Chương 17: Ngươi cho ta hôn, đủ công bằng chưa?
Vương Nguyên đưa tay lên che miệng, vội vã quay đi, né tránh ánh mắt nóng rực của ai kia, đoạn hé miệng thở dốc.
-----------------------------------
Quần chiến trên không trung bị bụi tuyết che mờ, một thân ảnh trắng xoá nhưng toát ra hào quang đỏ rực, kèm một con ngựa khổng lồ lao vào nhau đánh trực diện, liên tiếp phát ra ầm ầm tiếng nổ.
Ác linh Bạch Mã mạnh mẽ nhất của Băng Quốc, Vương Nguyên là chiến thần bất bại còn phải chịu thua trước cơn cuồng nộ kinh hoàng của nó, hiển nhiên Hoả Thần Vương cũng khá chật vật.
Vương Nguyên nhìn theo hắn, quan sát trận đánh, cả người y hư nhuyễn vô lực.
Vương Tuấn Khải quả thực đã mạnh lên không ít.
Đánh mãi không xong, đành phải xuất toàn lực. Vương Tuấn Khải nghiến răng, mở lòng bàn tay phải, xuất ra một thanh hoả đao, lưỡi đao là một ngọn lửa lớn, cuồn cuộn cháy, phát ra nhiệt khí bức người.
Đó là Viêm Thiết, thanh đao mạnh nhất của Hoả Thần Vương.
Vương Nguyên đã từng nghe tới thanh đao này, y lúc trước đã không tin lắm, thầm nghĩ Hỏa Thần Vương ngốc nghếch chỉ biết chạy theo sau mình kia thì làm gì có công phu mạnh đến vậy, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến hắn dùng đao Viêm Thiết, uy lực kinh khủng, sát khí nồng đậm, rõ ràng đã được mở mang tầm mắt.
Người dân truyền nhau rằng, nếu không phải có chuyện gì nghiêm trọng, Hỏa Thần Vương tuyệt đối sẽ không triệu đao Viêm Thiết, giờ hắn sống trong thời kì thái bình thịnh trị, dân chúng ấm no, hắn chỉ có lo đi lấy lòng ai đó, nên đã rất rất rất lâu rồi chẳng còn ai nghe tới Viêm Thiết nữa.
Giai thoại nổi tiếng nhất về Viêm Thiết là chừng hơn hai trăm năm trước, Hoả Thần Vương dùng thanh đao này mà chiến thắng ác linh thú mạnh nhất của Hoả Quốc, hình như là một con rắn.
Hắn nhảy mấy bước trên không, lao về phía ác linh Bạch Mã, lộn một vòng rồi chém thẳng xuống.
Vương Nguyên sửng sốt nhìn theo, chỉ thấy một nhát chém rực lửa bổ thẳng xuống theo chiều dọc, thiêu rụi hết tất cả những tán cây chìa ra từ vách núi. Nhiệt tức theo mũi đao mà phi tới như cơn gió lốc, uy lực mạnh hơn luồng gió sắc như đao từ miệng con ngựa phun ra gấp mấy lần.
Y không biết sức mạnh cao cấp nhất của Vương Tuấn Khải có còn hơn thế này nữa hay không.
Ác linh Bạch Mã bị một nhát này chém xuống, như mất nửa cái mạng. Tàn lửa tan đi, nó xụi lơ nằm dưới đất, đôi mắt từ đỏ ngầu đã chuyển thành màu trắng, hiển nhiên đã trở về nguyên trạng bình thường.
Vương Nguyên gượng đứng dậy, đi tới gần, chỉ thấy Vương Tuấn Khải thu lại Viêm Thiết, ánh mắt hắn nghiêm túc đến đáng sợ.
Vương Tuấn Khải im lặng nhìn y, sau khi xác nhận y vẫn còn bình an vô sự, hắn mới chỉ về phía con Bạch Mã, nói:
"Ta chưa đánh chết nó. Nhân lúc nó còn chưa tỉnh, ngươi đóng ấn kí của mình lên trán nó đi."
Vương Nguyên nhìn con quái đã nằm im trên mặt đất, lại nghĩ đến tình thế vừa mới xảy ra, nhất thời thất thần một lúc. Y liếc đi chỗ khác nói:
"Không đủ linh lực."
Đóng ấn kí thao túng lên một vật thể sống bất kì là một chuyện cực kì hao tâm tổn sức lại tiêu phí linh lực. Trước đây Vương Nguyên bắt ác thú cũng đóng nhiều ấn kí lắm rồi, nhưng về đến nơi kiểu gì cũng bị Kiều Hán Chương ép thu lại, để lão thay ấn kí của lão lên.
"Ta truyền cho ngươi." Vương Tuấn Khải nắm lấy tay y.
Vương Nguyên cụp mắt, lặng lẽ thở ra một hơi.
Thế mà y lại thảm hại đến mức phải cậy nhờ linh lực của Hỏa Thần Vương.
"Không cần đâu." Vương Nguyên lắc đầu, từ chối lời đề nghị của hắn.
"Tại sao?" Vương Tuấn Khải có hơi kinh ngạc, ánh mắt hắn thủy chung không rời những vết thương trên mặt, trên vai, trên tay y, "Khó khăn bao nhiêu mới đánh được nó, ngươi không nhanh chóng đóng ấn ký, đợi nó tỉnh lại thì công cốc hết ư?"
Kiều Nhị hoàng tử xưa nay làm việc lý tính quyết tuyệt, từ bao giờ lại tùy hứng thế này? Rõ chẳng hề giống phong cách của y.
Vương Nguyên lạnh mắt nhìn hắn, nói: "Ta không muốn mắc nợ ngươi."
Vương Tuấn Khải siết chặt tay y thêm một chút, lông mày cũng khẽ chau lại, "Ta không để ý."
"Nhưng ta để ý."
Vương Nguyên vừa dứt câu, cổ tay y vốn đang bị hắn nắm lấy, thình lình kéo mạnh. Y mất đà đã sấp về phía trước, sau đầu bị một tay hắn chế trụ.
Y rơi vào một vòng ôm chặt chẽ, trước tầm mắt là gương mặt anh khí mười phần của Hỏa Thần Vương, môi y bị hắn phủ lên, vừa ấm áp vừa lạ lẫm.
Cả người y gần như bị khống chế, bản thân không còn chút linh lực nào, nhếch nhác tả tơi, còn người kia thì lực đạo mạnh đến đáng sợ. Cổ tay y bị hắn nắm lấy cơ hồ không giãy ra được, gáy cổ bị hắn giữ chặt cũng không có cách nào quay đi, chỉ còn biết thụ động mặc kệ hắn vừa hôn vừa truyền linh lực qua tay y, cảm nhận cơ thể từ từ có thêm chút độ ấm.
Vương Tuấn Khải không quan tâm đây là lần đầu tiên thân mật với Kiều Tư Viễn, cũng không biết ra tay nhẹ nhàng chút, chỉ chăm chú muốn phát tiết tất cả khát khao cùng sợ hãi của hắn. Nếu hắn không đến kịp, y chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều, hắn đã suýt chút nữa vĩnh viễn mất đi y, tâm sao có thể không loạn.
Cái hôn của Vương Tuấn Khải có chút gấp gáp, khiến Vương Nguyên choáng váng, thở không ra hơi, chỉ có thể vô lực chống chịu. Y thấy được Vương Tuấn Khải đang bất an, đang sợ hãi, cũng đang tận lực kiềm chế, giờ phút này, những thứ hắn nghĩ y đều có thể đoán ra.
Mấy trăm năm nay, y chưa từng yếu thế trước mặt hắn như thế này bao giờ, mặc kệ để hắn muốn làm gì thì làm, một chút khả năng đánh trả cũng không có.
Vương Tuấn Khải buông cổ tay y, vòng ra sau lưng ôm lấy. Góc độ thay đổi, cái hôn cũng trở nên sâu sắc mà dịu dàng quyến luyến. Vương Nguyên được thả tự do, sau một hồi thần trí mơ màng liền thanh tỉnh, vội đưa hai tay lên trước cố gắng đẩy hắn ra.
Hai đôi môi nhẹ nhàng tách rời, hơi ấm cùng cảm giác ẩm ướt còn vương vấn. Vương Nguyên đưa tay lên che miệng, vội vã quay đi, né tránh ánh mắt nóng rực của ai kia, đoạn hé miệng thở dốc.
Mặt Vương Tuấn Khải vẫn còn kề sát, vòng tay ôm vẫn còn rất chặt, y hoàn toàn cảm nhận được thân thể hắn đang phát run, hơi thở nóng bỏng gấp gáp phả lên sườn mặt y.
"Ta cho ngươi linh lực, ngươi cho ta hôn, đã đủ công bằng chưa?" Vương Tuấn Khải thấp giọng nói, khoé môi còn hơi nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu.
Vương Nguyên không trả lời, thoát khỏi vòng ôm của hắn. Y đi tới trước khối thân thể to lớn của ác linh Bạch Mã, niệm chú, hai ngón tay chỉ thẳng về phía trước trán nó. Một lúc sau, trên đầu con ác linh Bạch Mã đã sáng lên một dấu ấn.
Y thở ra một hơi nhẹ, chật vật đi sang một bên, cúi người cầm kiếm Bích Ảnh tra vào vỏ, lại nhặt lên cung pha lê đã đứt dây.
Y lên tiếng: "Cảm ơn."
Vương Tuấn Khải nói:
"Không cần cảm ơn. Ta cũng chẳng muốn mắc nợ ngươi. Ngươi cứu ta một mạng, bây giờ ta cũng cứu ngươi một mạng. Xem như huề. Từ nay về sau, chúng ta không ai nợ ai."
"Được..."
Vương Nguyên chỉ vừa mới nói một chữ, liền phun ra một búng máu, khóe miệng chảy một dòng máu thẫm màu, đổ gục xuống. Trong người vừa mệt mỏi vô lực, vừa khó chịu bứt rứt, không biết là do vết thương trên người, do linh lực suy kiệt, hay là do vì câu nói nào đó mà đau lòng.
Y mơ hồ nghe tiếng người kia hốt hoảng gọi mấy tiếng "Tư Viễn", thân thể bị nhấc bổng lên, bao bọc trong một khối ấm áp, giống như người chết đuối vớ được cọc, tay y khẽ nắm lại, lòng bàn tay siết lấy vải mềm trước ngực Vương Tuấn Khải, một lúc thì ngất lịm đi.
------------------------------
Ấn ngôi sao chưa
\ / mà đòi đọc tiếp =))
\/
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com