Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31: Thế thân

Chứng kiến hoa nở hoa tàn, trăng lên trăng lặn, người đến người đi, kẻ sinh kẻ mất, từng ấy thời gian, chỉ dùng để chờ đợi một người.

-----------------------------------------

Đêm xuống, khi mọi người đều đã ngủ say trong lều trại, Vương Nguyên lại không ngủ được. Y cũng không mang theo Bạch Hồ để chơi với nó, chẳng biết phải làm gì, đành đi dạo lung tung một chút. Thâm Chi Vực tuy ở dưới sâu, nhưng lại đúng ngay chỗ có ánh trăng rọi tới nên rất sáng. Vương Nguyên đi dạo một lúc, ngắm trời ngắm đất một lúc, lại đột nhiên nhìn thấy một vết chém hằn sâu trên vách đá trước mặt.

Vết hằn này khiến y nhớ tới mười năm trước, khi y suýt mất mạng lúc bắt ác linh Bạch Mã. Cũng tại nơi này, Vương Tuấn Khải và y đã xảy ra chút va chạm tiếp xúc nho nhỏ.

Vương Nguyên cúi đầu, hơi đưa tay chạm lên môi mình, tim đập thình thịch. 

Xúc cảm mềm mại ấm áp, sự kinh ngạc và cảm giác an toàn dường như mới chỉ như ngày hôm qua. Vết hằn trên vách qua 10 năm đã không còn lởm chởm sắc bén như trước nữa, gió và bão tuyết đã khiến vết cắt bị mài mòn. 

Về nguyên do ác linh Bạch Mã phát cuồng, khỏi cần nghĩ sâu xa làm gì, y biết thừa kẻ đứng sau là Kiều Tô. Hắn trà trộn vào đám người tị nạn, lấy danh nghĩa là hộ tống họ qua sông, thực tế chỉ là để do thám thông tin về Hỏa Nham. Hắn cứ dăm bữa lại bay về Băng Quốc một lần, tần suất đi đi về về còn dày đặc hơn cả Vương Tuấn Khải. Kiều Tô cứ lén lút bay qua bay lại như thế, chỉ có thể là hắn - kẻ đã mang cỏ Hắc Túc đến kích nộ ác linh Bạch Mã. Mục đích thì đương nhiên là muốn gây khó dễ cho y. Nhưng tiếc là mưu sự bất thành. Thậm chí đến bây giờ, ai ai cũng tưởng ác linh Bạch Mã là do y bắt về, là vũ khí cực mạnh có thể khắc chế Hỏa Thần Vương, chứ không ai biết được ngày đó chính Hỏa Thần Vương là kẻ đã một đao chém ngất cả một con ác linh thú to lớn đang trong trạng thái phát cuồng.

Cũng sau lần đó, Kiều Tô dè chừng y hơn nhiều. Năm xưa vì căn cơ của hắn không tốt, trong khi Hỏa Thần Vương tiền nhiệm còn tại vị, Băng Thần Vương thấy quá mất mặt nên để Vương Nguyên thế thân là con trai thứ để lấy le với Hỏa Quốc. 

Đào sâu hơn, hắn vốn dĩ là con của Kiều Hán Chương vụng trộm với một nữ Thần vệ tầm thường nhất trong tộc, ngoài tư sắc ra thì không có tu luyện gì cả, nên bản chất Kiều Tô đã không bì được với Kiều Khang. Còn so với Vương Nguyên - con trai của Nhất đẳng Thần vệ, hắn lại cũng có phần thấp kém.

Điều này đã khiến cho Kiều Tô sinh đố kị. Hắn đố kị với tất cả mọi người. Hắn đố kị với chính huynh trưởng của mình, lúc nào cũng tỏ vẻ khinh thường Kiều Khang, cho rằng Đại hoàng tử tài cao mà hạn hẹp, không biết làm gì có ích cho Băng Thần tộc. Còn về phần Vương Nguyên thì khỏi phải nói, nếu không nhờ cái danh chiến thần trăm năm bất bại làm hắn phải e dè, có lẽ hắn đã tìm cơ hội trừ khử y lâu rồi. Ngoài mặt thì ta ta ngươi ngươi vui vẻ, nhưng cái lòng đố kị đậm sâu thấm từ trong máu, Vương Nguyên liếc cái đã thấy. 

Thế cho nên, từ sau khi tu luyện có tiến bộ, Kiều Tô cực kì xông xáo trong việc đánh lén Hỏa Quốc, không chỉ tự mình sang đó thám thính tình hình, mà còn bay qua bay lại bày ra bao nhiêu trò, thậm chí còn nhân lúc Hỏa Thần Vương thất tình nằm nhà không đi chơi hội mà đến thẳng tẩm điện nhà người ta âm mưu ám sát. Hắn nghĩ rằng, chỉ cần lập công lớn trong vụ này, sẽ lấy lại được danh vọng và địa vị trong mắt Băng Thần tộc, đá đít Vương Nguyên, và rất có thể soán được vị trí Băng Thần Vương kế nhiệm thay cho Kiều Khang.

Nếu như hắn biết được Vương Nguyên y luôn ở phía sau quấy nhiễu mọi kế hoạch của hắn, chắc chắn sẽ tức chết.

Vương Nguyên cũng không ưa gì Kiều Tô. Mỗi lần Vương Tuấn Khải đến Băng Quốc tìm y, điều làm y lo nhất chính là tên kia đang núp ở một xó nào đó để ra tay ám toán. Hắn là Băng Thần nguyên chất, linh lực sau mấy trăm năm tu luyện cũng đã mạnh, cho nên Vương Nguyên luôn không muốn Vương Tuấn Khải nán lại Băng Quốc quá lâu. 

Đã nhiều lần y lén lút bày trò phá giải đòn đánh của Kiều Tô ngay trước khi ám khí kịp chạm đến Vương Tuấn Khải, thế nhưng có một lần, lần ấy y đang hao tổn nguyên khí vì tập luyện quá sức, nhất thời phản ứng không kịp, để Vương Tuấn Khải bị Kiều Tô phi cho một cái ám khí vào giữa lưng, động đến cả linh mạch Hỏa Nham vốn phong ấn trong người.

Luận về linh lực, Kiều Tô không phải đối thủ của Vương Tuấn Khải, nhưng Vương Tuấn Khải ngốc nghếch kia chỉ cần ở gần y là ngay lập tức chẳng còn chút phòng bị nào hết, bao nhiêu yếu điểm lộ ra hết sạch.

Suốt mấy trăm năm, có một tên cứ vô tư vô ưu không chút lo nghĩ không chút đề phòng mà bay nhảy ở Băng Quốc, Vương Nguyên cứ luôn phải tìm cách đuổi hắn quay về. 

Thật lòng mà nói, y thích nhìn Vương Tuấn Khải. Trên người Vương Tuấn Khải có vầng sáng vàng vàng ấm áp, giống như vầng sáng đã sớm tắt lịm trên người mẫu thân y năm xưa. Vương Tuấn Khải luôn mang đến một thứ năng lượng tích cực, khiến khung cảnh trắng xóa nhàm chán hiu quạnh kia như được đốt sáng, đốt đến nỗi lòng Vương Nguyên vốn đã lạnh lẽo, lại đột nhiên muốn được sống tiếp, muốn vãn hồi mọi thứ, muốn trở nên mạnh mẽ hơn, tìm cơ hội khôi phục thần căn cho mẫu thân của mình. 

Băng Thần Vương lấy mẫu thân y ra uy hiếp, ép y phải nhận mệnh tiêu diệt Hỏa Quốc. Y không thể trái lời lão, nhưng cũng chẳng thể giết Vương Tuấn Khải. Mẫu thân y, từ đầu chí cuối chỉ muốn y đảm bảo rằng hắn an toàn. 

Hắn an toàn, vậy bà phải làm sao, y phải làm sao? 

Biết nói làm sao cho rõ mọi chuyện được? Chỉ có thể mỗi lần hắn sang lại dùng cách lạnh lùng quyết tuyệt nhất để đuổi hắn về đi cho nhanh. Lần đầu tiên có thể bình yên mà nói chuyện với nhau là lúc Vương Tuấn Khải dùng linh lực giăng kết giới chỉ có hai người bên trong, y mới yên tâm không đuổi đánh hắn nữa.

Thế cho nên, cứ mỗi một năm qua đi, mỗi một lần đến kì lễ hội, không cần biết lúc ấy Vương Nguyên đang ở Băng Quốc hay Hỏa Quốc, chỉ cần có ánh trăng, mảnh ngọc y đeo trên cổ sẽ sáng lên rực rỡ, như cười nhạo vào sự ngu ngốc và bất lực của y.

Đối với y, chuyện nhục nhã nhất không phải chiến thần trăm năm bất bại bị đánh bại, mà là chiến thần trăm năm bất bại nhưng lại không thể bảo vệ thứ mình muốn bảo vệ. Thứ Vương Nguyên muốn bảo vệ chỉ có hai: mẫu thân và Vương Tuấn Khải. Nhưng thế cuộc xoay vần, kết cục trước mắt rất rõ ràng, y không thể cùng lúc bảo vệ cả hai người họ.

Chỉ có thể miễn cưỡng kéo dài thời gian, tùy cơ ứng biến, được ngày nào hay ngày đó.

Y biết chính mình ích kỉ. Cái gì cũng muốn, thì sẽ chẳng có được cái gì cả. 

Vương Nguyên ngồi xuống, kiếm Bích Ảnh tùy ý đặt trên mặt tuyết. Y lấy miếng ngọc xuống sờ sờ, nhìn nhìn, trong lòng nhẩm tính thời gian đã qua bao nhiêu năm.

Vương Tuấn Khải bảo năm mươi năm hắn không được gặp y nên thấy thời gian rất dài. Vương Nguyên nói năm mươi năm chỉ như một cái chớp mắt. Nhưng đó là lí trí bảo thế, còn trong lòng thật ra cũng đằng đẵng dai dẳng, bức bối chờ trông.

Năm mươi năm, kẻ ngoài cuộc thì nói nó chẳng thấm tháp gì với mấy trăm năm. Nhưng kẻ trong cuộc thì khác. Năm mươi năm với con người cũng là đã hết mất gần một đời rồi, chẳng qua Thần tộc thọ lâu đến gần như bất tử thế thôi, chứ cái cảm giác đằng đẵng chờ đợi ấy, không khác người thường là bao.

Chứng kiến hoa nở hoa tàn, trăng lên trăng lặn, người đến người đi, kẻ sinh kẻ mất, từng ấy thời gian, chỉ dùng để chờ đợi một người. Nhưng y lại phiền lòng vô kể, bây giờ Vương Tuấn Khải đã thất vọng với y như vậy, y chờ năm mươi năm, rốt cuộc sẽ chờ được cái gì đây? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com