Chương 37: Cực hình
Lòng lang dạ sói hiểm độc. Vương Nguyên nghe lời này vào, cảm giác muốn bản thân điếc mù cho rồi.
----------------------------------
Giống như cảm nhận được có người đến gần, Vương Nguyên dù đã xác định từ trước, dù đã buông xuôi không phản kháng, nhưng vẫn nhạy cảm đến mức cảnh giác mà mở mắt ra nhìn hắn.
Y giữ nguyên tư thế hơi gục đầu, chỉ nâng mi mắt lên nhìn, tròng mắt màu đen thăm thẳm phản chiếu ánh đỏ của dung nham, phá lệ cho người khác một cảm giác tà mị nào đó. Nếu như bây giờ chỉ cần Vương Nguyên cười khẩy một tiếng, Tiêu Nhiên chắc chắn sẽ có cảm giác rằng nơi này giam giữ y không đủ kiên cố, bất cứ lúc nào y cũng có thể tự tin tẩu thoát, không xích thêm mấy sợi dây nữa mới là lạ.
Thế nhưng Vương Nguyên lại không có bất kì biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt nhìn vào Tiêu Nhiên.
Lúc này trong đầu y đang âm thầm so sánh.
Tỉ dụ như, Vương Tuấn Khải cao hơn, tóc dài hơn một chút, mặt đẹp hơn một chút, quầng sáng bao quanh Vương Tuấn Khải cũng có cảm giác bá khí hơn một chút. Dù sao thì Vương Tuấn Khải cũng là Hỏa Thần Vương, còn Tiêu Nhiên là thừa tướng, khí chất khác nhau là điều dễ hiểu.
Y phục trên người Tiêu Nhiên cũng là gấm lụa từ vùng Tân Uyên nức danh, màu đen vân vàng gần giống như Vương Tuấn Khải, trong đầu y không khỏi lại mường tượng đến dáng hình bừng bừng sức sống của hắn mỗi lần chạy sang Băng Quốc tìm y.
Tiêu Nhiên cứ mặc định trong đầu rằng Vương Nguyên nhất định sẽ tìm cách tẩu thoát, mà không biết y đã buông xuôi kệ số phận, ánh mắt Vương Nguyên nhìn hắn thực ra là đang so sánh ngoại hình với người kia, thế nhưng hắn lại tưởng ánh mắt này là đang thăm dò hắn.
Hắn quắc mắt nhìn y, đanh thép hỏi:
"Ngươi có âm mưu gì?! Tại sao lại hạ sát Hỏa Thần tộc?"
Mái tóc màu bạch kim của Vương Nguyên phản lại ánh đỏ của dung nham, vì quá nóng mà một vài sợi dính sát xuống sườn mặt, y khẽ lắc đầu một chút cho thoải mái rồi chậm rãi đáp:
"Nếu như Tiêu thừa tướng tới đây để tra khảo, thì ngươi cứ tra đi, nhưng ta không chắc sẽ khảo ra được cái gì đâu."
Ý tứ rõ ràng, muốn đánh đập y thế nào cũng được, nhưng chắc chắn y sẽ không tiết lộ bất cứ chuyện gì.
"Ngươi là Nhị hoàng tử Băng Thần tộc, cho dù ngươi không nói, thì Băng Thần tộc cũng nhất định sẽ lộ ra sơ hở."
"Thế thì Tiêu thừa tướng cứ chờ xem sơ hở chỗ nào đi." Mặc dù y là chiến thần chủ lực của Băng tộc, nhưng đối diện với lựa chọn Vương Nguyên hay Kiều Tô, chắc chắn Băng tộc vẫn sẽ lựa chọn Kiều Tô, trong trường hợp bất khả kháng, có thể hoàn toàn hi sinh Vương Nguyên, từ đầu đến giờ y chỉ là con tốt thí, vậy nên, chắc gì đám người đó sẽ vì y mà lộ ra sơ hở?
"Hỏa Thần Vương đúng là có mắt như mù, đi yêu thích loại người lòng lang dạ sói hiểm độc như ngươi!" Tiêu Nhiên bị thái độ thờ ơ của Vương Nguyên chọc tức, liền không tiếc lời mắng y. Đây dù sao cũng là kẻ đã hạ sát Lục Anh Hoa, hắn còn lâu mới dung túng, hắn sẽ không lặp lại vết xe đổ của Vương Tuấn Khải!
Lòng lang dạ sói hiểm độc. Vương Nguyên nghe lời này vào, cảm giác muốn bản thân điếc mù cho rồi.
Vương Nguyên hạ mi mắt không nhìn hắn nữa, "Ngươi nói rất đúng, Hỏa Thần Vương là kẻ ngu ngốc..."
Vương Nguyên còn chưa dứt lời, Tiêu Nhiên đã trừng mắt, vung tay giáng xuống một đòn thẳng vào giữa ngực y.
Y phục bị lửa thiêu đến cháy xém một mảng trên bả vai, lộ ra một mảng da ửng đỏ vì nóng. Vương Nguyên bị một đòn này đánh bật về phía sau, hai tay lại vẫn mắc kẹt trên dây xích, chỉ có thể quỳ dưới đất. Y khom người, phun ra một ngụm máu tươi.
Tiêu Nhiên không ngu ngốc như Vương Tuấn Khải. Vương não tàn kia, cho dù y đánh hắn bao nhiêu lần hắn cũng sẽ không hoàn thủ. Còn Tiêu thừa tướng, hắn sẽ trả lại hết toàn bộ những nhục nhã mà Vương Tuấn Khải từng chịu, trả luôn cả thù hạ sát Lục Anh Hoa nữa.
"Lâu nay Hỏa Quốc không cảnh giác với các ngươi, các ngươi liền nghĩ mình là vô địch rồi?!"
"Kẻ không biết tôn ti trật tự như ngươi, lấy tư cách gì mà đòi quấy phá Hỏa Quốc?!"
Tiêu Nhiên cứ mắng một câu lại đánh tới một đòn. Ở trong đại lao với sức nóng kinh người này, Băng thần lực của Vương Nguyên không thể sử dụng được, đến khả năng chống chịu lại linh lực của Hỏa Thần cũng bằng không, đòn nào đòn nấy đánh thấm đến nỗi trong khoang miệng y lúc này chỉ toàn là mùi máu tươi, sống mũi cay cay, mắt hoa lên không còn thấy rõ cái gì, chỉ có một mảng đỏ đỏ cam cam rực rỡ trước mắt. Thân người bị chưởng lực chấn ngã ra sau, cổ tay lại càng ma sát với vòng xích, đau rát đến nỗi khóe mắt y dù đã nhắm chặt nhưng vẫn ứa ra một chút nước mắt sinh lí.
Tiêu Nhiên rất hận y. Mỗi đòn đánh dù đã cố gắng để không lấy mạng y ngay tức khắc, nhưng vẫn bộc phát ra bao nhiêu nộ khí.
Đánh mỏi tay rồi, Tiêu thừa tướng liền dứt khoát bỏ đi.
Vương Nguyên chờ hắn đi khỏi rồi, mới cố gắng nâng chân, chật vật nhích người về giữa vòng tròn bằng đá.
.
Kiều Khang đi đi lại lại trong Đại điện Băng Quốc, sốt ruột nôn nóng. Băng Thần Vương ngồi trên cao, cũng đang vô cùng tức giận. Lão càng nghĩ càng thấy muốn phát điên. Đột nhiên trong lúc lão không có mệnh lệnh gì, Vương Nguyên và Kiều Tô sang Hỏa Quốc làm loạn, cuối cùng một thì hôn mê chưa tỉnh, một thì bị bắt trong đại lao Hỏa Quốc, tiếng xấu không để đâu cho hết. Trước kia lão có nói muốn làm gì thì làm nhưng phải thật cẩn trọng, giờ thì hay rồi, đúng là giết được Lục Anh Hoa, nhưng chiến thần trăm năm bất bại, con át chủ bài dẫn dắt binh lực lần này cũng đi tong luôn.
Mà lại còn kinh động đến nỗi ai cũng biết. Hai tên nhãi này sợ chưa đủ phô trương hay sao?
"Lúc đó có những ai có mặt trong lăng?!" Lão quát lên.
Phía dưới, một loạt cánh tay giơ lên.
"Cụ thể là như thế nào?!"
Dương Vân liền lớn tiếng báo:
"Mới sáng sớm, Nhị hoàng tử đã tới gây sự với Kiều tướng quân, hai người giao đấu với nhau hơn mười phút đồng hồ thì Nhị hoàng tử bỏ đi, nói là muốn giết ai đó."
"Giết ai đó là ai?!"
Kiều Khang nói: "Kiều Tô bảo muốn đi giết Lục y sư của Hỏa tộc, lúc đó đệ ấy đang không khống chế được hành vi, có chút quá khích, Tư Viễn đã đuổi theo ngay sau đó."
"Ngu xuẩn! Quá mức ngu xuẩn!"
Không có Vương Nguyên, giống như mất đi chủ lực. Kiều Khang sở hữu linh lực mạnh nhất nhì Băng Thần tộc thì lại nhất quyết không dẫn quân. Chỉ còn 5 năm nữa là trận chiến bắt đầu, thế nhưng bây giờ tình thế lại trở nên vô cùng bất lợi cho kế hoạch của lão.
Dương Vân nói:
"Đại Vương, ta cần cứu Kiều tướng quân về."
Lão ngắt lời: "Ngươi đã tới Hỏa Quốc bao giờ chưa? Đã vào đại lao bao giờ chưa? Hiểu địa hình ở đó không? Một mình ngươi đánh được mấy tên Hỏa tộc?! Nếu không trả lời được thì đừng có nghĩ ra mấy cái ý tưởng vớ vẩn ấy."
Một người khác bỗng nói:
"Vậy bây giờ phải làm thế nào thưa Đại Vương? Sau lần này, Hỏa tộc bắt giam Kiều tướng quân, thì có nghĩa là đã bắt đầu kháng cự chống trả rồi. Chúng ta rất khó đánh úp."
Kiều Hán Chương ngồi một lúc, gương mặt đầy vẻ khó lường, sau một vài phút im ắng lặng ngắt, tay lão siết lại, phán một câu vang cả điện:
"Chờ Kiều Tô hồi phục, lập tức đánh sang. Hỏa Quốc bây giờ chỉ còn Tiêu thừa tướng là khó đối phó. Còn lại, cứ giết hết không tha!"
Kiều Khang hơi liếc mắt, một Băng Thần thuộc hạ của hắn liền hiểu ý, đứng ra khỏi hàng bẩm báo:
"Đại Vương, bây giờ chúng ta mất đi chủ lực, e rằng khó. Băng tộc chúng ta có một nhánh tu tà, không biết có nên đi tìm không?"
"Nhánh tu tà đã lâu không nghe tới, hậu duệ đời này là ai?" Kiều Hán Chương nghe vậy, đột nhiên hỏi lại.
"Thần nghe nói là một nữ tử, họ Âm."
--------------------
Kiên trì up chap, kiên trì chin ngôi sao, ai khum cho ngôi sao tui dỗi 🥺
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com