Chương 36: Diệt
"Boss, Diệp Tử, cô ta chết rồi." Một tên đàn em hốt hoảng đạp cửa phòng vào thông báo. Trên tay là giấy tử của bệnh viện. Chẳng biết từ khi nào Diệp Tử đã được đưa vào bệnh viện, nhưng vẫn không cứu kịp. Cô đã hoàn toàn trút hởi thở cuối cùng khi xe cứu thương vừa tới cửa bệnh viện.
Ông trùm vẫn ngồi đó, miệng vẫn ngậm điếu xì gà hạng nặng, ông từ từ nâng con ngươi lên nhìn tên đàn em trước mặt. Chẳng nói chẳng rằng cầm điếu xì gà ném vào mặt hắn, cầm cây bóng chày gần đó một bổ xuống đầu hắn. Ông ta căn bản không quan tâm đến tên trước mặt, máu đã bắn lên mặt nhưng ông ta tuyệt nhiên không hề cử động. Âm giọng trầm đặc của một ông trùm vang lên, khiến cho cả dàn đàn em đứng sau lạnh sống lưng.
"Một lũ vô dụng. Có một đứa con gái thôi cũng không xong. Mang thằng này ra ngoài."
Nói xong, ông ta phẩy phẩy tay ra hiệu, cầm khăn tay lên lau mặt rồi ngồi vào ghế. Lão xao chiếc nhẫn trên tay mình, không nói gì mà nhắm mặt lại.
"Tìm Vương Nguyên."
Và rồi không nói gì thêm, lũ đàn em cũng đồng loạt tuân lệnh răm rắp.
Ở một con hẻm nào đó của Trung Quốc, một cậu nhóc dáng người gầy nhỏ ngồi bệt xuống đất. Thở dốc, tay ấn chặt vào vết thương trên bụng. Nhìn ra đường thấy vài bóng dáng quen thuộc lại nâng mình chạy đi. Cậu cầm điện thoại trên tay, quay số gọi.
"Nhanh dùm đi, ở đâu rồi?"
Nghe xong cậu dập máy, chạy như điên về hướng Bắc. Cậu chạy thật nhanh, ra khỏi nơi này. Cậu nghĩ cậu sắp chết rồi. Khi không còn sức lực nữa, cậu nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, lên tiếng gọi rồi gục ngay giữa đường.
"Thế nào rồi?"
"Chí Hoành, cậu im chút được không? Đây là đạn bạc đó, đạn bạc."
Chí Hoành ngồi bên cạnh mà sốt ruột không ngừng. Không ngờ cậu ta lại chạy dọc một đoạn đường mười cây số, sức trâu bò như vậy lại gục ngay trước khi đến chỗ ô tô.
"Vương Nguyên, cái tên này điên rồi. Đã bị bắn còn chạy, cậu ta có biết nghĩ không hả?" Hạ Mỹ Kì ngồi đó chuyên tâm gắp viên đạn ra mà chửi thầm. Lúc Vương Nguyên ngã xuống đường, tim cô dường như ngưng đập một giây, cứ nghĩ rằng cậu ta chết rồi.
Vương Nguyên sau khi mang Diệp Tử đến bệnh viện thì bị phát hiện. Sau đó lũ thợ săn liền truy tìm quyết định giết cậu bằng được. Ai ngờ bọn chúng mang cả súng, một phát liền bắn trúng bụng cậu. Và giờ thì thành ra như người chết thế này đây.
Chí Hoành lẫn Mỹ Kì đều không có tâm trạng để ý chuyện khác. Cả cái cộng đồng ma cà rồng đang láo nháo lên vì lũ thợ săn đã bắt đầu lên kế hoạch thanh trừng cả một giống loài. Chỉ cần có người là ma cà rồng, dù là lai hay thuần chủng thì chỉ cần họ ở trước mắt thợ săn, đều sẽ bị giết sạch. Và lũ ác độc này không nương tay, giết cả phụ nữ đang mang thai và trẻ em. Chí Hoành hai ba ngày nay đều mất ngủ vì có quá nhiều báo cáo đến việc trẻ em bị giết một cách tàn bạo ngay tại công viên, chỉ vì chúng có dòng máu ma cà rồng. Mỹ Kì cũng không rảnh tay, cô liên tiếp nhận được tử thi của các bà mẹ đang mang thai, có cả những thai phụ chỉ mới ba tháng tuổi. Nhận được xác, có những thai nhi bị đập đến không còn cả tử cung. Cô đã xém chút nữa ói ngay chỗ làm vì nhìn thấy quá nhiều sự kinh tởm.
Chí Hoành vì lo xa, nên ngay lập tức gọi cho Vương Phong nhốt Anh Quân ở nhà, không cho cậu đi học cũng như đi chơi. Anh Quân ở nhà đến phát điên liền có ý định trốn đi nhưng đều không thành.
"Mạc Anh Quân!! Em bước chân ra khỏi cái nhà này đi rồi em sẽ chết không toàn thây mà về đấy." Vương Phong đứng giữa phòng khách, mặt nhăn lại, tay cầm điếu thuốc mà lên giọng. Đây là lần thứ không biết bao nhiêu rồi Anh Quân trốn ra khỏi nhà.
"Em muốn ra khỏi nhà!!! Nhốt em ở nhà thì được cái gì? Em là đồ đệ của chị Nhã, bọn chúng chắc hẳn cũng biết nơi này rồi. Em mà ở lại, anh sẽ chết." Cậu nhất quyết không ở nhà chỉ vì sợ người kia có mệnh hệ gì. "Nếu em ở lại, anh sẽ chết."
"Nếu em đi, anh cũng sẽ chết." Vương Phong dập thuốc, quay ra nhìn Anh Quân. Cậu nhóc này dù đi hay ở, anh cũng sẽ chết. "Nếu em ở lại, anh sẽ chết và em sẽ lại cô đơn, và anh thì không muốn điều đó xảy ra. Anh không muốn nghe Tử Yến càu nhàu khi xuống kia."
Vương Phong vẫn giữ nguyên trạng thái bình tĩnh đó.
"Còn nếu em đi, anh cũng sẽ chết vì em chết rồi, anh còn thiết sống sao nữa? Bốn năm nuôi dạy em lớn, không phải nói chết là chết, em hiểu không?"
Anh Quân bị á khẩu, không cãi lại được, quyết định đi lên phòng. Anh thấy vậy mới ra hiệu cho bác giúp việc cất đồ của Anh Quân đi.
"Cốc....cốc...." Tiếng gõ cửa nhà anh vang lên. Vương Phong chậc lưỡi ném tờ báo xuống. Giờ này ai còn đến nữa chứ. Anh chậc lưỡi tiến đến cửa, chầm chậm mở ra. Một khuôn mặt lạ hoắc xuất hiện nhưng cái mùi đặc trưng này anh biết. Là.....
"Chào ngươi, cho ta đi nhờ một chút."
_oOo_
Ở bệnh viện, Mỹ Kì bận tay chân cả ngày, một ngày có đến hơn năm mươi cái xác được gửi vào hoả táng. Cuộc thanh trừng đã diễn ra chưa đầy hai tư giờ, đã có hơn một trăm nghìn cái xác được hoả táng. Các gia tộc lâu đời nhất cũng đều bị tru di cửu tộc.
"Chịu hết nổi rồi!!! Chẳng lẽ không làm được gì à?" Mỹ Kì nằm sập xuống giường mà mệt lả người. "Hôm nay 40 cái xác, không biết ngày mai bao nhiêu cái. Có những đứa nó mới chỉ tròn một tuổi."
"Lão điên rồi." Vương Nguyên ngồi ở ghế dưỡng thương mà thở dài. "Lão đó không dừng lại đâu."
"Thiên tài, giờ kế hoạch là gì?" Cậu bạn thân ngồi cạnh đó lật lật tờ báo, hỏi.
"Không có." Vương Nguyên lắc đầu. Cậu thật sự không biết phải làm gì hết. Bản thân thì bị thương, Chí Hoành lẫn Mỹ Kì phải làm việc. Gọi điện cho Vi Nhã ba bốn cuộc đều không nhấc máy. Cậu đánh điện gọi cho Anh Quân cũng không nghe máy.
Đang trầm ngâm hồi lâu thì tiếng đập cửa bình bịch vang lên. Giọng nam quen thuộc gào lên thật to.
"Anh Vương Nguyên!!! Cứu em!!! Ca ca!!!"
Vương Nguyên tức tốc chạy lại mở cửa, cậu như chết sững người. Cả một người đầy máu, Anh Quân đang vác Vương Phong trên vai mình. Khuôn mặt bê bết máu, nước mắt cứ thế mà chảy, chảy không ngừng đến nỗi những giọt nước mắt đó hoà cùng với máu.
"Cứu anh ấy! Cứu em! Làm ơn, em xin anh đấy, cứu anh ấy đi!!" Đôi bàn tay nhỏ con nắm chặt cánh tay người kia mà cầu xin.
Vương Nguyên cắn môi, một tay vác Vương Phong lên vai đi vào. Mỹ Kì đang nằm nghỉ trên giường cũng phải chạy ra xem, chân tay cô bủn rủn xém nữa xỉu. Cô lập tức lấy đồ nghề ra, xem xét cẩn thận cho Vương Phong. Cô rà một lượt nhận thấy trên bụng anh xuất hiện một vết đâm khá lớn, ngực phải bị bắn một phát đạn, đầu bị một vật khá to đánh đến ngất xỉu.
"Bọn chúng..... bọn chúng giết hết những người làm rồi. Hôm nay..... hôm nay em định bỏ đi thì.... thì anh ấy không cho em đi. Là....là lỗi của em. Của em.... Nếu như...." Anh Quân vẫn là một cậu nhóc mới lớn, cậu vẫn còn dư chấn của Tử Yến bốn năm trước. Cũng là Tử Yến một thân đầy máu trước mặt cậu. Anh Quân ôm lấy mặt ngồi thụp xuống khóc.
"Không phải lỗi của em. Không phải lỗi của ai hết." Vương Nguyên ngồi cạnh Anh Quân mà an ủi. Trong chuyện này, không ai có lỗi hết. "Tin tưởng vào Mỹ Kì, cô ấy sẽ cứu sống Vương Phong."
"Nhưng nếu như.... anh ấy...." Anh Quân vừa khóc thút thít vừa lau nước mắt.
"Sẽ sống. Bây giờ em lấy tạm quần áo anh vào đi tắm đi."
Cậu vỗ đầu đứa nhỏ rồi đứng dậy ra ngoài. Cậu quay số, đến Hạch Vi Nhã tỷ tỷ. Cuối cùng cô cũng nhấc máy, giọng mỉa mai vang lên.
"Chuẩn bị đi, đến lượt chúng ta diệt chúng"
Rồi, tôi cua gắt quá, các thím thông cảm. Theo như những gì đã hứa, đúng ngày quay lại. Cảm ơn các vị đã chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com