Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: Trừ khử Lục y sư

Rõ ràng rồi, dù thế nào, việc giết Lục Anh Hoa sau cùng cũng sẽ rơi trên đầu y.

Cho dù y có phải người động thủ hay không.

------------------------------

Kiều Tô hôm nay gặp may, vì khi hắn đi tìm Lục Anh Hoa, lại thấy nàng tự dâng mình tới cửa. Nàng ở khu nhà hắn, đang nói chuyện với Tiểu Vũ - lúc này đã trở thành một người đàn ông trung niên đã thành gia lập thất, hỏi xem hắn ở đâu.

Kiều Tô hạ xuống, giả bộ vừa hay về tới nơi, gương mặt đầy nếp nhăn nở nụ cười:

"Lục y sư, chào buổi sáng."

Lục Anh Hoa nhìn thấy hắn, trước mặt Tiểu Vũ không lộ ra biểu cảm nào dị thường, liền nói muốn cùng tới nơi nào đó vắng vẻ chút để nói chuyện.

Cuối cùng, hai người dừng lại ở bìa rừng, xung quanh chỉ toàn là sông núi cỏ cây, không có lấy một bóng người.

Lục Anh Hoa hơi híp mắt, nhìn Kiều Tô, phán thẳng một câu:

"Lưu Tô, hôm qua huynh đã đột nhập vào trong thư phòng của Hỏa điện, để làm gì?"

"Để làm gì? Lục cô nương chắc chắn chính là ta đã đột nhập sao? Ít nhất cô nên hỏi một câu 'có đúng không' thì mới hợp lí chứ!"

"Huynh không cần giả vờ. Từ hơn 35 năm trước ta đã biết huynh thuộc Băng Thần tộc. Bây giờ ta rất hối hận vì để huynh tự do quá lâu."

"Ồ ~" Kiều Tô nhếch miệng cười, đoạn khiến cho nếp nhăn trên mặt biến mất hết, trở về nguyên trạng, "Xem ra Lục cô nương rất tinh mắt. Làm sao mà phát hiện ra?"

Lục Anh Hoa nhìn thẳng hắn, đối mặt với việc diện mạo hắn thay đổi, nàng cũng không chút ngạc nhiên.

" Năm đó Tiểu Vũ cùng đám nhỏ bị huynh quát mắng vì lấy cỏ Bạch Túc ra chơi. Cỏ Bạch Túc rất nhanh héo, chỉ cần một ngày là đủ để nó héo rồi. Thế nhưng lúc tụi nhỏ lấy ra chơi thì vẫn còn tươi, chứng tỏ là vừa mới được hái không lâu. Mà suốt mấy ngày liền huynh đều có mặt ở Hỏa Quốc, chỉ có Băng Thần tộc, mới có thể qua lại sông Tử Thanh nhanh đến như thế. Đổi lại là người thường, qua sông mất mấy ngày, thì không thể giữ cỏ Bạch Túc tươi được."

Kiều Tô chầm chậm vỗ tay, nhướn mày: "Không sai."

Từ sau lưng hắn bắt đầu tỏa ra một luồng khói màu trắng, cuồn cuộn, lởn vởn, phía sau làn khói đã có vô số cây băng nhọn chực sẵn.

Lục Anh Hoa xòe bàn tay phải, rút ra một thanh kiếm lửa thanh mảnh rực rỡ, thủ pháp giống như cách Vương Tuấn Khải triệu hoán Viêm Thiết, mũi kiếm chỉ xuống đất, cây cỏ ở ngay phía dưới mũi kiếm bị sức nóng thiêu đến héo rụi.

"Đêm qua huynh đã đột nhập vào thư phòng Hỏa điện, hành động bất minh, ta không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa."

Kiều Tô không nói gì, lập tức bay lên cao, phóng tất cả cây băng nhọn xuống về phía Lục Anh Hoa. Mỗi một cây đều kết tinh từ linh lực mạnh nhất của hắn, uy lực không hề tầm thường.

Lục Anh Hoa bay lên, vung kiếm lửa, thanh kiếm xoay tròn trên không trung phát ra luồng khí nóng rực, đầu mũi băng nhọn bị hóa lỏng, lực sát thương giảm đi trông thấy, dễ dàng bị lưỡi kiếm quét qua chém đứt.

Nàng triệu kiếm về, tàn lửa dưới chân tung tóe trên không trung, đuôi áo choàng dài bay phất phơ, trông cực kì diễm lệ, lại không hề kém phần lợi hại.

"Lục y sư, cô đừng chống cự nữa. Sớm muộn gì Hỏa Quốc cũng bị ta thôn tính thôi!" Kiều Tô đột nhiên cười gằn.

Một câu này của hắn thành công làm cho Lục Anh Hoa bất ngờ.

"Cái gì? Ngươi có ý đồ với Hỏa Quốc?!"

Nàng vừa tận lực chống đỡ đòn tấn công của hắn, vừa tìm cơ hội phản đòn, nhưng sự sửng sốt khiến nàng phản ứng chậm đi rất nhiều.

Thôn tính Hỏa Quốc? Cái trò nực cười gì vậy? 

"Ý đồ gì? Còn ý đồ gì nữa. Tất nhiên là tận diệt Hỏa Quốc rồi! Bây giờ Hỏa Thần Vương bế quan không thể ra ngoài, ta xem các người đối phó thế nào!"

Lục Anh Hoa cắn chặt răng chống đỡ, thầm cầu mong Tiêu Nhiên mau tới đây thật nhanh.

Đánh mãi đánh mãi, không biết là cả hai bay qua bay lại mấy vòng trên trời, đến khi nhìn lại, Lục Anh Hoa mới tá hỏa phát hiện, mình đã bị giăng bẫy. Mỗi nơi Kiều Tô lướt qua đều để lại một dấu ấn, từ dấu ấn ấy sẽ phát ra những mảnh băng nhọn hoắt, trong suốt như pha lê, vô số mặt cắt phản quang lấp lánh.

"Lưu Tô, ngươi thật đê tiện!" Lục Anh Hoa bị dồn vào đường cùng, không còn cách nào, đành cố sức dồn hết linh lực vào thanh kiếm trên tay, chĩa thẳng về phía hắn.

Kiều Tô cười nhạt, nhảy một cái lên tít trên cao, mắt khinh miệt nhìn xuống nàng, hô lên một tiếng:

"Vĩnh biệt!"

"Kiều Tô ngươi dừng tay lại ngay!!!" Một tiếng gào xé gió mà tới, khiến cho Lục Anh Hoa giật mình nhìn sang.

Khi Vương Nguyên tìm đến nơi đã thấy một màn như vậy trước mắt. Kiều Tô ở tít trên không trung, quanh thân là luồng gió tuyết cuồn cuộn, trước ngực hắn đã luyện sẵn một quả cầu linh lực, lưu chuyển một thứ linh khí trắng bạc, chuẩn bị bắn ra. Lục Anh Hoa lơ lửng bị vây giữa hàng trăm mũi băng nhọn, trái phải không còn chỗ tránh né.

Không kịp rồi, thật sự không kịp nữa rồi. 

Vương Nguyên lấy hết sức vọt lên đằng sau Lục Anh Hoa, mái tóc bạch kim tung lên, cả một thân ảnh trắng xóa lóe lên giữa không trung.

Lục Anh Hoa chỉ mới nhìn thấy y, còn chưa kịp ngạc nhiên, trước mắt bỗng sáng lóa, một quả cầu bạo kích được Kiều Tô phóng thẳng tới, ở giữa trăm mũi băng nhọn, nàng muốn tránh cũng không thể tránh, cầu bạo kích liền đâm thẳng trực diện vào nàng.

Rầm một tiếng lớn, cây cối, chim chóc bị ba luồng linh lực một đỏ hai trắng mạnh mẽ chấn rung, tan tác trên trời. Cây to cây nhỏ bị gãy gập, bụi bay mù mịt.

Tiêu Nhiên cùng các Hỏa Thần lúc này mới đến nơi, chứng kiến một màn như vậy, tức thì ngây người, đồng tử co lại đầy sửng sốt.

Lúc này, Kiều Tô đã bị chưởng lực cuối cùng từ kiếm của Lục Anh Hoa đánh ngã xuống đất. Chẳng ai để ý tới hắn, tất cả đều đổ dồn ánh nhìn về trên không trung, Lục Anh Hoa gần như là bất tỉnh, đầu ngửa về sau, mái tóc dài buông xõa xuống, lơ lửng trên trời, tàn lửa bay lung tung xung quanh, luồng hào quang trên người tắt hẳn. Phía sau Lục Anh Hoa một khoảng là Vương Nguyên, với một chưởng lực từ tay nối thẳng đến sau lưng nàng, tạo thành một lớp màng trắng quanh thân Lục Anh Hoa.

"Anh Hoa!!!"

Tiêu Nhiên không thể tin vào mắt mình, hắn gào lên một tiếng thất thanh, vội vã bay lên, lao tới ôm lấy Lục Anh Hoa, nhìn thấy một tên khắp người chiến phục trắng bạc, mái tóc bạch kim bị gió thổi loạn, dưới chân ngự kiếm, tức thì trong mắt xuất hiện tia lạnh lẽo tàn nhẫn.

Tiêu Nhiên gào lên: "Mau bắt lấy hắn, đừng để hắn chạy thoát."

Linh lực từ tay Vương Nguyên vẫn như cũ truyền thẳng đến người Lục Anh Hoa không dứt, Tiêu Nhiên như phát điên lên, vung tay chém xuống một màn hỏa lực, cắt đứt đường lực của y.

Vương Nguyên trong phút chốc bị một đám Hỏa Thần vây lại, không chừa một khe hở, y không còn đường lui nào, hai tay buông xuôi xuống, dần dần hạ xuống đất. Y đã dồn gần như toàn bộ  linh lực của mình cho cú đánh vừa rồi, lúc này hoàn toàn vô lực, đến nâng chân hạ tay cũng thấy uể oải không thôi.

Tiêu Nhiên ôm lấy Lục Anh Hoa lúc này đã không còn hơi thở, mắt vằn lên tia máu, đau khổ tột cùng. Hắn sờ trên mặt nàng, nắm lấy tay nàng, mọi nơi đều không còn hơi ấm. Khóe môi nàng chảy xuống một vệt máu đỏ tươi, hoa văn mặt trời trên trán nằm im lìm, không còn rực rỡ như trước.

"Anh Hoa, muội mau tỉnh lại đi!... Muội không thể ngủ như thế được, ta xin muội!!"

Mắt hắn đỏ quạnh lên, dường như đang cố gắng không muốn rơi nước mắt, nhưng nhìn thấy người mình yêu thương nhất cứ như vậy mà ra đi, đau thương vốn đã không thể tả hết bằng lời.

Mới cách đây không lâu, Lục Anh Hoa còn đang nói với hắn muốn cùng tới chỗ Lưu Tô để tra xét, thế nhưng nàng muốn tới đó trước để tránh đánh rắn động cỏ. Nào ngờ khi hắn đến nơi, thì sự đã đành. Mà kẻ ra tay lại là tên khốn Kiều Tư Viễn kia.

Tên khốn mấy trăm năm được Vương Tuấn Khải dung túng, hơn 35 năm trước khiến Vương Tuấn Khải trọng thương đã không truy cứu, bây giờ lại nhẫn tâm càn quấy Hỏa Quốc, hạ sát Lục Anh Hoa.

Vương Nguyên nhìn quanh, thấy Kiều Tô đã biến mất không còn bóng dáng. Mới vừa rồi còn nằm xụi lơ trên mặt đất, bây giờ đã lủi đi lúc nào không hay.

Rõ ràng rồi, dù thế nào, việc giết Lục Anh Hoa sau cùng cũng sẽ rơi trên đầu y.

Cho dù y có phải người động thủ hay không.

Thảm trạng của Lục Anh Hoa lúc này, không khác là bao so với Vương Tuấn Khải trong giấc mơ đêm qua của y, khiến cho da đầu y bỗng chốc tê rần, chân cũng run run, bàn tay siết chặt, móng tay đâm vào da thịt thành vết hằn sâu.

Nội tạng xót đến mức cồn cào, miệng y đắng chát.

Y đột nhiên lên tiếng:

"Tiêu thừa tướng, xin nén đau thương. Lục y sư chưa chết được."

Tiêu Nhiên nghe một câu này, quay ngoắt sang nhìn Vương Nguyên đang bị vây bởi hơn hai mươi Hỏa Thần, vẫn bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn.

Còn đang định quát lại, Vương Nguyên lại nói tiếp:

"Nàng... đúng là đã trúng đòn hiểm, nhưng chưa thể chết được. Ngươi gào khóc như thế cũng không ích gì. Mang nàng về, một canh giờ sau tích cực không ngừng truyền linh lực, có lẽ phải mất một thời gian rất dài, nhưng nàng sẽ tỉnh."

Mà cũng khỏi cần y nói, Lục Anh Hoa dù thế nào cũng là Hỏa Thần đứng đầu Nam điện, linh lực cao cường, không thể nói chết là chết, nhưng cũng không biết là bao giờ mới có thể tỉnh lại, tỉnh lại rồi sức mạnh có còn được như trước hay không. Tiêu Nhiên dù có dốc cạn sức lực cũng sẽ cứu sống nàng, chẳng cần ai phải nhắc.

Tiêu Nhiên nghiến răng, mắt đỏ như máu, khắp người tỏa ra luồng sáng vàng cam nóng rực kì dị, đáng sợ gấp mười cái lần Vương Tuấn Khải nổi giận với y, gần như còn có thể thấy được các vệt hoa văn trên mặt hắn thoắt ẩn thoắt hiện nổi lên.

"Tên khốn Kiều Tư Viễn, cuối cùng ngươi cũng dám đặt chân tới đây. Được lắm! Bắt hắn lại, giải đến đại lao! Không được phép lơi là cảnh giác!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com