Chương 15: Ngoài dự liệu
"Ta bảo các ngươi né ra, nó rất nguy hiểm! Đừng để bị trúng đòn!"
"Kiều tướng quân! Thật sự không thể né được, nó quá nhanh!"
--------------------------
Một lúc sau, Vương Tuấn Khải ngáp ngắn ngáp dài tỉnh dậy, lúc này thì Lục Anh Hoa cũng không còn ở trong Đại điện nữa. Hắn ngồi chống cằm nhìn đống giấy trên bàn, chán chẳng buồn viết. Mặt hắn bí xị ra, thiếu đi sức sống cùng bộ dạng cợt nhả hàng ngày. Chỉ có một mình hắn ở trong Đại điện rộng lớn, thần vệ canh gác ở bên ngoài cũng đứng im như tượng không có động đậy gì, càng làm cho không gian tĩnh vắng. Mà cứ khi nào không gian tĩnh vắng, thì càng khiến cho người ta không tự chủ được nghĩ đến những thứ làm mình đau đáu ưu thương.
Rõ ràng, càng cố gắng quên đi Kiều Tư Viễn, lại càng không thể quên cho được. Càng tự nhắc mình hãy quên y đi, thì hình bóng y lại càng xuất hiện nhiều thêm, cơ hồ dày vò hắn không đêm nào ngủ ngon.
Bên ngoài trời bắt đầu xuất hiện những cơn gió to. Đã vào tiết Đại Tuyết. Tiết Đại Tuyết ở Hỏa Quốc cùng lắm chỉ là có thêm vài cơn gió mát, buổi tối se se lạnh thì mặc thêm ngoại bào, đi ngủ đắp lớp chăn bông là được. Còn ở Băng Quốc, vào tiết này sẽ có bão tuyết rất to. Hắn cũng đã trải nghiệm bão tuyết ở Băng Quốc nhiều lần lắm lắm rồi, đến nỗi bây giờ đi giữa bão tuyết cũng vẫn vững vàng mà bước, tuyệt đối không chút chật vật.
Tiết Đại Tuyết là khoảng thời gian các ác linh thú hiếm xuất hiện. Vương Tuấn Khải đã sớm liệu trước điều này, nên đã gia cố thêm kết giới ở bìa rừng, tránh cho ác linh thú quấy phá dân chúng.
Không biết Kiều Tư Viễn thì thế nào, đây có lẽ là khoảng thời gian y thích nhất, được giao chiến với đám ác thú, được đi đến những vùng hoang vu hiểm trở không ai quấy rầy. Hàng năm cứ vào độ này, hắn đều sẽ tới tìm y, lén lén lút lút nấp ở phía sau một tảng đá nào đó mà quan sát y cũng vài Băng Thần khác chiến đấu.
Hắn rất muốn gặp y lúc này, nhưng lại đã hứa là không bao giờ quay trở lại đó nữa. Lời hứa với Kiều Tư Viễn đáng giá ngàn vàng, cho dù là lời hứa mà hắn chắc chắn bản thân sẽ không nhịn được sớm muộn gì cũng nuốt lời, thì trong lòng vẫn có chút do dự.
Hay là cứ đi?
Chỉ cần ngụy trang một chút, che giấu linh lực của mình đi, y hẳn sẽ không phát hiện ra đâu?
Nếu hắn thu lại hết linh lực, tận lực thể hiện mình trông như một người bình thường, thì đứng trong màn tuyết chắc chắn y cũng không liếc đến. Giả sử có liếc đến, hắn quay mặt đi là xong rồi.
Vương Tuấn Khải ôm một bụng nơm nớp lo lắng, đổi trang phục thành màu trắng cho dễ ngụy trang, đội một cái nón rơm, lén lén lút lút tới Băng Quốc một lần nữa.
Tiết Đại Tuyết đúng là danh bất hư truyền, tuyết rơi dày đặc như mưa rào, bông tuyết to, chỉ mấy chốc đã đọng thành một đống. Vương Tuấn Khải quen đi trên địa hình này rồi, chẳng chút lo lắng, không chút nao núng, cứ băng băng tiến về phía Kiều Tư Viễn. Lần này y ở cách hắn rất xa. Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn. Lúc này y đang ở Thâm Chi Vực đánh quái.
Thâm Chi Vực là một thung lũng dưới chân núi, có rất nhiều hang đá lởm chởm, có cả những khúc sông nhánh của Tử Thanh chảy vào, bị đá tảng chặn lại biến thành xoáy nước, tạo thành vùng địa thế hiểm trở. Không khí thì lạnh đến cắt da, bởi vì nằm sâu phía dưới, cho nên gió bão hầu như bị hút hết về đây.
Thâm Chi Vực ở rất xa, nhưng với tốc độ của Thần Vương như Vương Tuấn Khải mà nói, tìm đến nơi chỉ mất vài canh giờ.
.
Sau một thời gian dài tu luyện, linh lực của Vương Nguyên đã vận chuyển thành thạo hơn trước rất nhiều. Chuyện kéo ra mũi tên băng hay tạo ra ám khí đã không còn là vấn đề với y. Tất cả khổ luyện đều vì việc mà Kiều Hán Chương giao cho y: bắt sống ác linh Bạch Mã.
Ác linh Bạch Mã là một ác linh hiếm, sức mạnh vô song, vừa có thể chạy, lại vừa có thể bay, chỉ cần có được nó thì không khác gì trở thành kẻ bất khả chiến bại. Nhưng nó chỉ xuất hiện vào tiết Đại Tuyết, khi tuyết rơi dày đặc nhất.
Vương Nguyên cùng mười hai thần vệ đã thủ sẵn trước hang của ác linh Bạch Mã, ngay từ khi tiết Đại Tuyết vừa chớm đến. Kiều Hán Chương nói muốn cho Vương Nguyên một cơ hội luyện tập nên lão chỉ cho y mang theo mười hai thần vệ đi cùng, lại còn yêu cầu phải bắt sống.
Vương Nguyên đã tính toán địa hình rất kĩ lưỡng, chỉ cần chế ngự ác linh Bạch Mã ngay khi nó vừa xuất hiện, sẽ nắm chắc tám phần thắng, vì tuy gọi là ác linh nhưng nó sẽ không tùy ý hung dữ, nếu kích nộ nó thì nó mới thật sự ác, còn nếu úp được từ đầu thì coi như là đã chế ngự được một nửa. Nếu ngay từ đầu đã thua, thì đừng nghĩ đến chuyện đánh tiếp. Cơ hội chỉ có 1 lần, nếu thất bại và khiến nó chuyển sang trạng thái chiến đấu thì chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.
Thế nhưng ngoài dự liệu của y, khi ác linh Bạch Mã vừa xuất hiện, hai mắt nó đã đỏ ngầu như phát cuồng, hung dữ phun ra đao phong băng giá, tốc chạy thì nhanh đến kinh hoàng, vừa mới xông ra khỏi hang đã quật ngã một thần vệ, khiến hắn không thể gượng dậy nổi.
"Hả??? Tại sao nó lại như vậy?? Chúng ta còn chưa động thủ!" Các thần vệ đều kinh hãi, hiển nhiên điều này vượt ngoài dự liệu của họ.
"Ngươi có sao không?! Mọi người mau tản ra!" Vương Nguyên hoảng hốt quát lớn, lập tức tất cả mọi người cùng đạp tuyết bay lên, tránh ra xa, bao vây xung quanh ác linh Bạch Mã.
Con ngựa trắng to hơn ngựa bình thường gấp ba bốn lần, chân sau không ngừng cào trên mặt tuyết lấy đà, hai vó trước giương cao, tiếng hí vang trời, cả người chốc chốc lại tản ra khí đen.
"Không xong! Né được đòn của nó bao nhiêu thì né bấy nhiêu, ta sẽ đánh úp!"
Vương Nguyên ra lệnh, rồi vận lực bay lên, rút kiếm Bích Ảnh, chuẩn bị nghênh chiến.
Con ngựa trắng dường như đoán biết được y sẽ tới từ hướng nào, nhanh như chớp phi đi, tránh được đòn công kích, đuôi nó vừa to vừa dài, mỗi lần vẫy lên mang theo uy lực kinh khủng. Ngay lúc Vương Nguyên không để ý, nó nhảy giật lùi ra sau, phun ra một luồng gió lốc, quật ngã thêm ba thần vệ nữa.
"Ta bảo các ngươi né ra, nó rất nguy hiểm! Đừng để bị trúng đòn!"
"Kiều tướng quân! Thật sự không thể né được, nó quá nhanh!"
Các thần vệ thật sự không thể chạy được. Càng muốn chạy trốn, con ác thú lại càng điên tiết, nhanh như cắt đã lao ra chặn đường, quay người dùng đuôi quật mạnh, trên mặt tuyết tức thì loang lổ đầy máu. Tuyết vẫn không ngừng rơi, tuyết trắng phủ lên tuyết đỏ, chẳng mấy chốc đã chôn vùi thân thể và máu tươi, lấm tấm mà vá lại tấm thảm trắng, không để nó có bất kì mảng màu nào khác biệt.
"Để ta dụ nó! Các ngươi mau chạy đi! Ai thoát được thì trở về tìm Đại hoàng tử, xin tiếp viện!"
Vương Nguyên nói rồi, bật người lao lên, dùng Bích Ảnh chém ra vài luồng sáng dẫn dụ con ác thú. Nó há miệng phun ra một luồng gió hiểm, Vương Nguyên liền vung kiếm chém luồng gió ra làm đôi, tách sang hai bên, đâm rầm vào vách đá.
"Kiều tướng quân, để bọn ta dụ nó, ngươi trở về."
"Các ngươi dám trái lệnh ta?!"
"Không phải trái lệnh, mà bọn ta thật sự không thể chạy thoát được, chạy đến đâu cũng bị nó đón đầu!"
-------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com