Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Thuốc giải độc

"Sao ngươi lại muốn hắn tỉnh lại? Ngươi là ai?"

Người kia im lặng một lúc, sau đó mới nói,

"Một kẻ lãng du. Sắp thành thân, muốn hắn tỉnh lại mời đến dự lễ, cho ta lì xì."

-------------------------------------------


Vương Tuấn Khải đã đằng đẵng mấy ngày rồi không tỉnh lại. Người hắn cứ lạnh toát, nhưng lại không ngừng đổ mồ hôi. Vết cáo tuyết cắn trên bàn tay trái không có dấu hiệu liền lại. Tiêu Nhiên cùng các Hoả Thần thay phiên nhau không ngừng truyền linh lực cho hắn. Lục Anh Hoa cùng các y sư Nam điện nghĩ cách chữa trị. Ròng rã mấy ngày cuối cùng cũng tạm coi như cầm được máu, nhưng máu vẫn thi thoảng sẽ rỉ ra vài giọt.

Lục Anh Hoa sợ đến ngây người, lúc các thần vệ thay nàng chăm sóc Hoả Thần Vương, nàng cùng Tiêu Nhiên gần như thâu đêm lục tung thư phòng tìm xem có cuốn nào nói về chất độc lạ như thế này không. Một chất độc khiến cho vết thương không thể lành lại, người trúng sẽ bị mất máu đến chết, cảm nhận cơ thể dần dần lạnh đi, dòng máu nóng cứ cạn kiệt dần, cho đến khi không còn chút hơi ấm nào nữa.

Có đêm nàng khóc đến khản cả tiếng, Tiêu Nhiên phải dỗ mãi mới nín. Sau đó cả hai lại tiếp tục lật hết các cuốn bí sử để tìm kiếm.

Họ cũng từng nghĩ, hay là đến Băng Quốc chất vấn? Yêu cầu Kiều Tư Viễn giải độc này? Nhưng một khi Băng Quốc đã hạ thủ, thì khác gì tuyên chiến? Kiều Tư Viễn cũng đã từng ám sát Vương Tuấn Khải nhưng thất bại, rõ ràng y đã có ý đồ muốn giết hắn rồi, còn lâu mới có chuyện giúp giải độc. Vả lại, trước mắt vẫn cần nghĩ cách cầm máu cho hắn, tình trạng của hắn bây giờ nếu chỉ cần lơ là một tích tắc thôi thì chuyện xấu sẽ xảy ra.

Vương Tuấn Khải không nghe lời cảnh báo, cứ tự đâm đầu vào chỗ chết thế đấy.

Rốt cuộc là cái yêu cái thích của hắn đậm sâu cỡ nào cơ chứ.

Rốt cuộc là hắn ngu ngốc cỡ nào cơ chứ.

Chỉ biết làm khổ người khác.

.

Kiều Khang nhận mệnh là sứ giả tới Hoả Quốc để làm rõ sự việc. Đại hoàng tử nổi tiếng hiền lành hữu lí, khen chê đúng mực, xứng đáng minh quân, cho nên dân chúng Hoả Quốc cũng tạm đè xuống cái tâm tư muốn phỉ nhổ Băng Thần tộc, ra bờ Tả đón hắn, đợi nghe một lời giải thích hợp lí.

Trong lúc Kiều Khang giải thích với thần dân Hoả Quốc về vết thương của Vương Tuấn Khải, thì Vương Nguyên đã cải trang trà trộn vào Hoả Quốc từ lâu. 

Kiều Khang giải thích xong, nói là vì linh thú đột nhiên mất kiểm soát dẫn đến vô ý đả thương người, thậm chí còn cúi đầu tạ lỗi trước mặt thần dân Hoả Quốc, lại dâng lên thuốc trị thương đặc chế của Băng Quốc, hứa rằng chỉ cần dùng nó là lập tức cầm máu ngay.

Hoả Quốc tuy không ghét bỏ vị Đại hoàng tử này, nhưng vẫn không hề nguôi giận. Họ đã căm ghét Nhị hoàng tử từ trước, lần này xảy ra chuyện là do sủng vật của y gây ra, mà y lại không thèm ra mặt, đến một lời xin lỗi cũng không có. Giống hệt một con rùa rụt đầu tự tỏ vẻ thanh cao.

Nhưng với tình thế hiện tại, họ cũng chỉ biết nghe theo Hoả Thần tộc, có tức cũng nuốt vào lòng, hậm hực dậm chân mà thôi.

Tiêu Nhiên nhận lọ dược từ Kiều Khang, Lục Anh Hoa cẩn thận kiểm tra một hồi rồi mới mang vào Hoả điện trị thương cho Vương Tuấn Khải.

Mà kẻ lúc này đáng lẽ ra đang phải đi tìm linh mạch Hoả Nham - Kiều nhị hoàng tử bị Hoả Quốc nhà nhà căm ghét, thì bấy giờ lại đang ngồi trên trần điện quan sát xuống dưới.

Vương Tuấn Khải nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, mặt hơi đỏ. Tay hắn buông ra bên ngoài để các y sư cầm máu, sát trùng, theo dõi tình hình. Không ai ngờ chỉ là hai dấu răng cáo mà lại có thể khiến hắn hôn mê lâu đến như vậy.

Kẻ mới cách đây không lâu đang còn ở trước mặt y đưa ống tay lên chùi nước mắt, bây giờ nằm xụi lơ không có bất kì một chút động tĩnh nào.

Vương Nguyên không nói rõ tình hình lúc đó, không ai biết chuyện Bạch Hồ đã bị cỏ Hắc Túc làm cho cuồng nộ, nên thuốc trị thương Đại hoàng tử mang sang, vốn cũng chỉ là loại giúp cầm máu mà thôi. Vì thế khi xức thuốc xong, đúng thật hiệu nghiệm, vết thương không còn chảy máu nữa, tạm thời giải quyết được tảng đá đè nặng trong lòng Hoả Thần tộc, nhưng Vương Tuấn Khải vẫn không mảy may tỉnh lại, thân nhiệt cũng không hề khôi phục.

Y không nói rõ là do cáo tuyết bị cỏ Hắc Túc kích thích dẫn đến bộc phát ác tính. Nếu đơn thuần là ngoại tộc bị linh thú ở Băng Quốc cắn phải, thì sẽ chỉ mất máu đến chết, có dược đặc hiệu để cầm được máu là khỏi. Nhưng linh thú Bạch Hồ này vào thời điểm ấy đã đạt trạng thái cuồng nộ, cho nên rất có thể trên răng đã tiết độc dược, độc dược ngấm theo máu đi khắp cơ thể, cảm giác giống như từng sợi tơ dẻo dai bền bỉ, sắc mà lạnh lẽo cuốn lấy từng thớ thịt, vặn xoắn, giật xiết, khiến cho nhiệt độ cơ thể mất dần, liên tục đổ mồ hôi lạnh. Cho đến khi cơ thể triệt để lạnh toát thì coi như vô phương. Vương Tuấn Khải là Hoả Thần Vương, cơ thể đủ linh lực cản trở sự phát triển của tơ lạnh, cho nên mới cầm cự được tới giờ. Tuy nhiên, vốn dĩ độc dược của linh thú Băng Quốc là để chống lại thiên địch: linh thú Hoả Quốc, cho nên càng mang trong người linh khí của Hoả tộc, càng khiến cho độc dược phát tác mạnh mẽ.

Nói cho cùng, Vương não tàn bây giờ đang vô thức mà vật lộn, giống như sa chân vào vũng bùn, càng vùng vẫy cố gắng ngoi lên thì lại càng lún sâu hơn.

Vương Nguyên nhìn bàn tay của chính mình, trên tay cũng có hai vết răng cáo tuyết y hệt. Cũng đau nhức, cũng rét lạnh. Vương Tuấn Khải đau mười phần, thì y đau cũng phải bảy phần.

.

Một canh giờ trước.

Lục Anh Hoa cầm máu cho Vương Tuấn Khải xong, xác nhận đúng như lời Kiều Khang nói, máu đã ngừng chảy, nàng liền xoay người trở ra, dưới chân bùng tên tàn lửa, nhẹ nhàng bay lên.

Nàng định xuống phố mua chút đồ, khi đi ngang qua một rừng cây nhỏ, chợt nhìn thấy trên cành cây cao có một bóng người.

Nàng lập tức bay lùi lại, nhìn lên cây, kẻ lạ mặt vẫn ngồi đó, cái nón đội trên đầu che hết nửa khuôn mặt, không nhìn rõ dung mạo. Một thân y phục đen tuyền, như lẫn vào bóng tối, bên hông đeo một thanh kiếm dài, bao kiếm được bọc vải đen, chuôi kiếm phản chiếu sắc đen của vải, chỉ khẽ loáng lên vài vệt sáng, không nhìn rõ có phải là hoàn toàn trong suốt hay không.

"Ai?!"

Linh cảm của nàng cho biết kẻ này không tầm thường, nhưng lại không cảm nhận được chút linh lực nào.

"Chỉ là một tên lãng du thôi. Lục y sư hà tất phải đề phòng như thế?" Chất giọng nhàn nhạt trầm trầm như một cơn gió thoảng vang lên, lời nói không ngắn nhưng bên trong không có lấy chút nhiệt độ, thản nhiên lướt qua tai.

Lục Anh Hoa thấy người nọ không có sát ý, cũng thôi không đôi co, nàng dợm xoay người bỏ đi.

Kẻ lạ mặt lại lên tiếng,

"Ta đang chờ cô."

"Ngươi chờ ta? Có chuyện gì nói trực tiếp luôn không được sao? Việc gì phải ở nơi này giả thần giả quỷ?" Lục Anh Hoa thắc mắc.

"Về Hoả Thần Vương."

Mắt nàng mở lớn, kinh ngạc nhìn, chỉ thấy nửa mặt dưới của kẻ kia mảng sáng mảng tối, không rõ là biểu cảm gì.

Hỏa Thần Vương hiện giờ là đề tài nhạy cảm, ai trong Hỏa Quốc nghe nhắc đến hắn đều rất e dè và lo lắng, huống hồ là thanh mai trúc mã tuyệt đỉnh y sư đứng đầu Nam điện nhưng tìm đủ cách vẫn không thể khiến hắn tỉnh lại.

"Ngươi...!"

Kẻ lạ mặt cầm một bọc vải ném tới trước mặt Lục Anh Hoa. Nàng giật mình đón lấy, vẻ mặt hoài nghi mười phần. Nhưng khi mở ra, chỉ thấy bên trong có hai cái nấm màu xám kì dị, một cây hoa chỉ có một cánh, và ba lá cỏ màu vàng nhạt phát ra ánh sáng lấp lánh.

Cỏ thì nàng nhận ra, đây là cỏ Bạch Túc, hai thứ còn lại thì không.

"Ngươi đưa thứ này cho ta làm gì?"

Kẻ lạ mặt nhún vai, nhàn nhạt nói:

"Nhất Diệp, Hôi Bì, Bạch Túc, sách "Lưỡng quốc kì hoa" của Lục y sư chắc cũng có đấy."

Lục Anh Hoa nhíu mày, dường như cảm nhận được có điều gì đó kì lạ ở đây.

Bạch Túc, thứ cỏ lạ, lại một lần nữa xuất hiện trước mắt nàng, mà lần này là trong trạng thái còn tươi, chứ không héo như của Tiểu Vũ.

"Ta chưa từng nhìn thấy thứ gì như thế này, ngươi đem chúng từ đâu tới? Đưa cho ta là ý đồ gì?"

"Chúng sẽ giúp Hoả Thần Vương tỉnh lại."

Lục Anh Hoa lập tức cảnh giác, "Sao ngươi lại muốn hắn tỉnh lại? Ngươi là ai?"

Người kia im lặng một lúc, sau đó mới nói,

"Một kẻ lãng du. Sắp thành thân, muốn hắn tỉnh lại mời đến dự lễ, cho ta lì xì."

"Hả...?"

Nàng nhíu mày nhìn xuống bọc vải, lại ngẩng lên nhìn kẻ lạ mặt, nhưng đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa, trên cây trống không, ánh trăng xuyên qua thấu rõ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com