Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Không chịu bế quan

"Ta căm ghét ngươi vô cùng. Ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn cút về bế quan và để cho ta có được 50 năm thanh tịnh. Còn nếu ngươi thích chết thì bây giờ ta tặng cho một nhát."

-----------------------------------------------


Vương Nguyên rời Băng điện, tâm tình cực kì tệ. 

Bực bội trong lòng làm y khó thở, toan tính trong đầu làm y choáng váng. 

Y tới dãy Táng Tiên của Băng Quốc, ngồi bên bờ vực Giao Giới, nhìn xuống khe vực sâu thăm thẳm.

"Phụ thân, con phải làm gì bây giờ?"

"Nếu không phải mẫu thân còn ở trong ngục, con thật muốn lao xuống vực này chết quách cho xong."

"Phụ thân, người ở dưới đó một mình chắc lạnh lẽo cô đơn lắm."

"Mẫu thân ở trong kia cũng vậy, suốt mấy trăm năm nay chỉ có một mình, cũng lạnh lẽo cô đơn."

"Mẫu thân còn không chịu cho con gặp, con đến lần nào đều đuổi con đi."

"Bản thân con, cũng rất lạnh lẽo, rất cô đơn." 

"Chẳng khác gì đã chết cả." 

Lời nói ra chẳng đổi lại được một chút hồi đáp, lọt thỏm xuống khe vực sâu không thấy đáy.

Y cuộn người nằm xuống, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

.

Một buổi tối muộn, Vương Nguyên trở về hang động quen thuộc y hay ngủ sau khi luyện Băng pháp. Từ xa xa đã nhìn thấy Vương Tuấn Khải ngồi dưới gốc cây, chân co chân duỗi, một tay gác lên đầu gối, vẻ mặt buồn thiu như đói ăn, tay kia chọt chọt con cáo tuyết của y.

Quanh người hắn toát ra luồng hào quang nhàn nhạt, rọi sáng cả nền tuyết trắng.

Vương Tuấn Khải từ xa đã nhìn thấy y, thân thể đang dựa vào thân cây đột nhiên ngồi thẳng dậy, vẻ mặt cũng đổi thành tươi cười vui vẻ. Sắc mặt Vương Nguyên biến đen, y đã không có tâm trạng gì để gặp hắn rồi, liền không muốn tới tiếp chuyện. Y đang định quay lưng bỏ đi thì hắn lại vội vã la lớn lên:

"Tư Viễn, nếu ngươi bỏ đi, ta sẽ nướng luôn con cáo này đấy."

Nghĩ tới sủng vật của mình bị hắn lột da xé xác cho lên lửa nướng như con gà rừng hôm trước, Vương Nguyên ngậm đắng nuốt cay, bước về phía hắn.

Con cáo tuyết thấy y tới, liền vùng chạy khỏi tay Vương Tuấn Khải, nhảy phốc lên vai y nằm.

Vương Tuấn Khải thấy y tới, liền vui vẻ đứng dậy, phủi bụi tuyết dính trên vạt áo, vui vẻ nói:

"Ta chờ ngươi lâu lắm rồi, ngươi đã đi đâu thế?"

Vương Nguyên đáp: "Băng điện, ngủ một giấc."

"Ồ, vậy sao..."

"Ngươi cút về đi."

"Tư Viễn, tối nay ta muốn ở lại đây, chúng ta kiếm chỗ nào đó nói chuyện được không?" Hắn bỗng nhiên nghiêm túc lại.

Vương Nguyên nhìn hắn, nhíu mày: "Giữa chúng ta có chuyện gì để nói? Ngươi không cút về, ta sẽ lập tức lấy mạng ngươi!"

Thấy y toan rút Bích Ảnh, Vương Tuấn Khải vội vã giật lùi hai bước, 

"Không. Chuyện rất quan trọng. Chỉ một đêm thôi, được không? Đi mà, xin ngươi đó!"

"Rốt cuộc là chuyện gì?"

"Chuyện cỏ Hắc Túc ở Thâm Chi Vực, và kì bế quan của ta."

Vương Nguyên hơi sững lại, kiếm Bích Ảnh rút ra một nửa lại tra lại vào vỏ, chầm chậm theo sau Vương Tuấn Khải.

Ánh trăng rất sáng, mặt tuyết trắng lại phản xạ, quang cảnh ban đêm ở Băng Quốc lung linh mờ ảo. Vương Tuấn Khải đi bên cạnh Vương Nguyên, cùng nhau tiến vào hang động.

Vương Nguyên cởi chiếc áo choàng lông thú trên người xuống, trải ra nền động, rồi nửa nằm nửa ngồi tựa đầu vào phiến đá. 

"Có gì nói nhanh rồi cút mau đi."

Vương Tuấn Khải nói, 

"Ta nghi ngờ có kẻ đang muốn ám hại ngươi, do đó đã dùng cỏ Hắc Túc để kích nộ ác linh Bạch Mã. Kẻ này biết rõ kế hoạch săn ác thú của ngươi, lại thường xuyên qua lại Hỏa Quốc. Hỏa Quốc của ta xưa nay đều mở cửa hoan nghênh người từ Băng Quốc tới chơi, hẳn là có không ít người biết về cỏ Hắc Túc. Nhưng kẻ đó biết rõ thời điểm ngươi đi đánh quái thì chắc chắn thuộc Băng Thần tộc. Ngươi không đắc tội với ai trong tộc đó chứ? Kẻ đó chắc chắn là đánh không lại ngươi nên mượn tay ác linh Bạch Mã để gây chuyện."

"Liên quan gì đến ngươi?" Vương Nguyên không ngờ hắn lại đang lo cho an nguy của y.

"Dùng cỏ Hắc Túc của Hỏa Quốc, hại ngươi thiệt hại binh lực, lại lâm vào tình cảnh nguy cấp. Thứ nhất, ta muốn tìm ra đó là ai. Thứ hai, ta muốn ngươi được an toàn. Thứ ba, kẻ đó làm thế chẳng khác gì muốn đổ tội cho ta, ta không muốn bị ngươi hiểu lầm, ta tuyệt đối sẽ không làm trò bậy bạ để dồn ngươi vào nguy hiểm."

Trước sự quan tâm của Hỏa Thần Vương, Vương Nguyên lại thấy lòng mình càng thêm nặng nề. 

"Ngươi vẫn là nên lo cái vụ bế quan của ngươi đi, đừng nhúng mũi vào chuyện của ta." 

Vương Tuấn Khải dõng dạc, "Trừ phi tìm hiểu được nguyên nhân vụ việc cỏ Hắc Túc, ta sẽ không bế quan."

Vương Nguyên trợn trừng mắt, "Gì cơ?"

"Tiêu Nhiên bắt ta bế quan sớm, nhưng ta sẽ không. Cho đến khi tìm được chân tướng kẻ nào đã đánh chủ ý hại ngươi, ta sẽ không bế quan." Vương Tuấn Khải nhìn y chằm chặp, "Ngươi là chiến thần bất bại của Băng Quốc mà còn chật vật như vậy, trên dưới Băng Quốc có ai có thể cứu được ngươi? Cha ngươi thì sao? Huynh trưởng thì sao? Sao hôm ấy ngươi ở Thâm Chi Vực đánh quái gặp chuyện như vậy mà bọn họ không tới? Nếu như việc tương tự lặp lại thêm lần nữa, mà khi đó ta lại đang ở trong Hỏa trì không thể tới giúp ngươi, thì phải làm sao đây?" 

"Ngậm miệng lại!" Vương Nguyên quát lên.

Trọng trách nặng ngàn cân treo trên vai, lời hứa với mẫu thân khiến y không cách nào thực hiện nhiệm vụ của Băng Thần Vương, từ đầu chí cuối đều phải nghĩ trăm phương nghìn kế kéo dài thời gian. Nghe những lời này của Vương Tuấn Khải, y thấy bản thân chẳng khác nào một kẻ khốn nạn độc ác. Hắn càng chân thành bao nhiêu, quan tâm bao nhiêu, lại càng khiến sự độc ác của y trở nên tương phản rõ ràng bấy nhiêu. 

Thà như hắn đừng có như vậy. Thà như hắn đừng có ra vẻ tốt bụng.

Bây giờ cách duy nhất để y có thể tiếp tục câu kéo thời gian là hắn ngoan ngoãn đi bế quan tu luyện. Thế mà tên kia cứ như vậy tuyên bố hắn sẽ không bế quan, chỉ để tìm ra kẻ chủ mưu bày trò hại y?

Ngu ngốc hết chỗ nói! 

"Hỏa Thần Vương, ngươi ngu thật hay ngươi ngu đùa thế?" Vương Nguyên không khống chế được chính mình nữa, "Ngươi làm cách nào lên được vị trí Thần Vương vậy? Chỉ là do cha truyền con nối thôi à? Ta lần đầu gặp một bậc Thần Vương mà không có não như ngươi đấy!"

Hầu kết Vương Tuấn Khải khẽ di chuyển, kinh ngạc không biết phải nói gì.

"Ngươi nghĩ chiến thần bất bại là ai? Ta dễ dàng bị kẻ khác lừa gạt thế ư?"

"Cỏ Hắc Túc là do ta mang về, mọi chuyện là do ta dàn dựng, lần trước tới tẩm điện ám sát ngươi bất thành, nên muốn mượn uy lực của Bạch Mã giết ngươi. Chỉ có vậy thôi."

Vương Tuấn Khải nhíu mày thật sâu, "Vậy vì sao khi ta tìm thấy ngươi, mọi người đều đã bỏ mạng, ngươi thì cạn kiệt linh lực?!"

"Khổ nhục kế cả thôi. Ngươi cảm nhận được khí tức của ta, lẽ nào ta lại không cảm nhận được khí tức của ngươi? Ngươi lởn vởn núp gần ta ta sẽ cảm nhận được, nên ta bày trò dụ ngươi ra để giao chiến với ác linh Bạch Mã đang phát cuồng. Còn đám thần vệ kia à? Quá yếu kém. Chúng chỉ là con tốt thí, ngươi có thấy ta rơi nước mắt thương tiếc cho sự hi sinh của bọn họ dù chỉ một giọt không? Hơn nữa, đi đánh quái có mang quân thì mang quân mạnh đi, Băng Quốc thiếu gì người lợi hại, tại sao phải mang thần vệ vốn vô dụng chẳng có bao nhiêu công lực, cứ như cục tạ kéo chân mình chứ?"

"..."

"Dân Hỏa Quốc nhìn người sáng suốt, mấy đời nay đều nhìn ra ta khốn nạn cỡ nào, chỉ có ngươi là ngu ngốc hết lần này đến lần khác. Nếu không phải do ngươi tốt số, ngươi đã sớm về chầu ông bà từ lâu rồi."

"..."

"Ta căm ghét ngươi vô cùng. Ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn cút về bế quan và để cho ta có được 50 năm thanh tịnh. Còn nếu ngươi thích chết thì bây giờ ta tặng cho một nhát."

Như thể dây thần kinh bị đặt sai chỗ, bức bối trong lòng Vương Nguyên cứ thế mà phát tiết ra ngoài. 

Y thừa nhận, khi nghe hắn nói hắn sẽ không bế quan, cảm giác trong lòng y chỉ có sợ hãi và bất lực.

Chưa từng chân chính nắm được bất kì thứ gì trong tay, nên dục vọng kiểm soát của y rất mạnh. Chỉ cần thấy có bất kì điều đi vượt ra khỏi dự liệu của chính mình, y sẽ lập tức rơi vào hố sâu của hoảng loạn, y hệt những năm tháng khi xưa đó.



-------------------

Vở kịch nhỏ: 

Chiến thần: Cút về bế quan!

Hỏa Thần Vương: Bế ngươi được hum? 

Chiến thần: Đồ mặt dày! Đồ ngu ngốc! @%$^*(£$&%$(*)$£^@$&&%( 

Hỏa Thần Vương: Rùi biết rùi gì căng  


Wre: Ấn ngôi sao rồi đọc tiếp 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com