Chương 17: Gặp lại
"Bốp" Người đàn ông ngã xuống sàn, sợ hãi nhìn người đàn ông trước mắt. Người đó là chủ tịch của 2 tập đoàn lớn của Trùng Khánh. Uy nghiêm, lịch lãm và hơn hết, cực kì đáng sợ. Người có trong tay 3 huy chương vàng về bộ môn Tiệt quyền đạo khi còn bé, 2 huy chương đồng về boxing và hơn cả thế, 1 huy chương vàng về bộ môn bắn súng. Đôi mắt của người đó lạnh lẽo, sắc bén như thể đâm thấu tâm gan của người đối diện, người đàn ông dưới đất run sợ. Ngước nhìn lên người đàn ông đang chỉnh lại áo vest. Người đàn ông đó nắm lấy tóc của người kia, bắt nhìn thẳng vào ánh mắt mình, gằn từng từ hỏi.
- N.Ó.I! Diệp Vũ đang ở đâu?
- Tôi..... không biết..... thật sự.... không biết..... xin..... Chủ tịch Vương.....
Vương Phong bây giờ khác hẳn ngày xưa, một phong thái hoàn toàn khác. Đáng sợ và tàn bạo hơn. Anh tạch lưỡi, nhìn đồng hồ trên cổ tay, đến giờ rồi.
- Thư kí Hà, phiền cậu..... xử lí ông ta.
Dứt lời, anh quay gót ra thẳng cửa, không một lần ngoảnh lại. Người thư kí ngạc nhiên.
- Chủ tịch, ngài đi đâu vậy?
- Đi đón người.
Thư kí tiếp nhận thông tin ra hiệu đi lấy xe cho Vương Phong. Còn bản thân mình lấy chiếc túi nilon bọc đầu người đàn ông đó lại và giương súng bắn ba phát đạn. Xong xuôi, người thư kí phi tang xác chết. Việc này đối với anh ta, là một việc rất thường ngày.
Vương Phong ngồi trên con Mercedes lái thẳng đến học viện âm nhạc Trung Ương, đứng đỗ ngay trước cổng trường. Trong lúc đợi liền lấy điện thoại ra gọi điện. "Reng reng....." Chuông tan trường, anh cất chiếc điện thoại đi, nhìn vào lứa học sinh đang ra về, thấy bóng dáng người quen liền tháo mắt kính xuống. Anh nheo mắt lại, thấy người cứ thờ thẫn đi ra liền tiến tới đứng trước mặt.
- Anh Quân!! Tỉnh lại nhanh!!
- Phong ca??
Anh Quân năm nay là 22 tuổi, hiện đang họ tại học viện âm nhạc Trung Ương. Cậu vốn không muốn ở lại Trùng Khánh vì em cậu đã chết ở đó.
Bốn năm trước, sau khi xuất viện, cậu liền đóng hành lí chuyển lên Bắc Kinh sống. Nhưng ông Trịnh Nguy không đồng ý cho Anh Quân ở một mình nên Vương Phong đã đề xuất để Anh Quân ở nhà mình trên Bắc Kinh. Ngôi nhà mà Anh Quân và Vương Phong ở không phải là của Vương Phong mà là của mẹ anh. Bà Hàn Nguyệt Cát cho Vương Phong và Anh Quân ở căn nhà đó vì hiện tại bà đang sinh sống ở nước Anh. Và trong suốt bốn năm qua, Anh Quân ở một mình trong căn nhà đó, cô đơn và lạnh lẽo. Nhưng ngay đây rồi, Vương Phong về rồi, cậu sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa.
- Tôi nói em bao lần rồi? Tan học có mệt cũng phải tỉnh táo mà về chứ.
- Ca về lúc nào vậy?
- Tối qua, lúc em vẫn đang ngủ say.
Kết thúc câu nói, Vương Phong liền nắm tay Anh Quân ra khỏi cổng. Nhét cả người cậu vào xe rồi lên số đi về nhà. Trong xe, không khí có vê yên tĩnh vì Anh Quân đã lăn ra ngủ lúc nào không hay. Vương Phong nhìn Anh Quân hồi lâu, vươn tay ra vuốt tóc cậu, thật giống Tử Yến.
Về đến nhà, không nỡ đánh thức Anh Quân dậy liền bế cậu vào trong nhà. Phòng của Vương Phong nằm trên tầng hai, phía cuối hành lang. Vào đến phòng, anh nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, tháo giày, cởi chiếc áo vest bên ngoài ra và đắp chăn cẩn thận cho cậu. Xong việc, anh cầm giày của cậu xuống nhà, đưa cho người giúp việc, còn mình thì ngồi xuống sofa nhâm nhi tách cà phê.
Bốn năm rồi, anh không được uống cà phê của cậu; bốn năm rồi, anh không nghe thấy tiếng cậu bên tai "Cậu chủ Vương, cậu về rồi"; bốn năm rồi, không thấy khuôn mặt cậu. Và trong bốn năm vừa qua, anh không hề thuê bất cứ người quản gia nào khác. Vì có lẽ, anh sợ Vương Tuấn Khải sẽ không đồng ý, sợ rằng em trai mình sẽ giận. Nghĩ là làm, anh mặc vôi chiếc áo khoác ra garage lấy xe, phóng nhanh về Trùng Khánh. Anh Quân phía trên phòng nghe thấy tiếng xe chạy châm rãi mở mắt. Cậu ngước nhìn đồng hồ rồi lại vùi mặt vào chăn. Bỗng..... từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, làm ướt một mảng gối. "2 tuần nữa.... giỗ Tử Yến..... 4 ngày sau..... giỗ Tuấn khải."
Vương Phong đứng trước nghĩa trang Trung Khánh, đi tận vào sâu bên trong nghĩa trang, tay cầm bó hoa bách hợp. Đi đến cuối nghĩa trang, bên phải là mộ của hai đứa. Đứng trước ngôi mộ được khắc tên "Vương Tuấn Khải", anh đặt bó hoa xuống rồi vuốt nhẹ bia mộ. Cất tiếng hỏi.
- Khải à, em có đồng ý cho anh thuê một quản gia không? Giúp việc ở nhà không đủ.
Vừa dứt câu hỏi, một cơn gió mạnh lướt qua người anh. Anh bật cười, nhìn sang bên Tử Yến, anh lấy trong túi áo một chiếc bút mực mà anh đã lấy trên bàn Anh Quân, kẹp ở dưới là tờ giấy ghi "Của Tử Yến".
- Tiểu Yến, Anh Quân cho em chiếc bút này đây, giữ nó cẩn thận nhé.
Anh ngồi trước hai ngôi mộ hồi lâu, nhìn trời, nhìn mây xanh, không một bóng chim xuất hiện. Nhìn đồng hồ, đã 5h rồi, anh đứng dậy phủi quần, chỉnh lại áo vest và ra về.
Tại tòa cao tầng ở Bắc Kinh, ba con người, hai nam một nữ. Một đang nghịch máy tính, một ngồi đọc tài liệu và người còn lại đang nghịch quả lựu đạn.
- Hạ Mỹ Kì!! Làm phiền cậu cất quả lựu đạn đi được không?
- Cậu sợ à? - Mỹ Kì nẩy quả lựu đạn trước mặt.
Chí Hoành thản nhiên cầm lấy quả lựu đạn, dựt chốt và ném ra ngoài. " Đoàng" tiếng lựu đạn nổ to bên ngoài ấy vậy mà Vương Nguyên vẫn thản nhiên uống trà. Người đi đường ở khu phố đó vẫn làm việc như bình thường, họ coi đây là chuyện thường ngày ở huyện.
- Ồ~~ đẹp ghê~~ - Mỹ Kì sáng mắt khi thấy quả lựu đạn nổ. Cô liền giơ quả nữa trước mặt Chí Hoành cười tươi.
- Vương Nguyên, báo cáo này. - Chí Hoành lạnh lùng gạt Mỹ Kì sang một bên đưa tờ báo cáo cho Vương Nguyên. - Đi ăn hoành thánh không?
- Đi!! - Mỹ Kì cười tươi đi theo Chí Hoành.
Vương Nguyên vẫn ở trong phòng nhấm nháp tách trà. Bỗng nhiên cửa phòng mở, một cậu con trai trạc tuổi Vương Nguyên tiến vào phòng. Một chàng trai điển trai với mái tóc đỏ hung và sóng mũi cao, trên người ăn vận vest đỏ tôn lên dáng người.
- Cậu có vẻ sống nhàn nhã nhỉ?
- Trương Nghi?
- Bộ này đi ăn cưới chị họ. Thấy thế nào? - Trương Nghi cười. - Hàng ở chỗ cậu gợi ý tốt đấy
- Vậy.... đến nịnh hót.... là có ý gì?
- Nhờ cậu. - Trương Nghi đưa cho Vương Nguyên xem bức ảnh rồi ra về.
Bức ảnh là chân dung của chàng trai có mái tóc ánh vàng, đeo kính râm. Nhưng không khó để Vương Nguyên nhận ra.... đó là Diệp Vũ. Mặt sau tấm ảnh có ghi "23.04.2324".....
- Sau ngày giỗ của cậu chủ.....
Vương Nguyên gọi Vương Tuấn Khải bằng cách gọi quen thuộc.....
Hai ngày sau.....
- Thư kí Hà!! Bản này không hề có trong tài liệu.
- VƯƠNG PHONG!!! - Anh Quân mang tách trà vào mắng Vương Phong.
- Tôi biết rồi, tôi xin lỗi. Lại đây. - Vương Phong ra hiệu cho Anh Quân lại gần.
Anh Quân đặt tách trà xuống bàn và đến trước mặt Vương Phong, cởi áo khoác ra. Vương Phong xoay ghế như một vị thần, hai tay ôm lấy eo Vương Phong bó bóp. Anh ra hiệu cho Anh Quân ngồi lên đùi mình.
- Em dạo này gầy quá. Bốn năm qua, em không ăn uống đầy đủ hử?
- Anh có thể thôi đi được không? Vương Nguyên ca sắp đến rồi đấy.
- Hai người cứ tiếp tục. Tôi không làm phiền, cậu chủ Vương.
- Ah, Vương Nguyên. - Vương Phong trả lời Vương Nguyên nhưng tay thì không hề rời khỏi eo Anh Quân.
- Cậu chủ Vương, phiền cậu bỏ tay ra khỏi người em trai tôi được không?
- Vẫn phong thái như ngày nào nhỉ? - Đến lúc này anh mới bỏ tay ra khỏi eo Anh Quân. - Chuyện gì vậy?
Vương Nguyên đặt bức ảnh xuống bàn, cả hai nhìn nhau giận dữ. Cậu ta xuất hiện sau ngày Vương Tuấn Khải chết. Vương Phong đặt một tấm ảnh khác lên bàn. Mặt sau ghi "03.01.2324".....
- Sau ngày giỗ của Tử Yến..... Vương.....
- Anh Quân, nín!!! Em nín ngay cho tôi. - Vương Phong ôm Anh Quân trong lòng nhìn Vương Nguyên.
- Tôi sẽ đi điều tra ngay lập tức.
Vương Nguyên rời khỏi, anh cầm bức ảnh lên trong khi tay kia còn đang ôm Anh Quân dỗ. Nhìn hồi lâu rồi lại nhìn sang bức ảnh kia.
- Cùng một bộ đồ...... Nào nào....
Vương Phong vừa dỗ vừa xem tấm ảnh, lẩm nhẩm trong đầu "Diệp Vũ..... Diệp Vũ.... Diệp Vũ..... đợi đấy."
Bên kia Bắc Kinh, một Vampire cấp cao lắc lư ly rượu vang. Cười khểnh.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com