Chương 79: Trận địa Tử Thanh
Vương Nguyên đưa tay kéo chặt lại dải lụa cột tóc sau đầu mình, đuôi dải lụa có treo hai mảnh pha lê nhọn kèm chút tua rua.
Y kiểm tra lại Bích Ảnh một lần nữa, rồi rút nó ném ra, nhảy lên ngự kiếm. Bạch Hồ ngoan ngoãn ngồi trên vai y, cái đuôi lớn của nó vắt ngang qua cổ y, không khác gì một cái khăn choàng bông trắng.
Dương Vân mặc một thân chiến phục đầy giáp, giơ cao cánh cung lớn trong tay, hô lên,
"Toàn quân chú ý! Bây giờ lập tức khởi hành, tấn công trực diện Hỏa Quốc Giang Du!"
Vương Nguyên ngự kiếm bay lên cao, tức thì toàn bộ Băng Thần đều nhảy lên lưng ác thú, nhấc mình khỏi mặt đất, lơ lửng trên không, sẵn sàng chờ lệnh.
Dương Vân có cho mình một con ác linh đại bàng rất to, cũng yên vị trên lưng nó.
Vương Nguyên thấp giọng nói với Dương Vân mấy chữ, "Khởi hành thôi" rồi bay đi trước, áo choàng lông trắng muốt bay phần phật. Dương Vân quay về sau hô lớn một tiếng, giục toàn quân xuất phát.
Tiếng hô hào của các Băng Thần cùng tiếng gào rú của đám ác thú làm Vương Nguyên nhức tai, ong ong cả đầu lên. Y chăm chăm bay về phía trước, trong tay nắm chặt cánh cung pha lê, mặt cắt của cánh cung tì vào lòng bàn tay, lạnh lẽo và cứng cáp.
Bờ Tử Thanh hiện ra với một tầng kết giới mờ ảo màu đỏ, thấp thoáng phía sau tầng kết giới ấy là rất nhiều cái bóng lơ lửng, cùng nhiều lá cờ rất to phất lên cuồn cuộn rực cháy.
Vương Nguyên nhếch khóe miệng một cái, rồi quay về sau hô lớn, "Hỏa Thần tộc tới nghênh chiến, tất cả chú ý, chuẩn bị... phải đánh rồi đấy!"
Băng Thần tộc tới áp sát, hiển nhiên không thể ngờ Hỏa Quốc lại đón đầu ngay ở bờ Tả với đội quân hùng hậu như vậy.
Vương Nguyên hô lớn, "Dùng linh lực tấn công kết giới, tuyệt đối không sử dụng cỏ Hắc Túc!"
Các Băng Thần trên lưng ác thú theo lệnh của Vương Nguyên, nhất loạt hợp lực, tấn công thẳng vào kết giới, tiếng nổ ầm rung chuyển đất trời, báo hiệu một cuộc chiến chính thức nổ ra.
Kết giới bị chấn động, rạn nứt, lập tức được rất nhiều nguồn linh lực đỏ rực phóng tới tu bổ lại.
Vương Nguyên bay sát tới kết giới, nhìn xuyên qua, liền thấy Tiêu Nhiên đứng đầu quân Hỏa Quốc cả người lơ lửng trên không trung, vân Hỏa Thần trên mặt đỏ rực rỡ, một làn lửa uốn lượn như mây vắt ngang từ trước ngực áo vòng qua sau đầu hắn, tà áo viền vàng phất phơ giữa không trung.
Vương Nguyên cùng Tiêu Nhiên đối mắt một lúc, rồi y vận một chưởng lực, đánh thẳng vào kết giới, nổ rầm một tiếng vang trời. Tiêu Nhiên thuận thế thu lại vài phần linh lực, hất cằm về sau, lập tức một hàng Hỏa Thần kiện tráng vận lực bay lên, hai tay nổi lên tầng Hỏa bạo đỏ chói, còn kèm theo một viên đan nhỏ.
Vương Nguyên bay lùi về, mắt thấy các Băng Thần rục rịch muốn lấy ra cỏ Hắc Túc, lại quát lớn, "Chưa cần thiết! Đánh lại lần nữa! Kết giới đã yếu đi rồi!"
Một chưởng lực nữa lại hợp lại phóng tới. Linh lực từ các Băng Thần cuộn xoắn vào nhau như sợi thừng, tông thẳng vào chính giữa kết giới, khí tức lạnh lẽo nổ mạnh làm mặt sông bắn tung lên, kết giới giữa lòng sông nứt vỡ răng rắc.
Bên kia, Tiêu Nhiên cũng không giả vờ duy trì kết giới làm gì nữa. Hắn thu lại lực, phất tay, lập tức các Hỏa Thần đem bạo kích đã được dồn lực sẵn trên tay mà đánh tới. Băng Thần tộc lập tức ứng chiến, cũng tung bạo kích chống lại. Tiếng nổ liên tục ầm ầm truyền tới, khắp nơi là một mảng bụi bay mù mịt. Một khối khí nóng cùng một khối khí lạnh khổng lồ đâm thẳng vào nhau, khiến cho không khí xung quanh lập tức biến thành mây mù. Lòng sông bị ảnh hưởng, một bên kết lại thành tầng băng mỏng, một bên lại muốn sôi sục bốc hơi.
Đợt nổ qua đi, trong không gian tràn ngập thứ bụi lấp lánh.
Vương Nguyên xác định đó là giải dược của Lục Anh Hoa để vô hiệu hóa cỏ Hắc Túc, liền cũng không cố kỵ nữa, y liếc mắt nhìn Tiêu Nhiên, sau đó liền giương cung lao vào đánh với hắn.
Lập tức Hỏa Thần Băng Thần hai bên cũng lao vào quần chiến, tàn khốc ác liệt, lửa linh cuồn cuộn cháy, Băng pháp sắc nhọn tua tủa phóng qua phóng lại, một lát đã chẳng thể phân biệt ai với ai. Các ác linh thú Băng tộc liên tục thi chiêu, giương nanh múa vuốt, phóng ra đao phong, dồn lực đàn áp Hỏa Thần tộc. Hỏa Thần tộc dùng vô vàn mũi tên đỏ đỏ cam cam phóng tới, tấn công ác linh thú làm chúng lồng lộn lên, Băng Thần ngự bên trên không giữ được, bị hất văng khỏi lưng thú.
Ác linh thú bị thứ bụi lấp lánh kia bao phủ, Băng Thần tộc lấy cỏ Hắc Túc ra kích nộ chúng lên cũng đều vô dụng, liền vừa đánh vừa chửi Kiều Tô lừa người, ăn không nói có, vớ vẩn xàm ngôn.
Uy lực từ những đòn đánh khiến bến tàu của Giang Du ngập trong biển lửa, tàu thuyền còn sót lại neo đậu ở đó đều bị lửa Hỏa Thần đốt rụi, nhà cửa người dân ven sông cũng bị bạo kích Băng tộc làm cho đổ nát hoang tàn. Thế trận nghiêng về phía Băng tộc với một đàn ác linh thú to lớn mạnh mẽ và hoang dại, tâm trận dần dần bị đẩy sâu về phía đất liền Hỏa Quốc.
Con đại bàng của Dương Vân vẫy ra một luồng đao phong mạnh mẽ, quật ngã một Hỏa Thần rơi ùm xuống sông. Vương Nguyên càng lúc càng cảm nhận được sức mạnh của ác linh thú không phải chuyện đùa, lòng càng thêm lo lắng cho chiến sự ở Giao Giới, mắt y vằn lên nhiều tia máu, y mặc kệ đám người đang đánh ở đây thương vong bao nhiêu, bên nào thắng hay thua đều không quan trọng, Giao Giới mới quan trọng.
Vương Nguyên dùng cung như kiếm, Tiêu Nhiên cũng rút kiếm của hắn ra đánh, vũ khí sắc lạnh kề vào nhau keng một tiếng chói tai.
Y hỏi, "Hỏa Thần Vương thế nào rồi?"
"Hắn mai phục ở Giao Giới được hai ngày rồi."
"Đông không?"
"Kha khá."
Ở cánh sau, Lục Anh Hoa cùng vô số Hỏa Thần khác liên tục dùng linh lực trợ đỡ cho cánh trước, cờ chiến Hỏa tộc bị chấn rung từ chiến trận làm cho phần phật bay.
Vương Nguyên cùng Tiêu Nhiên đánh rất chuyên tâm, thanh âm cung kiếm chém vào nhau đinh tai nhức óc, càng đánh càng lùi xa khỏi trung tâm chiến trận, theo hướng thượng nguồn sông Tử Thanh mà lui. Cuộc chiến lơ lửng giữa lòng sông chỉ vừa mới bắt đầu không lâu, nhưng đã đánh tới độ nước sông liên tục bị hất tung. Hoả Quốc chống trả lại với vô số chưởng lực mạnh từ ác linh thú, so ra có phần chật vật.
Lùi mãi tới ngoài rìa, Vương Nguyên nói khẽ một tiếng, "Đa tạ. Ta để Bạch Hồ ở lại giúp các ngươi."
Bạch Hồ theo lệnh Vương Nguyên mà nhảy ra bám trên người Tiêu Nhiên, thân ảnh thoăn thoắt bò xuống phía sau cái áo choàng của hắn mà trốn đi.
"Cẩn trọng."
Tiêu Nhiên đáp lại một câu, rồi quay người lao về hướng trung tâm chiến trận, lưỡi kiếm sáng rực lên, vung mạnh chém về phía con đại bàng của Dương Vân, ngăn hắn nhìn thấy y rời đi lại cản trở y. Vương Nguyên cũng xoay người rời chiến trận, ngự kiếm bay thẳng về phía vực Giao Giới.
Y đã chuẩn bị tinh thần để tử chiến ngày hôm nay.
Đoạn đường từ Giang Du tới Giao Giới không hề gần, Vương Nguyên vừa bay vừa dùng linh lực tốc biến liên tục, lao đi như thiêu thân.
Giao Giới là nơi phụ thân y ra đi, nơi mẫu thân bị đánh phế thần căn. Giờ đây, bóng đêm bao trùm lên cuộc đời y đang ở đó, mà tia sáng duy nhất còn sót lại trong đời y cũng ở đó.
Vương Nguyên gằn lên một tiếng trong cổ họng, dùng thêm lực, không ngừng xé gió mà lướt, mắt bị gió thổi cay xè, càng về phía thượng nguồn càng nhiều sương mù mờ ảo, không biết tới bao giờ trong màn sương mù ấy mới xuất hiện một chút sinh khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com