Chương 8: Ngọc tỏ tâm ý
Nếu hắn tặng Kiều Tư Viễn mà ngọc sáng, thì có phải dây dưa đến mấy trăm năm như thế này hay không?
---------------------------
Tiêu Nhiên đi cùng Lục Anh Hoa tới khu nhà của mấy người Băng Quốc mới tới gần đây, xem họ sống thế nào, có cần giúp đỡ chuyện gì không. Chỉ thấy họ gần như đã hòa hợp với dân Hỏa Quốc rồi, y phục cũng không còn mặc tầng tầng lớp lớp nữa. Đám trẻ con Băng Quốc cũng chơi với trẻ con Hỏa Quốc, quấn thành một cục, không chú ý nhìn kĩ thì cũng không phân biệt được.
Lục Anh Hoa vẫy tay gọi một bà lão, hỏi:
"Bà bà, Lưu Tô có ở đây không? Ta muốn gặp huynh ấy một chút."
Kể từ sau hôm đi dạo buổi tối đó, Lục Anh Hoa cũng cảm nhận được Lưu Tô rất chăm chút cho đám người tị nạn này. Hắn lo lắng xem làm cách nào để mọi người có thể tiếp cận làm quen với cuộc sống một cách nhanh chóng nhất, lại tháo vát công việc, hay giúp đỡ mọi người. Dân Hỏa Quốc cũng dần có hảo cảm với hắn.
Lần này, nàng muốn giới thiệu với hắn một vài cửa hàng lương thực và y phục giá rẻ trong trấn, có lẽ phần nào giúp được người già và trẻ em ở đây.
Bà lão lắc đầu nói:
"Hai ngày nay không thấy Lưu Tô đâu cả. Hình như nó nói là đi giúp người ta đánh cá. Lục cô nương cần nhắn lại điều gì, ta sẽ nhắn giúp."
Lục Anh Hoa nghĩ nghĩ, cuối cùng cười cười lắc đầu: "Vậy thôi, khi nào huynh ấy trở về ta sẽ lại tới."
Trên đường trở về, Tiêu Nhiên không nén nổi tò mò, lại không mấy thoải mái khi Lục Anh Hoa quen biết thân thiết với một tên xa lạ, liền hỏi: "Cái người tên Lưu Tô ấy là ai? Sao muội lại quen biết hắn?"
Lục Anh Hoa cũng không ngại trả lời: "Huynh ấy là dân Băng Quốc, khi những người này mới tới đây phải bơi thuyền vượt sông, huynh ấy là người hộ tống. Không có huynh ấy thì họ toàn người yếu ớt, không thể sang nổi sông Tử Thanh đâu."
Tiêu Nhiên gật đầu, cứ nhắc đến Băng Quốc là hắn lại nghĩ đến cái tên Nhị hoàng tử Kiều Tư Viễn chết tiệt kia, bèn dứt khoát đổi chủ đề: "Sắp tới có lễ hội, muội có đi cùng ta không?"
Trong giọng nói không giấu nổi chờ mong.
"Ấy chết..." Lục Anh Hoa đột nhiên đưa tay che miệng, hơi ngượng ngùng nhìn Tiêu Nhiên, "Muội có hứa với Lưu Tô hôm ấy sẽ đưa huynh ấy cùng với mấy đứa nhỏ đi chơi."
"Vậy hả..." Tiêu Nhiên có chút không vui.
"Nếu Tiêu ca không ngại thì huynh đi cùng luôn đi. Dù sao thì lễ hội mà, càng đông càng vui."
Ai vui chứ Tiêu Nhiên thì không hề.
Hắn lén lút thở dài một hơi:
"Để xem đã..."
Mỗi năm một lần, cứ đến khoảng tháng 10 là thời tiết ở Hỏa Quốc mát mẻ nhất. Khi ấy toàn Hỏa Quốc sẽ tổ chức lễ hội. Vào ngày này các sạp hàng bày bán tới khuya, ai nấy đều ăn vận đẹp đẽ xuống đường đi dạo, thả thiên đăng, hoa đăng, vui không kể xiết. Khắp nơi rực rỡ ánh đèn, lung linh diễm lệ. Tương truyền, vào ngày này người dân Hỏa Quốc thường trao cho người mình thương vòng tay bện bằng dây tơ tằm cực bền có buộc ngọc. Ngọc này rất đặc biệt, nó cảm thụ được nhiệt độ và tâm ý, lại hô ứng với ánh trăng. Nếu trao vòng xong, đeo lên mà viên ngọc phát sáng, tức là người nhận cũng có lòng. Hai bên lưỡng tình tương duyệt, nếu xét thấy đủ điều kiện để về chung một nhà thì sẽ làm đám hỏi luôn. Cả năm cũng chỉ có mình ngày này là ngọc sáng, vì thế đây là cơ hội cực kì hiếm có.
Các Hỏa Thần sẽ tụ tập lại ở Đại điện, ăn uống linh đình một bữa, rồi đến đêm cũng xuống phố đi chơi.
Để chuẩn bị cho lễ hội sắp tới, nhà nào nhà nấy đều tất bật lo toan. Vương Tuấn Khải nhìn thấy các Hỏa Thần kháo nhau đi mua ngọc về thắt dây tặng cho ý trung nhân, thấy cũng ghen tị lắm. Đám người này lâu nay cười nhạo hắn quen rồi, chi bằng nhân dịp này bám theo bọn họ, xem ai tặng vòng mà ngọc không sáng, hắn sẽ cười nhạo lại để trả đũa.
"Đại vương, ngươi không đi mua ngọc đi à?" Một vị Hỏa thần Tây điện hỏi.
"Ngươi hỏi thừa. Nếu hắn tặng Kiều Tư Viễn mà ngọc sáng, thì có phải dây dưa đến mấy trăm năm như thế này hay không? Ngọc thì ngọc quý, trạm trổ cũng công phu, biết trước kết quả mà vẫn tặng thì chả phải là tốn tiền tốn sức lại mất mặt à?" Một Hỏa thần Đông điện chen miệng vào.
"Ờ, còn chưa biết chừng tặng nhưng y không lấy ấy chứ, y có bao giờ để Đại vương nhà chúng ta vào mắt đâu?"
"Các ngươi có thôi đi không?!" Vương Tuấn Khải ủ rũ chau mày, "Cứ cười đi rồi xem vòng ngọc của các ngươi có sáng được không."
"Haha! Vậy sắp tới nhà ta có phu nhân, Đại vương ngươi nhớ cho lì xì nhiều nhiều vào nhé!"
"Xì, nhạt nhẽo!" Vương Tuấn Khải quay ngoắt đi không thèm nhìn nữa.
Tiêu Nhiên cũng ngắm nghía dây vòng trên tay, định bụng muốn tặng cho Lục Anh Hoa. Tuy nàng trước giờ luôn hướng về Vương Tuấn Khải, nhưng hắn chỉ muốn nói cho nàng biết tâm ý của mình, chứ không mong nhận được hồi đáp.
Cả đại điện đang vui vẻ trêu chọc nhau, thì Lục Anh Hoa đột nhiên bay từ ngoài vào, vẫn diễm lệ như thường, làm Tiêu Nhiên giật mình đánh thót, vội vã giấu cái vòng ngọc vào trong ống tay.
Có lẽ giờ vẫn chưa phải lúc...
Nàng cất giọng chào hỏi: "Mọi người chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Cũng hòm hòm rồi. Lục y sư có kế hoạch gì chưa?"
Lục Anh Hoa nhìn lướt qua Vương Tuấn Khải, thấy hắn chẳng có động thái gì thì cũng hơi hơi thất vọng, nói:
"Ta thì cũng chẳng có kế hoạch gì đặc biệt. Ta định sẽ dẫn mấy đứa nhỏ ngoại lai vào thành chơi."
"Ôi trời, đúng là uổng quá mà! Theo ta thấy, số người muốn tặng ngọc cho Lục y sư phải xếp hàng dài từ Tử Thanh hà đến hết chiều dài Hỏa Quốc luôn ấy!"
"Ngài đừng trêu ta, ta làm gì có đủ tay mà đeo cho hết chứ!"
Lục Anh Hoa chợt nhớ ra điều gì, quay qua nhìn Tiêu Nhiên, nói:
"À phải rồi. Lưu Tô nói với muội huynh ấy bận không đi cùng chúng ta được."
Tiêu Nhiên vốn đang hơi sầu lòng, đột nhiên nghe được một câu này, tâm trạng tốt lên gấp mấy lần.
"Vậy tối hôm đó sau yến tiệc ở đại điện chúng ta cùng tới đón bọn nhỏ."
"Vậy cũng được."
.
Mặc dù chuyện đã qua chỉ là một chuyện rất nhỏ, không thể sánh được với tất cả những gì xảy ra trong suốt mấy trăm năm Vương Tuấn Khải theo đuổi Kiều Tư Viễn, nhưng cái đinh băng ấy dường như không phải chỉ ghim vào lưng hắn, mà còn ghim vào não hắn, muốn quên cũng không quên được. Hắn nghĩ, ngồi suy luận đoán già đoán non cũng không phải là cách, chi bằng đi hỏi cho rõ thực hư.
Nhưng hắn lại cũng có chút không cam lòng.
Nói đúng hơn, là hắn sợ câu trả lời của y sẽ quá mức thẳng thắn, quá mức trần trụi, khiến niềm tin trong lòng hắn cứ từ từ rạn nứt từng vết, chẳng biết chống đỡ được đến bao lâu. Hắn sợ chuyện sẽ giống như lời Triệu phu tử ngày xưa đã dạy: Lời nói dối sẽ không làm ai tổn thương, chỉ có sự thật mới là mũi dao.
Một đêm trăng thanh gió mát, ở bên Băng Quốc cũng không có tuyết rơi.
Vương Tuấn Khải bắt đầu "giăng bẫy".
Hắn thuộc lòng tất cả những nơi mà Kiều Tư Viễn có thể tới, ở mỗi nơi giăng ra vài đốm lửa xanh bé xíu trên mặt đất. Khắp người Kiều Tư Viễn luôn là khí tức lạnh lẽo của Băng tộc, cho nên chỉ cần y đến gần, đốm lửa sẽ tắt. Lửa ở đâu tắt, hắn liền biết Kiều Tư Viễn đang ở đó. Tuy nhiên, bởi vì Kiều Tư Viễn thường sống ở bên ngoài nên mới có thể dùng cách này. Nếu như y ở Băng điện, thì sẽ nhầm lẫn với các Băng thần khác, hắn sẽ không tìm được.
Đêm nay, hắn tìm thấy Kiều Tư Viễn ở giữa rừng thông.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com