyên thì thầm.

[Em nghĩ xem] Hất người nhẹ, Vương Nguyên theo bản năng ghì chặt tay hơn một chút.

[Hẳn là nặng đi!]

[Biết thế thì tốt!]

[............]

[hahaha]

----------------------------------------------

Cõng em trên lưng, anh có được cả thế giới

Ngồi trên lưng anh, em thấy được cả thanh xuân...

Vương Nguyên không biết yêu là như thế nào, bởi từ trước đến giờ, cậu có yêu ai. Cậu chỉ biết, hiện tại, cậu đặc biệt thích và ghét một người, người đó tên: Vương Tuấn Khải.

-------------------------------------------------------------------------

Ra khỏi sân bay, Vương Tuấn Khải nhận ra chiếc BMW quen thuộc, cõng thế giới nhỏ trên lưng, Vương Tuấn Khải cùng Thiên Tỉ, Chí Hoành vào xe.

[Vương Nguyên Nhi, vào xe thôi]

[......]

Ngủ rồi...

Thế giới nhỏ của anh mệt mỏi nhắm mắt, an tĩnh ôm lấy tấm lưng anh. Anh cử động nhẹ nhàng, nâng niu thế giới nhỏ, hành động của anh lén lút như một tên trộm sợ cậu phát hiện. Sớm đã quá cưng chiều, như thành một thói quen.

Bế cậu dựa vào phía cửa kính, lại loay hoay tìm gối đỡ đầu, sợ cậu ngốc nghếch lại va đầu vào thành cửa, chỉnh gối xong xuôi lại nhận ra tự thế ngủ không thoại mái, cuối cùng vẫn để cậu gác đầu lên vai anh.

Nhìn người thương yên lặng ngủ trên vai anh, anh mới nhận ra bản thân cũng đã thấm mệt, vòng tay qua đôi vai nhỏ gầy, đầu tựa đầu, anh nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Ánh mặt trời đã tắt, nhường chỗ cho trời đêm, khí hậu thu California se lạnh, mưa phùn lất phát cố gắng bám víu trên tấm kính, rồi lại nặng nề chảy xuống.

Ánh đèn xuyên cửa sổ, rọi lên bóng hình hai như một, tiếng nhạc cổ điển thập niên 80 phát nhẹ nhàng.

Vương Nguyên rục rịch vì lạnh, theo quán tính tìm được vật thể ấm áp kế bên liền ôm lấy, mặt rúc sâu vào hõm cổ người kia.

[Ấm....]

Vương Tuấn Khải bị đánh thức bởi Vương Nguyên, nhìn chuỗi hành động kia, cười ấm áp. Hít hà hương sữa bên gò má, anh ôm chặt thế giới nhỏ vào lòng, thân mật mà ngủ mất.

3h sau xe tới khách sạn.

[Vương thiếu, chúng ta tới nơi rồi] Người lái xe mở cửa.

[ừm,] ngáp một hơi rõ dài, nhìn Bé con bên cạnh.

[Vẫn còn ngủ?] nhéo nhéo hai gò má, nhận lại được âm thanh khó chịu trong cổ họng.

[Ưm, đang ngủ mà.]

[.........]

Vương Tuấn Khải mềm lòng, bế Vương Nguyên vào khách sạn.

Vương Nguyên cảm nhận được sự mềm mại từ chiếc giường, liền vùi mình vào trong đống chăn. Vương Tuấn Khải thở dài, sắp xếp lại hành lý. Đi đến bên giường, Vương Tuấn Khải kéo chăn ra, cởi áo khoác, áo thun, quần short. Lau người cho Vương Nguyên, rồi mặc đồ ngủ cho cậu. Vương Tuấn Khải nhìn thấy da thịt mềm mại trắng nõn sau lớp áo, máu dồn lên đại não, nhưng sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của người thương, Vương Tuấn Khải đành phải kiềm chế bản thân. Cái gì đến, rồi sẽ đến, sẽ có một ngày, Vương Nguyên chấp nhận anh.

Vương Tuấn Khải đi tắm một chút, trèo lên giường. Vừa tắm xong, lại đang bật điều hòa khiến Vương Tuấn Khải có chút lạnh. Chui vào chăn, nhận được sự ấm áp từ thân thể bên cạnh, Vương Tuấn Khái co người, mặt úp vào ngực Vương Nguyên. Hít hà hương sữa, cảm nhận cái ôm ấm áp. Hôm nay có mệt một chút, nhưng anh thích sự mệt mỏi được đền đáp này.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


#Cá: dạo này lười dễ sợ :v


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com