Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45: Ngọc đã từng sáng lên chưa?

Muội chỉ thoáng thấy một thân ảnh trắng tinh, cùng với cây kiếm người đó ngự dưới chân, lưỡi kiếm màu bạc, chuôi kiếm trong suốt như pha lê, phát ra ánh sáng hơi xanh.

-------------------------------------

"Kiều Tư Viễn... ngươi..."

"Đừng nói nữa." 

Miệng không còn bị khống chế, nhưng ham muốn giải thích cũng đã tàn lụi. Vương Nguyên chặn đứng câu hỏi vốn chẳng đáng để đáp lời của hắn lại, gượng ngồi dậy, nhoài người nắm lấy bộ y phục mới tinh kia, chật vật khoác vào, cố ý ép chặt hai vạt cổ áo, che đi mảnh ngọc kia.

 Vương Tuấn Khải vẫn không thể tin vào mắt mình, từ lúc nhìn thấy mảnh ngọc, hắn vẫn ngồi im lìm, mắt nhìn y chăm chăm, phảng phất như hoài nghi, lại giống như đang dò xét. Có gì đó trong lòng hắn như chực vỡ vụn ra, lộ ra một chút ánh sáng le lói, nhưng hắn lại không dám dò tìm kĩ hơn cái cảm giác le lói đó là gì, là thật hay là giả, là thực hay là mơ.

"Tại sao..." Hắn nghẹn họng, giọng nói phát ra khàn đục.

Vương Nguyên nhìn đi hướng khác không muốn tiếp chuyện.

Hắn im lặng một lúc, vẫn là không nhịn được mà hỏi,

"Nó... đã từng sáng lên chưa?"

Đúng lúc này, từ phía lối ra, có một bóng sáng bay tới, kèm theo tiếng gọi rất lớn:

"Đại Vương! Đại Vương! Lục y sư tỉnh lại rồi! Mau qua đó!"

Vương Tuấn Khải nghe thấy thế, nhìn Vương Nguyên một cái, sau đó rời đi.

Vương Nguyên còn lại một mình trong đại lao, giống như suốt thời gian vừa qua y vẫn cô đơn tự chịu như thế, nhưng lần này đã có gì đó khác. Thà rằng hắn chưa từng tới, còn dễ chịu hơn cái tịch mịch hắn để lại lúc này.

Đối với Vương Tuấn Khải, Lục Anh Hoa quan trọng hơn. Dù lúc này y có thảm hại, có nhếch nhác, thậm chí nếu lúc này y có hấp hối sắp chết, thì hắn cũng vẫn sẽ bỏ y lại để tới chỗ Lục Anh Hoa.

Vương Nguyên chống hai tay xuống phiến đá, đầu gục xuống, đôi mắt đã cay và khô nóng đến mức dù lúc này thống khổ tột cùng, cũng không thể rịn ra thêm bất kì giọt lệ nào. Bóng dáng Vương Tuấn Khải khuất hẳn sau những khúc cua tối mịt, trong đại lao trở lại một mảnh tĩnh lặng như trước giờ vốn thế, y thở dài, hé miệng nhổ ra một ngụm máu.

.

Vương Tuấn Khải vội vã tới nơi mà Lục Anh Hoa đang dưỡng thương, thấy các Hoả Thần đã tập trung lại ở đó. Tiêu Nhiên đang truyền linh lực cho Lục Anh Hoa, còn nàng thì đã ngồi thẳng dậy, dưới sự giúp đỡ của Tiêu Nhiên mà giữ nguyên tư thế thiền, nhắm mắt nhẹ nhàng hô hấp.

Mọi người thấy hắn tới, liền tươi cười nói:

"Tốt quá rồi. Đại Vương thì bế quan xong trước thời hạn, Lục y sư thì chuyển nguy thành an, đúng là tốt quá."

Vương Tuấn Khải nhìn Lục Anh Hoa đã tỉnh lại, tảng đá đè nặng trong lòng hắn như được đập vỡ, nhẹ nhõm đến kì lạ. Hắn như rút được chân ra khỏi vũng lầy tiến thoái lưỡng nan. Lục Anh Hoa là người quan trọng với hắn, với cả Hoả Quốc. Kiều Tư Viễn lại là người hắn thương nhất. Tình hình chuyển biến như thế này, Vương Tuấn Khải không biết nên cảm tạ trời đất thế nào cho đủ.

Một tia hi vọng le lói nào đó bảo với hắn rằng, hắn cần điều tra xem giữa Lục Anh Hoa và Kiều Tư Viễn có hiềm khích gì.

Lục Anh Hoa tịnh dưỡng thêm ít lâu, đã có thể đi lại bình thường, linh lực dần hồi phục, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều. Suốt mấy ngày này, thậm chí suốt cả thời gian nàng hôn mê, đều là Tiêu Nhiên ngày đêm túc trực. Lục Anh Hoa dù thế nào cũng không thể làm ngơ trước tình cảm của thừa tướng được nữa, trong lòng cảm động không thôi.

Tiêu Nhiên bưng vào phòng một bát thuốc, theo sau là Vương Tuấn Khải. Lục Anh Hoa ngồi trên giường tu luyện đã đủ lâu, thu lại linh lực, hoa văn mặt trời trên trán hơi sáng lên.

"Đại Vương, Tiêu ca, phiền hai người quá, để các y sư đưa thuốc tới là được rồi."

Vương Tuấn Khải ngồi xuống cái ghế bằng đá đặt cạnh giường, nhìn nàng:

"Muội vừa trải qua sinh tử, sao có thể không tới thăm chứ."

Lục Anh Hoa nhận bát thuốc từ tay Tiêu Nhiên, vừa uống vừa hỏi:

"Đại Vương, huynh tu luyện xong sớm như vậy, đã chắc chắn ổn chưa?"

"Ta nghĩ là ổn. Mọi thứ đều không có gì bất thường."

Tiêu Nhiên cũng ngồi xuống, nói:

"Ta cũng đã đoán lí do khiến hắn tu luyện nhanh như vậy là do hoa Nhất Diệp. Muội nghĩ thế nào?"

Lục Anh Hoa đột nhiên mở lớn mắt, sau đó cũng gật gù đồng ý.

"Hoa Nhất Diệp là của Hoả Quốc, hội tụ linh khí từ dãy Táng Tiên, tuy không chắc chắn lắm nhưng muội nghĩ chỉ có thể là do nó thôi."

Vương Tuấn Khải nói:

"Vậy có lẽ là ta đã may mắn. Hoa Nhất Diệp theo lời hai người nói thì là một trong ba vị thuốc giải độc của ác linh thú."

"Gượm đã, muội nhớ ra một chuyện." Lục Anh Hoa uống xong bát thuốc, liền chau mày liễu suy tư, "Hai vị Bạch Túc và Hôi Bì đều là đun trong nước sôi đến khi hoàn toàn tan hẳn. Còn vị Nhất Diệp thì lại là nghiền kĩ với nước suối mát. Cách xử lí Nhất Diệp không giống lắm với cách chế giải dược thông thường, hơn nữa nó quý như vậy, chỉ vì vết ác linh thú cắn thì không cần thiết dùng đến. Lúc đó muội nghĩ Nhất Diệp có tác dụng giải độc và củng cố linh mạch của huynh, nhưng với kết quả hiện tại, có lẽ nó đã được cố tình thêm vào để trợ lực huynh tu luyện xong sớm, chứ không liên quan đến vết cắn của con thú. Nếu không thì cũng chẳng trùng hợp đến thế."

Lục Anh Hoa bước xuống khỏi giường, đi tới tủ của nàng lấy ra miếng vải đã cũ. Bên trên chữ viết đã có phần mờ đi, nhưng vẫn có thể đọc được.

"Cái dấu triện nhỏ này được vẽ tay, hình dáng giống dấu triện ấn trên cuốn "Lưỡng quốc kì hoa", muội vẫn luôn băn khoăn tại sao người đó là Băng tộc mà lại biết về sách này."

Vương Tuấn Khải và Tiêu Nhiên đồng thời nhíu mày, đồng thanh hỏi:

"Người đó?! Ai?!"

Lục Anh Hoa ngạc nhiên nhìn lại:

"Tiêu ca, huynh không nói cho Đại Vương biết sao?"

Tiêu Nhiên vẻ mặt lại càng thêm cổ quái:

"Nói cái gì cơ? Muội đang nói gì thế?"

Lục Anh Hoa bảo:

"Người có mái tóc màu bạch kim, ngự kiếm pha lê, là người đã cứu muội. Khi ấy quá gấp gáp, muội chỉ kịp nhìn thoáng qua. Nhưng nghe nói ở Băng Quốc chỉ có hai người có màu tóc như vậy."

 Vương Tuấn Khải cùng Tiêu Nhiên đều đồng loạt ngây người.

Băng Quốc chỉ có hai người có màu tóc như vậy, nói thẳng ra chính là một là Kiều Hán Chương già nua đầu bạc như cước, hai là Nhị hoàng tử Kiều Tư Viễn dung mạo đẹp đẽ từ nhỏ đã có màu tóc đặc biệt lạ lùng.

Vương Tuấn Khải phản ứng lại trước, hắn vội vã hỏi lại, lòng như lửa đốt,

"Từ đã, không đúng, muội nói rõ hơn đi, tình hình cụ thể lúc ấy như thế nào?"

Nắm tay hắn siết chặt lại, lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi.

Lục Anh Hoa ngồi xuống giường, cúi đầu cố gắng hồi tưởng:

"Đêm trước ngày hôm đó, có kẻ đã lẻn vào thư phòng của chúng ta. Muội cùng các Hoả Thần đuổi theo thì kẻ đó tốc biến đi mất, muội đoán đó là Lưu Tô. Từ rất lâu muội đã nghi ngờ Lưu Tô là người có linh lực, nhưng không chắc chắn, nên lúc đó muốn tra cho rõ. Muội và Tiêu Ca chia nhau hành động, muội tới gặp hắn trước để không đánh rắn động cỏ."

Vương Tuấn Khải nhớ đã từng gặp tên này vài lần.

"Sau đó thì hắn bị phát hiện nhưng cũng không thèm giấu giếm, động thủ muốn giao đấu. Muội bất đắc dĩ đành phải đánh với hắn. Nhưng tên đó thực sự rất âm hiểm, trong quá trình giao đấu, hắn đã đặt bẫy muội. Cách đặt bẫy thì rất quen thuộc, lúc đó muội đã hoảng hốt, phát hiện thân thủ của hắn giống hệt cách mà hắc y nhân đột nhập vào tẩm điện giao đấu với Đại Vương khi xưa."

Lục Anh Hoa cau mày, "Lúc đó, vì đột ngột phát hiện ra điều đó nên muội sơ hở không phản ứng kịp, bị mắc bẫy, chỉ còn cách cá chết lưới rách, dồn hết linh lực còn lại lên kiếm để chống lại bạo kích của Lưu Tô. Đúng lúc đó thì người kia xuất hiện. Muội chỉ thoáng thấy một thân ảnh trắng tinh, cùng với cây kiếm người đó ngự dưới chân, lưỡi kiếm màu bạc, chuôi kiếm trong suốt như pha lê, phát ra ánh sáng hơi xanh." 

Tiêu Nhiên trợn mắt, yết hầu dịch chuyển lên xuống. Thanh kiếm đó hắn vẫn đang còn tịch thu niêm phong ở Đại điện.

Vương Tuấn Khải cũng trợn trừng, chuôi kiếm pha lê, không phải Bích Ảnh thì là gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com