Chương 41: Ta đã nhầm
Bỗng nhiên, trên mặt y xuất hiện một thứ chất lỏng kì lạ đã rất rất rất lâu rồi không thấy, giọt nước lăn trên mặt, lướt qua khoé môi, vừa xót vừa mặn đắng.
------------------------------------
Trong một khắc nào đấy, Vương Tuấn Khải nghĩ Kiều Tư Viễn đã chết rồi.
Trong ngực hắn như bị luồng khí nóng trong này chèn ép, có chút nghẹn, hơi khó thở, đau đến tay cũng run rẩy.
Hắn muốn quay bước trở ra, nhưng lại chôn chân tại chỗ, bàn tay siết chặt lại nổi lên cuồn cuộn đường gân.
Dường như nghe tiếng bước chân người tới, phạm nhân thê thảm nhếch nhác giữa đại lao đột nhiên cử động, xích sắt rung lên kêu keng một tiếng chói tai.
Y không ngẩng đầu, chỉ nói:
"Tiêu thừa tướng, lâu rồi mới lại thấy ngươi tới đây."
Không nghe thấy ai đáp lại, Vương Nguyên cũng im lặng luôn.
Một lúc sau, y thấp giọng, giống như tự nói tự nghe: "Có phải... Các ngươi không cứu được Lục y sư?"
Kể cả khi bị ác linh Bạch Mã quật ngã, Kiều Tư Viễn cũng không thảm hại như bây giờ. Vương Tuấn Khải suốt mấy trăm năm nay chưa từng chứng kiến y như thế này.
Tại sao y lại là tội nhân của Hoả Quốc cơ chứ? Sao lại phải đi tới bước đường này?
Kìm nén một hồi, cuối cùng hắn chật vật lên tiếng:
"Tại sao ngươi lại làm vậy?"
Trong đại lao một mảng im lặng đến ngột ngạt, lát sau mới thấy Vương Nguyên chậm rãi ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt đen thẳm lộ ra vài phần kinh ngạc, lông mày hơi nhíu, khoé miệng hơi hé mở, còn vương lại vết máu đã khô.
"Ngươi..." Vương Nguyên bật ra một tiếng. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đấy, y thấy sống mũi cay cay.
Y đã chờ được, mấy chục năm thế rồi cũng qua. Nhưng...
Vương Tuấn Khải bước tới gần hơn, vạt áo choàng khẽ hất, hắn ngồi quỳ một chân, tầm mắt nhìn thẳng vào mặt Vương Nguyên:
"Ta cho ngươi năm mươi năm làm những gì ngươi thích, và đây là những gì ngươi tranh thủ làm được sao?"
Vương Nguyên miệng khô lưỡi khô, rõ ràng đã bị sức nóng của đại lao hành cho nát nhừ, đối mặt với vẻ trách móc chất vấn đầy hận ý của Vương Tuấn Khải, y nghiêng mặt đi, cười một tiếng:
"Ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ."
Cục diện trước mặt khiến cho Vương Tuấn Khải tiến thoái lưỡng nan vô cùng. Hắn cho rằng hắn hiểu Kiều Tư Viễn, thế nhưng y lại làm ra toàn những việc mà hắn không thể chấp nhận nổi. Giờ đây y là kẻ hạ sát Lục Anh Hoa, là tội đồ cả Hoả Quốc phỉ nhổ, thế nhưng nhìn thấy y thảm hại như thế này, hắn lại không nỡ xuống tay.
"Ta đã luôn tin ngươi." Vương Tuấn Khải ngước mặt lên trên, miễn cưỡng nở một nụ cười chua chát. Kiều Tư Viễn sẽ không bao giờ hồi tâm chuyển ý, y xưa nay chỉ là một con rối thiện chiến, ngoài ra chẳng có bất kì cảm xúc gì khác, đủ quyết đoán, đủ tàn nhẫn, "Lúc ngươi nói, linh lực của ngươi cạn rồi, ta đã tin ngươi. Lúc ngươi nói, ác linh Bạch Mã là do một tay ngươi dàn xếp, ta cũng đã tin ngươi. Thậm chí ngay bây giờ, lời ngươi nói ra ta cũng vẫn sẽ tin đến tám chín phần. Ngươi nói đi, rốt cuộc chuyện là thế nào?"
Vương Nguyên nhìn hắn, con ngươi đen thăm thẳm không một chút dao động. Hắn sẽ tin y ư? Chuyện Lục Anh Hoa chấn động như thế, Tiêu Nhiên cũng đã làm đến mức ấy, hắn thật sự sẽ bỏ qua họ để tin tưởng y hay sao?
Nực cười, tin thì làm được gì?
Cái đất Hỏa Quốc này không dung thứ cho y, hắn lại thân là người trị vì. Sẽ không có ai đi cưng nựng một con sâu phá hỏng hết cả vườn rau do chính mình lao tâm vun trồng cả.
Y cũng chẳng thể nói. Y bị nhốt trong Hỏa trì ngót ngét gần hai năm, chân tay cũng sắp phế đến nơi, mẫu thân y ở bên kia không biết tình hình thế nào, Kiều Hán Chương có ra tay với bà hay không. Trong tình cảnh như thế, y có thể ích kỷ mà nói thật với hắn hay sao?
Nếu có thể, y thật sự rất mong bản thân có đủ năng lực, đủ điều kiện thuận lợi để minh oan cho mình. Vậy mà thế sự xoay vần, hiện giờ tự minh oan, lại chẳng khác nào lươn lẹo giả dối. Giống như cha y khi trước, chỉ biết cắn răng nuốt lấy đắng cay.
Thà không nói, còn hơn cầm dao rạch chính mình ra, móc tim móc phổi giãi bày, cuối cùng đổi lại được là nghi hoặc và ngờ vực.
"Thay vì tin ta, ngươi nên tin Tiêu thừa tướng. Lúc ấy, Tiêu thừa tướng đã chứng kiến tất cả. Nếu không, sao ta có thể ở trong này suốt hai năm trời chứ?" Vương Nguyên nhướn một bên lông mày, bất cần nói.
Vương Tuấn Khải mím môi không nói gì, mắt đăm đăm nhìn y, bất lực lắc đầu:
"Xem ra... có lẽ là ta ngu ngốc tin nhầm người."
Câu nói này của hắn làm lòng y run lên, chẳng khác gì Vương Tuấn Khải xuất hiện trong từng cơn ác mộng của Vương Nguyên, luôn là một câu nói giày vò y đến phát điên, 'ta đã nhầm'.
"Vậy ngươi định xử lí thế nào? Hoả Thần Vương?"
"Tạm thời không giết ngươi." Vương Tuấn Khải đứng thẳng dậy, trước khi bỏ đi còn để lại một câu, "Ngươi... cứ tiếp tục ở trong này đi."
Vương Nguyên chẳng biết nói gì hơn, im lặng nhìn bóng dáng cao lớn của hắn bỏ đi.
Thì ra, Hoả Thần Vương mặt dày cả ngày tươi cười ngốc nghếch kia cũng có lúc lạnh lùng như thế. Con người sến súa thích tỏ tình kia cũng có lúc nói ra những câu nhói lòng như thế.
Quả nhiên, y dành từng ấy thời gian, chỉ để chờ đợi sự trừng phạt dành cho chính mình.
Hoa Nhất Diệp mà y liều mạng hái lấy đã phát huy tác dụng, Vương Tuấn Khải hoàn thành kì tu luyện sớm vậy, Vương Nguyên cũng yên tâm. Bây giờ hắn đã hận y như thế, y lại cũng đang bị bắt ở đây, khả năng Vương Tuấn Khải lại ngu ngốc mà để cho Kiều Tô hay Băng tộc có cơ hội ám sát là rất khó xảy ra. Với y mà nói, đây là một điều tốt, nhưng nhìn lại bản thân bây giờ lại tự thấy có chút bi ai.
Ánh mắt lạnh lẽo của Vương Tuấn Khải khi nhìn y, sao y có cảm giác, một ánh mắt như thế khiến y khốn khổ hơn đại lao này gấp vạn lần, chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng có sức sát thương hơn cả 2 năm tù ngục. Bỗng nhiên, trên mặt y xuất hiện một thứ chất lỏng kì lạ đã rất rất rất lâu rồi không thấy, giọt nước lăn trên mặt, lướt qua khoé môi, vừa xót vừa mặn đắng.
Vương Tuấn Khải trở ra, nhưng không ra ngoài hẳn, chỉ đứng tựa lưng vào vách động ngay ngã rẽ bên ngoài đại lao. Kiều Tư Viễn lúc này chỉ cách hắn có vài bước chân, nhưng tại sao lại xa vời quá. Tại sao lúc này y đã thảm hại như thế rồi, mà so với bộ dạng chiến thần cao cao tại thượng khi xưa lại còn khó chạm tới hơn?
Hắn đã chờ mấy chục năm để được ra khỏi Hỏa trì, để lại được gặp y. Hắn đã từng nghĩ khi gặp lại y không biết đã thay đổi những gì, kiểu tóc có khác không, y phục có khác không, trang sức trên chiến phục có đổi không, chứ không ngờ trùng phùng sau bấy lâu lại là thân thể đầy thương tích, mái tóc xõa tung rối bời, cùng bộ mặt lãnh đạm mặc kệ số phận như y bây giờ.
Kiều Tư Viễn hết lần này đến lần khác dùng sự lãnh đạm cao ngạo để đạp đổ lòng tin của hắn, dường như niềm tin mà hắn dành cho y là một thứ rẻ mạt còn chả đáng để lót đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com