Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Địa vị của Hỏa Thần Vương

Ở đâu ra cái thói dân đen mà dám coi Đại vương như nhân viên hậu cần vậy hả????!!!!

-------------------------------

Vương Tuấn Khải quay về Hỏa Quốc, lập tức về Hoả điện của mình, định lủi vào phòng riêng thì lại bị thừa tướng kiêm bạn thân nối khố của hắn chặn lại giữa đường. Tiêu Nhiên khinh khỉnh nhìn hắn, đoạn nâng thanh bao kiếm trong tay lên thúc nhẹ vào bả vai hắn một phát. Người nào đấy đau muốn nổ đom đóm mắt, nhưng vẫn phải nuốt nước mắt vào trong, ra cái vẻ của bậc quân vương phất tay tỏ ý ta mệt rồi, ngươi đi ra ngoài đừng có làm phiền ta.

"Lần này y đánh ngươi bằng chiêu gì?" Tiêu Nhiên bắt đầu tra khảo.

"Y làm gì có đánh ta đâu?... Ấy đừng đụng vào vai ta, đây là do ta bất cẩn bị ngã!"

"Ta phải nói với ngươi bao nhiêu lần nữa mới đủ đây?!" Tiêu Nhiên bắt đầu bật mood thuyết giáo, "Ngươi đường đường là Hỏa Thần tộc Hỏa Thần Vương, ngươi trị vì cả một vương quốc, nhiều năm như vậy giục ngươi lập hậu ngươi không chịu thì thôi đi, đành rằng ngươi thích cái tên Băng tộc đó thì cũng thôi đi, đằng này mỗi lần sang đó gặp y đều bị y đánh cho mang thương tích quay về, còn gì là mặt mũi? Mặt mũi của ngươi vứt cho chó gặm ta không quan tâm, nhưng ít ra ngươi cũng phải nghĩ đến mặt mũi của Hỏa tộc chứ!?"

"Ầy... Làm gì có nghiêm trọng đến thế? Thôi ta buồn ngủ lắm, lúc khác ngươi nói tiếp cũng được, ta hứa là ta sẽ nghe tử tế. Được không? Giờ thì ta buồn ngủ lắm."

Vương Tuấn Khải giả vờ đầu choáng mắt hoa, lảo đảo lách qua Tiêu Nhiên để về tẩm điện. Trần đời hắn phiền nhất là khi Tiêu Nhiên nhắc đến hai chữ "mặt mũi", lúc nào cũng lấy mặt mũi Hỏa tộc ra để ràng buộc hành vi của hắn, nhiều năm như thế chưa lần nào ràng buộc thành công mà vẫn không thôi lải nhải bên tai.

Ngày xưa khi hắn còn là Thái tử, phu tử họ Triệu dạy học cho hắn là một lão già râu tóc đã bạc phơ, Hỏa Thần đời trước, ngày nào cũng lải nhải bên tai, còn phán một câu, "Sau này ta mà không còn nữa thì lấy ai quản thúc Thái tử đây? Thái tử thật khiến người ta lo lắng quá. Nhiên, con thay ta để ý nó." Tiêu Nhiên lúc đó là trò ngoan của Triệu phu tử, nghe lời vâng một tiếng. Vương Tuấn Khải cứ tưởng Tiêu Nhiên vâng chơi thôi, ai ngờ lời hứa với Triệu phu tử khi ấy, Tiêu Nhiên thực hiện một cách cực kì có trách nhiệm, hại hắn đau đầu vô cùng.

Tiêu Nhiên lực bất tòng tâm, đành chỉ biết vứt cho hắn một lọ dược rồi bỏ đi trong ngao ngán.

Vương Tuấn Khải về đến tẩm điện rộng lớn, vào trong phòng, nằm vật xuống giường , thuốc cũng chẳng thèm bôi. Hắn ngủ thiếp đi, trong mơ còn mỉm cười ngu ngơ vì mơ thấy vị hoàng tử nào đó, mái tóc màu bạch kim, dung nhan thanh tú, băng thanh ngọc khiết, đôi mắt đen thăm thẳm lúc nào cũng mang ánh nhìn nhàn nhạt, nhưng lại trong veo hút hồn, giống như một bức tượng được điêu khắc trên băng, một bức tranh được vạch ra trên tuyết, càng nhìn càng nghiện,lúc nào cũng mờ mờ ẩn hiện, lại cứ nơm nớp lo sợ tan đi.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đến vài canh giờ sau, đột nhiên quả cầu lửa đặt ở giữa phòng bỗng cháy lên dữ dội, cuồn cuộn cháy như thể có người trở củi, linh mạch trong cầu lửa giống như nhịp tim đập liên hồi, giật thịch một phát khiến cho Vương Tuấn Khải đang say giấc trên giường bật dậy như cái lò xo.

Hắn chạy lại gần quả cầu lửa, từ giữa đốm lửa biến thành một mặt gương, bên trong có thể nhìn thấy nơi nào xảy ra vấn đề. Hắn xem xong, phát hiện chuyện cũng không to tát lắm, hạ mắt chép miệng một cái, lại ngáp một cái, sau đó mới chỉnh trang lại y phục, bay tới hiện trường.

Bờ Tả sông Tử Thanh, nơi người dân ven sông đang họp chợ đông đúc vui vẻ, bỗng xảy ra một cuộc cãi vã. Một đám người nhìn có vẻ nghèo nghèo túng túng, mặc trên người là vài tấm vải không lành lặn, trên đầu đội một cái mũ lông trắng trông có vẻ rất sợ sệt. Đây là dân tị nạn từ Băng Quốc sang, bị dân Hỏa Quốc vây lại ở giữa. Dẫn đầu họ là một nam tử trẻ tuổi, vẻ mặt sợ sệt lại căng thẳng.

Người dân Hỏa Quốc vốn tính tình hào sảng hiếu khách, nhưng họ thật sự không thể tiếp nhận nổi việc cùng một lúc có nhiều người tới vương quốc của họ tị nạn. Mấy chục năm nay người dân Băng Quốc cứ dần dần từng tốp từng tốp trốn sang Hỏa Quốc sống, họ mắt nhắm mắt mở cho qua, vì dù sao Đại Vương nhà họ cũng đang trồng cây si vị hoàng tử nào đó. Nhưng bây giờ thì...

"Các người có thể cho chúng tôi tá túc nhờ một thời gian không? Chúng tôi toàn là người già, phụ nữ và trẻ em thôi... Ở bên kia, thật sự là không chịu nổi nữa rồi."

"Các người là dân Băng Quốc, các người chịu nổi thời tiết của Hỏa Quốc không?! Nóng lắm, nóng đến cháy da cháy thịt, nóng đến nỗi giữa trưa ra đường sẽ ngửi thấy mùi thơm của thịt quay."

"Ta nói, nơi này không phù hợp với các người đâu. Hỏa Quốc hưng thịnh, có từng ấy đất thôi mà bao nhiêu dân cư sinh sống rồi, lấy đâu ra chỗ chứa nữa."

"Người già phụ nữ và trẻ em? Thế người này là sao đây? Người này tính là người già hay là trẻ em?" Một người Hỏa Quốc chỉ vào nam tử dẫn đầu đám người tị nạn, hỏi mỉa, "Hay là đều không phải?"

"Ta chỉ là hộ tống bảo vệ cho bọn họ." Nam tử nọ dang tay ra như gà mẹ bảo vệ gà con, che chắn cho đám người phía sau. Đúng vậy thật, lòng sông Tử Thanh sâu lắm, mặt sông lại cực kì cực kì rộng, rộng đến mức một lần tốc biến của Hỏa Thần cũng không sang hết được. Nếu không có một người có sức khỏe, ngày đêm chèo thuyền vượt sông, thì đám người yếu ớt này làm sao mà sang được tới tận đây.

"..."

Lúc Vương Tuấn Khải đến nơi, đám đông đang khuyên bảo nhau như thế.

Mắt hắn giật giật. Hỏa Quốc từ cả nghìn năm nay đã trở thành một vùng đất mưa thuận gió hòa, thời tiết hợp lòng người, hoa màu cỏ cây tốt tươi, làm gì nóng đến mức dân Băng Quốc không sống được? Còn nữa, đất Hỏa Quốc rộng thế, người bình thường đi lại giữa các vùng cũng phải quất ngựa bảy ngày ròng rã, hết đất lúc nào? Không đủ đất sống lúc nào??

Chất giọng đao to búa lớn của thần vệ vang lên:

"Hỏa Thần Vương tới!!!!!!!!"

Đám đông nghe đến Hỏa Thần Vương, người trị vì vương quốc của họ tới, thì phản ứng đầu tiên là ồn ào xôn xao một trận:

"Đến đúng lúc lắm!"

"Đi thôi mọi người, để chuyện này cho hắn giải quyết đi!"

"Phải đó phải đó, nhà chúng ta còn bao nhiêu việc, đâu rảnh quan tâm đám người này."

"Đi thôi đi thôi, giải tán, con ta khóc rồi đây này, ta cũng còn chưa có ăn cơm."

Vương Tuấn Khải nghe được chỉ tức muốn thổ huyết. Ở đâu ra cái thói dân đen mà dám coi Đại vương như nhân viên hậu cần vậy hả????!!!! Tôn ti trật tự đi đâu hết rồi? Sự cung kính nên có dành cho Đại vương đi đâu hết rồi?

Nhưng rồi hắn cũng không nói gì, vì đã quá quen thuộc với dám dân này rồi. Từ đời ông đời cha cho đến đời cháu chắt của họ đều sống dưới sự trị vì của hắn. Có nhà nào đó, ông mất rồi, cha mất rồi, đời con cũng dựng vợ gả chồng rồi, mà Hỏa Thần Vương vẫn chưa có lấy một cọng tóc bạc. Thần dân nơi đây đã sớm coi hắn như một bức tượng ngàn năm giống kiểu nên được đặt trong miếu để thờ cúng tế bái. Chỉ khác một điều, họ không thờ cúng tế bái hắn, mà lại coi hắn như một đứa trẻ mãi không lớn, biến chính bản thân mình thành một bà hàng xóm nhiều chuyện, suốt ngày đem hắn ra nghị luận việc đời tư.

Có hôm hắn còn bắt gặp đám người ngồi trong quán rượu bàn luận về chuyện hắn không lập hậu, họ thuộc vanh vách tên họ, chức vụ của N vị nữ Hỏa Thần, liệt kê ra đủ để gán ghép với hắn, còn nói cái gì mà... "Haizz, Hỏa Thần Vương thật sự khiến người khác lo lắng, lập hậu là chuyện quan trọng đến thế, mà hắn không chịu, cứ suốt ngày lượn qua lượn lại chối hết cả mắt."

Thế nhưng, trái ngược với đám dân Hỏa Quốc này, dân tị nạn Băng Quốc sau khi trợn mắt há miệng trước tình cảnh nực cười trước mặt, liền theo thói quen đối đãi với bậc quân vương, lễ nghi quy củ, quỳ rạp hết xuống đất, hô lên: "Hỏa Thần Vương!"

Vương Tuấn Khải gãi gãi mũi, vừa xấu hổ vừa sung sướng trước sự sùng bái hiếm có này.

Sau khi nghe hết câu chuyện, mọi người mới hiểu tình hình là lúc này, ở Băng Quốc càng lúc càng lạnh, hoa màu không thể mọc nổi, mặt hồ có chỗ đóng băng, thú hiền thì ngủ đông hết, thú dữ thì tác oai tác quái phá hoại nhà cửa. Chỉ còn những người khỏe mạnh ở lại, còn những người yếu ớt như người già, phụ nữ và trẻ nhỏ thì phải đi tị nạn, cầu xin Hỏa Quốc cho họ một chốn dung thân.

Vương Tuấn Khải thắc mắc: "Tại sao Băng Thần Vương không giải quyết cho các ngươi?"

Họ đáp: "Đại vương có công chuyện của Đại vương, làm gì có thời gian quan tâm đến chúng tôi. Lại nói, Băng Quốc to lớn như thế, những vùng ở gần Băng điện thì còn được quan tâm, chứ chúng tôi ở sát bên bờ Tử Thanh, cách Băng điện xa lắm, chẳng ai để ý tới."

"Nhưng ít nhất cũng phải chu cấp gì chứ."

"Nghe nói gần đây ác linh thú ở bìa rừng làm loạn, các Băng Thần đều đi đánh ác linh thú hết rồi. Hình như Đại vương còn muốn Nhị hoàng tử đi bắt sống ác linh Bạch Mã. Người dân như chúng tôi chỉ còn biết tự lực cánh sinh thôi."

Vương Tuấn Khải phân phó thần vệ thông báo cho Tiêu Nhiên, để Tiêu Nhiên sắp xếp nơi ở cho đám dân tị nạn này. Hắn nhìn mặt sông Tử Thanh mờ sương trắng, xa xa nơi bên kia là Băng Quốc... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com