Chương 101: Chúng ta từng rất đau, bởi vì chúng ta đều rất yêu
Kiều Khang và Âm Phong được sắp xếp cho một gian biệt viện của khách ngay trong Hỏa điện.
Lúc này, yến tiệc vẫn chưa kết thúc. Các Hỏa Thần vẫn tận lực ăn uống. Khắp Hỏa Quốc đều còn thức, đâu đâu cũng vang tới tiếng cười nói chúc tụng.
Vương Tuấn Khải uống rượu khá ít, nhưng không hiểu sao hắn cứ như có thù với rượu vậy, uống một ít cũng cảm thấy người choáng váng. Hắn đứng ngây người ở đại yến mà tìm Vương Nguyên, nhưng mãi không thấy y đâu cả.
Mãi đến lúc hắn sắp trụ không nổi, thần trí mơ màng gà gà gật gật, liền thấy Vương Nguyên cùng Chu Lạp quay về Đại điện.
Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải có vẻ không ổn cho lắm, nhỏ giọng hỏi Chu Lạp, "Hắn say à?"
Chu Lạp lắc đầu, "Hắn không uống được rượu. Nhưng Băng Thần Vương thích, vì thế hắn vẫn ngồi uống cùng."
Vương Nguyên tặc lưỡi một cái.
Vương Tuấn Khải nhìn thấy y liền nhào tới, một thân lễ phục uy nghiêm đỏ rực vẫn còn nguyên, mũ miện trên đầu cứ như thể nặng lắm, tùy thời đều khiến cái đầu hắn gục xuống.
"Đi ngủ đi. Ta mệt quá!"
Chu Lạp vẫy vẫy hai Thần vệ gần đó, "Này, khoan hãy ăn tiếp. Các ngươi đưa hắn về tẩm điện đi."
Vương Tuấn Khải khàn giọng, "Không."
Vương Nguyên trợn tròn mắt nhìn hắn, lại nhìn Chu Lạp dò hỏi. Nàng cũng khó hiểu nhíu mày tỏ ý không biết.
Vương Tuấn Khải bắt đầu to gan mà quàng tay ôm Vương Nguyên giữa Đại điện. Bên trong Đại điện không có nhiều người nữa, hầu hết bọn họ đều ra đại yến bên ngoài quấn vào nhau một cục để uống và chúc tụng, không còn ngồi quy củ từng bàn từng bàn như ban đầu.
Vương Nguyên nhìn hắn cứ vứt bỏ hình tượng Thần Vương một cách liều mạng như thế này, liền bảo, "Để ta đưa hắn đi."
Tẩm điện của Vương Tuấn Khải vẫn không khác gì khi xưa. Cầu thông linh vẫn nằm im lìm trong góc phòng trên một cái bệ đá. Vương Nguyên đỡ hắn nằm xuống giường, cởi lễ phục cho hắn, chỉ giữ lại lớp trung y mềm mềm bên trong. Mũ miện cũng phải cởi bỏ.
Vương Nguyên nhìn hắn mặc độc một kiện trung y nằm trên giường, say mơ màng mà gục đầu qua lại. Kì thực, đúng là lột bỏ đi những thứ hào nhoáng, danh phận địa vị và trách nhiệm bên ngoài, hắn cũng chỉ là một kẻ bình thường mà thôi. Một kẻ cũng có thất tình lục dục, một kẻ có xương có thịt, cũng biết thế nào là hạnh phúc và khổ đau.
Y nhét hắn vào chăn, tự cởi lễ phục trắng bạc của mình đặt gọn lên chỗ bàn trà sát đất, để ngày mai còn tiếp tục mặc, ngày mai có buổi nghị sự quan trọng giữa hai vương quốc. Xong xuôi, y mới nằm xuống bên cạnh hắn. Những kí ức không vui gắn liền với gian tẩm điện xa hoa này, hiện tại đều không còn xuất hiện trong đầu y.
Vương Nguyên đưa tay vẽ một đường trên sống mũi hắn, gọi hắn,
"Vương Tuấn Khải."
"Hử?..." Hắn dù thần trí mơ màng nhưng vẫn theo phản xạ mà đáp lại y.
"Mảnh thanh ngọc khi trước, ngươi mua từ lúc nào thế?"
"... Sau khi... quen ngươi được... một thời gian, lâu quá rồi, không nhớ..."
"Thế tại sao mãi đến gần tám mươi năm trước ngươi mới đem nó tặng cho ta?"
Vương Tuấn Khải quay đầu sang, mở mắt lơ mơ nhìn y, hắn rút tay từ bên trong chăn ra, áp lên một bên má y mà sờ sờ, sau đó cười một cái,
"Để ta... xem nào..."
"Kể coi? Tò mò quá." Vương Nguyên nắm lên bàn tay hắn trên mặt y, ánh mắt thanh tỉnh đối diện với ánh mắt mơ màng của người kia.
Vương Tuấn Khải trầm ngâm một lúc, đến khi Vương Nguyên tưởng hắn không nói được, hắn lại chậm chạp mở miệng,
"Thời gian đầu... là phải luyện lại ngọc một lần nữa... ta đem linh khí... đẩy vào trong mảnh ngọc..."
"Sau đó... ta khắc hình ngươi... lên trên phiến ngọc đó..."
"Ban đầu... ta tính tặng ngươi... chỉ để ngươi làm noãn lô... giữ ấm tay thôi..."
"Sau đó... mỗi lần chuẩn bị mang cho ngươi... ta lại chần chừ... ta lại hi vọng nó sáng."
"A Thư... nói rất nhiều về ánh sáng của nó... nhưng ta không nhớ gì cả... ta chỉ muốn nó sáng... một chút cũng đủ..."
"Ngày nào ta cũng... lấy nó ra nhìn... nói với nó... Tư Viễn, ta rất thích ngươi..."
"Ta do dự mãi... bất tri bất giác... qua nhiều năm như thế... vẫn không dám tặng..."
"Ngày hôm đó... ta đi ngang một bãi rác... nhìn thấy rất nhiều mảnh ngọc... bị vứt bỏ..."
"Khi đó ta nhớ lại... sơ tâm của ta ban đầu... đâu phải chỉ vì ánh sáng... Những chất ngọc khác... chỉ có mỗi một chức năng... là phát sáng... nên chúng dễ dàng bị vứt bỏ...
"Ta chọn chất ngọc kia... vì ta biết từ đầu... ngươi không thích ta... nó sẽ không sáng... nhưng ngươi có thể giữ lại... làm noãn lô..."
"Sau đó... ta lấy hết dũng khí... mang qua tặng ngươi..."
"Nhưng kể cả khi... ta cho ngươi xem... nó có thể phát ra hơi ấm... hóa tan mũi tên băng của ngươi... ngươi cũng không cần nó..."
Vương Tuấn Khải chậm chạp lè nhè kể, thanh âm của hắn không rõ vì say hay vì tâm trạng mà càng ngày càng nghẹn lại.
Dòng hồi tưởng trong cơn say, đứt đoạn vào cái ngày hắn tặng ngọc cho y.
Vương Nguyên gỡ tay hắn ra khỏi mặt mình, ngồi bật dậy khỏi giường. Cánh tay Vương Tuấn Khải đáp phịch xuống giường, nhưng hắn cũng không đủ sức mà nâng mí mắt lên cao nhìn y, vừa nâng mí mắt lên đã đành nhắm nghiền lại. Hắn lật người nằm ngửa ra, dang hai tay, im lặng hô hấp mà chìm vào giấc ngủ.
Vương Nguyên thu đầu gối lên khoanh tay ôm lấy, làm cái chăn ấm đội lên thành một ngọn núi. Y nghiêng mặt áp lên đầu gối, mắt đỏ hoe mà nhìn xuống hắn.
Kí ức vẹn nguyên như ban đầu hiện lên trong tâm trí.
"Kiều Tư Viễn! Chờ ta với, đừng đi nhanh vậy chứ!"
"Nhìn này! Có đẹp không? Sản phẩm thủ công của ta đó!"
"Tặng cho ngươi!"
Đằng sau nụ cười vui vẻ và ánh mắt chờ mong đầy hào hứng đó, rốt cuộc là những đêm ngày như thế nào chứ?
Khi đó y đã đáp lại hắn cái gì nhỉ? Y nhớ, mình đã nói rất nhiều...
"Tới đây làm gì?"
"Mau cút về bờ Tả, ở đây không chào đón ngươi."
"Bảo cút có cút không?"
"Ngay bây giờ!"
... rất nhiều lời tổn thương hắn.
Bởi vì nói "Ta thực sự không muốn gặp ngươi" hắn sẽ không đến nữa, kẻ đau đớn sẽ là y. Nên từ đầu đến cuối, y đều là kệ cho hắn đến, rồi mắng cho hắn về.
Vương Nguyên đổ người xuống, nằm áp lên lồng ngực hắn, lớp chăn phủ bên trên.
Nhịp đập chậm rãi bình ổn sau lồng ngực hắn, vững vàng dội vào tai y.
Hai mắt y hoe đỏ, nóng rát, cổ họng cũng nghẹn cứng lại.
Mãi sau, y mới khe khẽ lên tiếng,
"Vương Tuấn Khải, ta xin lỗi."
"Chúng ta, đều từng bị tổn thương."
"Chúng ta từng rất đau."
"Bởi vì chúng ta đều rất yêu, đúng không?"
"Nhưng có thể nào, từ nay về sau, cùng nhau sống một cuộc đời không còn đau đớn..."
"Chầm chậm đem những vết thương cũ hàn gắn lại, chờ chúng khép miệng..."
"Có được không?..."
...
Vương Nguyên vốn không nghĩ thanh ngọc Vương Tuấn Khải từng tặng y lại mang nhiều ý nghĩa đến như vậy. Khi muốn mua ngọc, y chỉ đơn thuần nghĩ rằng, y muốn tặng cho Vương Tuấn Khải một cái gì đó. Y thấy hắn lúc nào cũng tôn sùng thanh ngọc, nhìn thấy thanh ngọc y đeo trên cổ thì rất kinh ngạc, khi y trả lại ngọc thì lộ rõ khổ sở, biết thanh ngọc sáng nhiều lần liền rất kích động, cả khi y để lại mảnh ngọc lần thứ hai hắn vẫn luôn giữ ngọc trong túi gấm mang theo bên mình, lúc y nói y để lại vì nó là tín vật định tình, hắn liền triệt để bay hết cả thần trí. Thanh ngọc quan trọng với hắn như vậy, hẳn là hắn cũng muốn một phiến ngọc từ y chăng, dù không cần ngọc thì hắn vẫn tỏ tình với y ngày một, đâu có cần ngọc nói hộ chứ.
Giờ thì y mới hiểu,
Thứ khiến cho mảnh ngọc kia quan trọng với hắn như vậy, là phần tình cảm mà y chưa một lần có thể nói cho hắn một cách tử tế.
Là ý muốn sưởi ấm cho y, là suy nghĩ tỉnh táo "biết trước ngươi không thích ta", là những phút giây đầu hàng cảm xúc, ích kỷ nghĩ "ta hi vọng nó sáng", là những do dự chần chừ không dám mang tặng, là từng ngày từng ngày lặp đi lặp lại, thổi vào phiến ngọc lời hẹn ước duy nhất không cần hồi đáp, "Tư Viễn, ta thích ngươi."
Trước khi Bách Lý Tử Thư nói, y chỉ nghĩ, hắn từng tặng y ngọc quý nhất, giờ y cũng tặng hắn ngọc quý nhất. Hắn là người y thích nhất, y sẽ tặng hắn ngọc quý nhất. Y có nhiều tiền như vậy, y sẽ tặng hắn ngọc quý nhất... Ti tỉ thứ lí do, đều dẫn đến việc mua cái chất ngọc quý nhất đó.
Sau khi Bách Lý Tử Thư nói, y thấy chất ngọc đó là không cần thiết. Vương Tuấn Khải mua cho y vì muốn y giữ làm noãn lô. Thân thể hắn tự ấm áp thì không cần đến.
Chu Lạp thì cho rằng, hắn thích y nhiều như vậy, ngọc có khó sáng cỡ nào thì cũng sẽ sáng thôi. Đâu cần mua cái đắt làm gì.
Nhưng sau khi hiểu hết mọi thứ rồi, y càng quyết tâm tặng hắn một mảnh thanh ngọc quý nhất.
Chỉ đơn giản là vì, y muốn một lần, được nhìn thấy thứ ánh sáng phát ra từ chân tâm của hắn mà thôi.
-------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com