Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Dối lòng

"Chuyện ta không muốn làm thì ta không làm. Vậy đệ muốn ư?"

"Ta còn lựa chọn nào khác sao?"

--------------------------------

Vương Tuấn Khải vừa đặt chân về đến Giang Du, thì đã lập tức đổ gục xuống đất, ngất đi. Thân thể cao lớn cứ như con sứa không xương, thẳng một đường ngã xuống, không cựa quậy lấy một chút. Dân chúng nhìn thấy liền hoảng hốt loạn lên, người thì chạy đi báo cho các vị Hỏa Thần, kẻ thì tìm cáng, kẻ thì lại chắp tay hướng về dãy Táng Tiên cầu nguyện xin các vị Hỏa Thần đời trước phù hộ.

Bọn họ chưa từng nhìn thấy Hoả Thần Vương thật sự giao đấu bao giờ, nhưng cũng chưa từng thấy hắn yếu ớt bao giờ, càng không nói đến chuyện hắn ngất xỉu trước mặt bàn dân thiên hạ như thế này. Hỏa Thần Vương cao cao tại thượng, tuy là chủ để để dân chúng ngồi lê đôi mách, nhưng hắn dù sao cũng là Thần Vương, kẻ mà trong lòng ai cũng yêu kính vạn phần.

Lục Anh Hoa vốn đang vùi mình trong thư phòng đọc sách y, nghe tin liền bay tới với tốc độ nhanh đến chóng mặt. Khi nàng đến nơi đã thấy Tiêu Nhiên cùng các vị Hỏa Thần đã có mặt, dùng linh lực bao bọc lấy Vương Tuấn Khải. Ven sông sáng rực lên như ban ngày.

"Để ta giúp một tay!" Lưu Tô từ trong đám đông lao tới, tay chân luống cuống muốn giúp các vị Hỏa Thần đưa Hỏa Thần Vương dậy, "Tay hắn có máu, ai đó nghĩ cách cầm máu đi!"

Lục Anh Hoa hạ xuống, kéo hắn ra một bên, "Huynh không cần giúp đâu, ta sẽ lo cho Đại vương."

"Lục cô nương cứ để ta giúp đỡ, ta cũng biết chút y thuật, có thể giúp cô bào chế thuốc, có lẽ sẽ có ích."

"Đa tạ. Ta sẽ nhờ huynh sau." Lục Anh Hoa nhẹ nhàng mà kiên quyết.

Lưu Tô đành lui về sau.

.

Sự kiện lần này đã làm náo động toàn bộ hai bờ Tử Thanh hà. Dân chúng Hỏa Quốc thì buộc tội Băng Quốc cố ý hãm hại Hỏa Thần Vương, vì Hỏa Thần Vương mạnh như vậy không có lí nào lại bị một con cáo cắn ngất xỉu. Người dân Băng Quốc thì sợ hãi khiếp đảm. Toàn bộ mũi nhọn của cuộc công kích đều nhắm thẳng vào Kiều Tư Viễn. Vì y là người duy nhất qua lại với Vương Tuấn Khải trong thời gian hắn ở Băng Quốc, y có sủng vật là một con cáo trắng nho nhỏ luôn ngồi trên vai. 

Vương Nguyên bị Kiều Hán Chương triệu về Băng điện, vừa mới xuất hiện đã bị Kiều Hán Chương tung tới một chưởng, nhất thời không kịp tránh. Y trúng đòn, bị đánh bay sang một bên, cả thân người đập thẳng vào một cột băng làm cột băng vỡ nát, rơi xuống sảnh phát ra tiếng loảng xoảng sắc lạnh.

Y trước đó đã vì bị hỏa khí của Vương Tuấn Khải bộc phát bất ngờ mà nội thương, hiện tại lại nhận thêm một chưởng mạnh như vậy từ Băng Thần Vương, cả cơ thể như nứt ra làm đôi, ho ra một ngụm máu.

Kiều Khang vội chạy tới đỡ y dậy, đồng thời lên tiếng can ngăn Băng Thần Vương.

"Phụ vương, xin người nhẹ tay một chút."

"Kiều Tư Viễn! Ngươi dám làm loạn!" Kiều Hán Chương quát lớn, "Chính miệng ngươi nói Băng Quốc phải án binh bất động, nhưng ngươi lại đánh rắn động cỏ! Xem ngươi đã gây ra chuyện tốt gì!? Giờ thì tất cả dân chúng Hoả Quốc đều đề phòng chúng ta! Giết ngươi cũng không hết tội!"

Càng nói, lão càng tức, một giây đã bay lên, cầm cây trượng giơ cao, đầu cây trượng tụ lại thành một quả cầu màu trắng, sáng rực, nhắm thẳng hướng Vương Nguyên đang nằm mà ném tới.

Kiều Khang đột ngột dang hai tay chắn trước mặt y, tạo một cái khiên chắn che chắn cho cả hai. Quả cầu ném ra đập vào khiên chắn, tức thì nổ mạnh. Trên trần điện có những cột băng chảy xuống, to lớn như thế cũng bị chấn gãy, mũi nhọn như cái đinh khổng lồ từ trên trần lao thẳng xuống, rơi vỡ loảng xoảng đinh tai nhức óc.

Tuy không bị đánh trúng, nhưng uy lực từ cú nổ cũng hất cả Kiều Khang và Vương Nguyên bay về phía sau một đoạn.

Kiều Khang lại vội vã đứng lên, "Phụ vương, xin hãy bình tĩnh! Không thể giết Kiều Tư Viễn được!"

Vương Nguyên nằm trên mặt băng lạnh lẽo, mặt úp sấp, máu trên miệng chảy ra loang lổ trên ống tay áo.

Tại sao bạo kích lúc nãy không đánh chết y luôn đi. Đại hoàng tử cứu y làm cái quái gì!?

Kiều Hán Chương nổi trận lôi đình, Kiều Khang can ngăn mãi, cuối cùng mới miễn cưỡng coi là đè xuống cơn tức, thế nhưng chỉ cần nhìn thấy Vương Nguyên là máu nóng lại dồn lên. Lão phẩy đuôi áo choàng, ngồi xuống cái ghế băng trạm trổ tinh xảo, đe doạ:

"Nếu ngươi không cho ta một lời giải thích chính đáng, thì ta sẽ cho mụ già kia về với cát bụi ngay tức khắc!"

Vương Nguyên cố gắng gượng bò dậy, quỳ một cách quy củ trước mặt lão, cố nén cơn buồn nôn vì mùi máu tanh trong miệng quá nồng. Y nói:

"Thưa Đại Vương, là do Bạch Hồ, con cáo sủng vật của ta đã cắn hắn. Ta không gây gổ với hắn."

"Chỉ thế thôi?!"

"Chỉ có vậy."

Kiều Khang vận linh lực truyền cho Vương Nguyên chữa thương, đoạn hỏi: "Thế thì tại sao Hoả Thần Vương vừa về đến nơi đã trọng thương ngất xỉu ngay bên bờ sông? Nếu chuyện không nghiêm trọng, sẽ không kinh động đến khắp cả hai vương quốc như vậy. Đệ có chắc là không có đánh hắn?"

" Ta không đụng một ngón tay nào vào hắn. Linh lực của hắn quá rõ ràng nên Bạch Hồ cắn rất hung dữ. Ác linh thú khi cắn người đều sẽ rất kinh khủng, huống hồ là cắn ngoại tộc như hắn."

"Vậy thì việc hắn trọng thương mấy ngày liền không cầm được máu là do Bạch Hồ?"

Nhắc đến Bạch Hồ, con cáo tuyết thú nuôi của Vương Nguyên, sau khi bị Vương Tuấn Khải đánh cho một chưởng trí mạng, tuy không chết, nhưng cũng là mất nửa cái mạng, bây giờ vẫn đang xụi lơ một xó. Vương Nguyên đã giao nó cho các y sư trong điện.

Kiều Hán Chương đột ngột đưa tay lên xoa cằm, vuốt một chút đám râu trắng của lão, ánh mắt loé lên suy tính gì đó.

"Nói như vậy, gần tới kì bế quan mà hắn lại bị thương thì sẽ cực kì ảnh hưởng thân thể, vậy chắc chắn dù hắn không muốn thì cũng phải vào bế quan để tu bổ lại linh lực. Có thể xem đây là một cơ hội tốt ngoài ý muốn." 

Đoạn, lão lại quay sang Vương Nguyên,

"Ta sẽ thông cáo với Hoả Quốc, vết thương của Hoả Thần Vương là do linh thú vô tình cắn phải, không phải do ngươi, rồi tìm thời cơ tốt đưa thuốc giải sang. Còn ngươi, Kiều Tư Viễn, trong thời gian đó tìm kiếm cho ra vị trí phong ấn. Nếu không, đừng trách ta vô tình."

"Được!"

Vương Nguyên run rẩy đứng dậy, ôm bụng lết ra khỏi Đại điện.

Kiều Khang cũng lập tức cáo từ, quay người đuổi theo Vương Nguyên, đỡ y về phòng hắn.

Vương Nguyên liên tiếp bị thương, gần như đã cạn hết sức lực, tuy y hoàn toàn có thể tránh, nhưng y lại cứ để mặc cho mình nhận đòn.

Hỏa Thần Vương đau đớn như thế, y cũng chẳng thể cho phép bản thân ung dung tự tại.

Kiều Khang đỡ y nằm xuống giường, biết y sợ lạnh, còn cố ý trải thảm lông trên giường cho y.

"Đa tạ Đại hoàng tử. Huynh cứ kệ ta."

"Sao ta có thể mặc kệ đệ. Lúc chỉ có hai chúng ta, cứ gọi ta là Kiều Khang."

"Đại hoàng tử khiêm tốn rồi." Vương Nguyên bày tỏ rõ ý tứ không muốn thay đổi xưng hô.

Kiều Khang lấy linh dược hắn luyện được từ trong cái bình ngọc nhỏ, đưa tới bên miệng Vương Nguyên, sau đó lắc đầu thở dài.

"Cuộc chiến điên rồ này, quả thực đã làm khó đệ."

Nhiệm vụ tận diệt Hỏa Quốc vốn dĩ nên được đặt cho Kiều Khang - kẻ có linh lực cao cường lại thuộc dòng dõi Thần Vương, nhưng hắn từ lâu đã cương quyết không chịu dẫn quân, hắn không muốn đích thân tham chiến, ngay cả việc sau này có lên ngôi Băng Thần Vương hay không hắn cũng chẳng màng. Kiều Hán Chương một mình dẫn quân thì không dám, lại không còn hi vọng gì với Kiều Khang, nhìn hắn tiêu diêu tự tại mà tức muốn chết, liền dồn hết lên người Vương Nguyên như một tấm bình phong che chắn. Kiều Khang được lòng mọi người, thậm chí trong Băng Thần tộc có không ít người có máu mặt lại theo phe hắn nên chẳng ai đụng được đến một sợi tóc của Đại hoàng tử. Còn Vương Nguyên vốn thân cô thế cô, không còn cách nào khác, buộc phải nghe theo lời lão.

Vương Nguyên nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói:

"Mỗi người đều có sự lựa chọn của mình. Chuyện huynh không muốn làm thì huynh đừng làm, yên bình tu luyện pháp lực không phải tốt hơn à?"

"Chuyện ta không muốn làm thì ta không làm. Vậy đệ muốn ư?"

"Ta còn lựa chọn nào khác sao?"

Kiều Khang chứng kiến Vương Nguyên lớn lên, bảo vệ y trước những cơn thịnh nộ của cha mình, hắn cũng dạy cho Vương Nguyên nhiều điều, cái nào cũng có đạo lí, nhưng Vương Nguyên chẳng thực hiện được mấy. Cho nên Kiều Khang dạy y không làm việc y không thích, y cũng lực bất tòng tâm. Có đôi khi, không thích làm vẫn phải làm, bởi vì phía sau là cả một mớ dây ràng buộc khó gỡ, thúc ép y phải không ngừng chạy về phía trước.

Ngày xưa, khi Vương Nguyên là một thiếu niên, lúc ấy mới vừa gặp gỡ Vương Tuấn Khải không lâu. Kiều Khang cũng từng bảo với y:

"Đệ không thích gặp thì cứ nói thẳng 'Ta không muốn gặp ngươi'. Hà tất phải đánh hắn như thế. Hắn hào sảng không tính toán, người Hoả Quốc là vậy, đệ chỉ cần nói thẳng, hắn sẽ hiểu thôi."

Một câu đơn giản "Ta không muốn gặp ngươi", đơn giản gấp mấy lần những câu chửi mắng hao phí sức lực, nhưng mấy trăm năm rồi Vương Nguyên chưa một lần nói theo cách Kiều Khang dạy y. Trái lại, chỉ có cút về Hoả Quốc của ngươi, cút về bờ Tả đi, nơi này không thích hợp với ngươi.

Y cũng muốn được như Đại hoàng tử, sinh ra đã ngậm thìa vàng, cành vàng lá ngọc cao quý, linh lực đủ đầy trọn vẹn, Băng pháp cao cường không ai dám đụng tới, thích làm gì thì làm, chẳng phải cung phụng ai, cũng chẳng phải né tránh ai.

Càng không phải vì bị buộc vào một cuộc chiến ngu xuẩn mà suốt mấy trăm năm dối lòng, chỉ có thể liên tục từ chối và gây tổn thương tới người mà mình luôn hướng đến.

"Đại hoàng tử. Ta..."

"Đệ làm sao?"

"Thôi quên đi."

Y nhắm mắt dưỡng thần, không nói thêm gì nữa. 

Thực ra y muốn hỏi, ta còn có thể quay đầu không. 

Trong tâm trí hiện lên vẻ mặt thống khổ đầy thất vọng của Hỏa Thần Vương, cùng lời hẹn 50 năm sau sẽ không nhún nhường y bất kì lần nào nữa.

Y biết, chính mình đã chẳng còn cơ hội quay đầu.



---------------

Sinh nhật anh bé nên up nhìu chap, thế mà chap nào anh bé cũm khộ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com