Chương 34: Lời buộc tội đanh thép
Hắn có thể nói bất cứ thứ gì, làm bất cứ điều gì, miễn là có thể đẩy Vương Nguyên xuống bùn, hạ nhục y, khiến y sống không bằng chết, hắn đều sẽ làm.
---------------------------------------
Dương Vân cũng ở ngay đó, mắt thấy các Băng Thần khác há hốc mồm nhìn, liền không thể chờ được, dứt khoát xông lên.
Vương Nguyên đang định dùng sức đọ lại linh lực của Kiều Tô để thoát ra, thì đã thấy mình được giải thoát. Dương Vân đứng chắn trước mặt y, lớn tiếng hỏi Kiều Tô:
"Ngươi làm gì thế hả?! Mở to mắt ra mà xem ngươi đang động tay động chân với ai!"
Kiều Tô bị cướp người, không thương tiếc xuất ra một chưởng đánh ngã Dương Vân, quát ngược lại:
"Ngươi mới là kẻ nên mở to mắt ra mà nhìn. Ta! Mới là Nhị hoàng tử Băng Thần tộc! Còn tên khốn này là chó săn của Hỏa Quốc! Ngươi dám cản ta?! Ta cho cả hai cùng chầu trời luôn một lúc!"
Dương Vân bị ăn một chưởng, ngã ngửa ra sau. Vương Nguyên lập tức xoay người chắn trước mặt hắn, gằn giọng:
"Ta không cần ngươi ra mặt thay ta, làm tốt chuyện của ngươi đi!"
Dương Vân đầy vẻ nhẫn nhịn, mím môi đứng dậy, đứng lui về đằng sau mấy bước. Nói thế nào thì nói, tuy hắn bây giờ đã là mạnh hơn trước rất nhiều, nhưng đọ sức với Kiều Tô thì vẫn còn chật vật. Vương Nguyên lại không muốn hắn ra mặt, hắn cũng lực bất tòng tâm.
Kiều Tô ánh nhìn sắc lẹm dừng lại trên mặt Vương Nguyên, cười nửa miệng:
"Đúng là không biết nhục. Băng Quốc cho ngươi những gì ngươi quên rồi ?! Làm chân chó cho Hỏa Quốc có vui không?"
Vương Nguyên nhướn mày đáp lại: "Nếu huynh không nói chuyện tử tế, ta từ chối tiếp chuyện."
Kiều Tô lại càng thêm tức giận, hắn vọt người nhảy lên, từ trên không bắn xuống một bạo kích, cơ hồ như muốn dùng tất cả sự tức giận của bản thân trút hết lên người Vương Nguyên.
Vương Nguyên thân thủ nhanh hẹn, chỉ cần khẽ nhảy qua một bên là tránh được. Cứ thế, một trận chiến ngang tài ngang sức diễn ra ngay trong lăng, vách lăng rung chuyển ầm ầm, các cột băng chảy trên trần cũng gãy vỡ đâm xuống loảng xoảng. Ác linh thú ở sau song chắn bằng đá cũng bị kinh động, kêu lên vô vàn các loại âm thanh gầm rú khác nhau. Khung cảnh loạn không thể tả. Sàn lăng phẳng lì bóng loáng, lúc này bị đập đến lởm chởm ngổn ngang.
Mà suốt từ đầu, Vương Nguyên chỉ có né tránh, chưa hề đánh lại, vẫn giữ lại tôn nghiêm cho cái kẻ thực sự mới đúng là Nhị hoàng tử kia trước mặt các Băng Thần khác.
Trận đánh kinh động đến cả Đại hoàng tử vốn đang ở ngay Đại điện phía trên. Khi Kiều Khang đến nơi đã thấy trong Băng lăng ngổn ngang toàn là các tảng băng vỡ nát. Các Băng Thần đứng một góc không ai cử động gì, còn Kiều Tô với Vương Nguyên vẫn đang một đánh một né nảy lửa.
"Dừng lại ngay! Hai đệ đang làm cái gì thế này?!!!!"
Vương Nguyên nhìn thấy Kiều Khang, liền cúi người hành lễ, sau đó thì chưa hành lễ đủ hai giây đã lại phải bật nhảy ra chỗ khác né đòn.
Kiều Tô thì không thèm chào hỏi gì huynh trưởng của hắn, cứ tiếp tục điên cuồng đánh phá.
Kiều Khang không nhìn được nữa, quát hắn ngừng hắn cũng không chịu ngừng, cuối cùng liền bất đắc dĩ bay lên, hai bàn tay chắp lại, kéo ra một đoạn tơ lụa thoắt ẩn thoắt hiện, phóng tới quấn chặt lấy người Kiều Tô, quật hắn rớt từ trên không xuống đất.
"Đệ đủ chưa?! Mới sáng sớm đã làm loạn cái gì!?"
Kiều Tô bị trói lăn trên sàn, quắc mắt nhìn Kiều Khang, nghiến răng nói:
"Huynh dung túng cho y?! Y thông đồng với Hỏa Quốc hại chúng ta mà huynh vẫn bênh y được???!!!"
Kiều Khang khó hiểu, quay sang nhìn Vương Nguyên: "Là sao?"
"Nhị hoàng tử mới sáng ra đã tới đây gây sự, ta cũng không biết cụ thể nguyên nhân, Đại hoàng tử vẫn là nên hỏi Nhị hoàng tử cho rõ." Vương Nguyên đứng một bên điều hòa khí tức, lạnh nhạt nói.
Kiều Tô cướp lời: "Ngươi còn ở đấy giả vờ giả vịt?! Ngươi thông đồng với Hỏa Thần Vương muốn phá hỏng kế hoạch của chúng ta, ngươi còn có mặt mũi đứng ở đây à?!"
"Ta không hề thông đồng với Hỏa Thần Vương. Huynh đừng ngậm máu phun người." Vương Nguyên đáp trả.
Y mà có thể thông đồng với Hỏa Thần Vương thì y thông đồng lâu rồi, cũng chẳng cần lén lén lút lút, y sẽ tuyên bố luôn cho thiên hạ được biết.
Kiều Khang thu lại dải lụa, Kiều Tô lập tức đứng thẳng người lên, ngón tay co duỗi cứ chực chực muốn đánh tới.
"Nếu ngươi không thông đồng, tại sao ngươi lại biết Hỏa Quốc có sách 'Lưỡng quốc kì hoa'? Tại sao Hỏa Thần Vương chỉ đơn giản bị cáo tuyết cắn mà ngươi phải mang Hôi Bì, Bạch Túc sang cho hắn? Thậm chí cả việc hoa Nhất Diệp mọc ở đâu trên cái đất Hỏa Quốc rộng lớn ấy ngươi cũng biết? Ngươi biết cũng nhiều quá nhỉ!?"
Vương Nguyên nhất thời không biết phản bác thế nào, trong phút chốc không biết tìm cái lí gì để chống đỡ lại lời buộc tội của hắn.
Y cũng biết, Kiều Tô từ lâu đã không vừa mắt mình, giả vờ thân thiện trước mặt nhưng sau lưng không biết bày ra bao nhiêu thủ đoạn. Lần này cho dù y có tìm được một lí do hợp lí để đánh gãy sự hiểu nhầm của hắn thì hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Tuy suy luận của Kiều Tô vớ va vớ vẩn, đổi trắng thay đen, một chút cũng không liên quan đến sự thật, nhưng khi buộc tội y thì lại hợp lí đến bất ngờ, khiến y không cách nào đối phó.
Các Băng Thần đứng phía sau nghe thế cũng bất ngờ, nhưng quá nửa là chẳng ai tin.
"Kiều Tô, ngươi ăn nói cho tử tế. Kiều tướng quân xưa nay phụng sự Băng Quốc ai ai cũng biết. Chỉ có ngươi chạy sang Hỏa Quốc ăn dầm nằm dề mới có cơ hội thông đồng mà thôi. Chưa biết ai đúng ai sai đâu."
"Chuẩn rồi. Ngươi đột ngột ở đây buộc tội Kiều tướng quân, không có chứng cứ không có lí lẽ, ai mà biết thực hư thế nào?"
"Chưa biết chừng ngươi ngậm máu phun người, đặt điều Kiều tướng quân."
Vương Nguyên vốn muốn quát đám người kia im miệng lại đừng đổ thêm dầu vào lửa, nhưng đã muộn. Mắt Kiều Tô vằn lên tia máu, hàm bạnh ra trông cực kì dọa người. Hai tay hắn siết chặt lại, nổi lên luồng hàn khí màu trắng đục.
"Ta mới là Nhị hoàng tử Băng Thần tộc, các ngươi mở to mắt ra mà nhìn, tất cả các ngươi đều bị tên khốn này lừa rồi! Còn ngươi, Vương Nguyên, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi! Gì mà chiến thần trăm năm bất bại? Trúng một chưởng của ta thì cũng coi như mất nửa cái mạng. Cái thể loại hoang dã lai tạp linh lực yếu kém dơ bẩn như ngươi mà cũng được gọi là tướng quân???"
Giờ phút này, những lời đàm tiếu của đám Băng Thần như thêm dầu vào lửa, kích thích Kiều Tô thêm căm hận. Hắn có thể nói bất cứ thứ gì, làm bất cứ điều gì, miễn là có thể đẩy Vương Nguyên xuống bùn, hạ nhục y, khiến y sống không bằng chết, hắn đều sẽ làm.
"Vương Nguyên! Ngươi cứ ở đây mà che mắt đám người kia đi. Ta, sẽ đi giết Lục Anh Hoa và Tiêu Nhiên! Giết ngay lập tức. Giao việc cho ngươi, ngươi lần lữa không chịu làm, ngươi không muốn Lục Anh Hoa chết, ta sẽ đích thân thực thi!"
Nói rồi, dưới chân Kiều Tô nổi lên một luồng gió tuyết, hắn bay lên, vụt ra khỏi lăng với tốc độ nhanh kinh người.
Vương Nguyên lúc này không còn thiết đến cái gì mà giải thích với không giải thích, rút kiếm Bích Ảnh ném ra trước mặt, nhảy lên ngự kiếm đuổi theo Kiều Tô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com