Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 89: Mùi vị trong trí nhớ

Vương Nguyên được Âm Phong đưa cho một cuốn sách, tu luyện cơ bản để chế ngự tà khí, ngăn tà khí xâm chiếm tâm trí thêm lần nữa.

Ranh giới giữa chế ngự và bị khuất phục rất mong manh, giống như đã ở sát bờ vực lắm rồi, chỉ cần một chút tin dữ sẽ lại đẩy y vào đường cùng.

Vương Tuấn Khải trực tiếp đến hẳn Băng điện gặp Kiều Khang, nghiêm giọng mà hỏi, "Thực sự những gì hôm trước huynh nói là tất cả rồi phải không? Còn cái gì nữa không?"

"Hết rồi. Đó là toàn bộ những gì ta biết."

"Tốt nhất là nên như vậy. Ta không muốn y lại nghe được thêm cái gì đó."

Lời này của Vương Tuấn Khải có chút cực đoan, khiến Kiều Khang cũng tức giận lên,

"Hoả Thần Vương, dù thế nào đi nữa, dù Vương Nguyên không phải Nhị hoàng tử, thì vẫn là chiến thần vang danh bốn bể, trên dưới Băng tộc luôn một hai gọi đệ ấy hai tiếng 'tướng quân', có không thích thì cũng chưa từng dám nói gì động chạm đệ ấy. Ngược lại, huynh xem người dân bên bờ Tả đi. Nếu bảo một cọng rơm cuối cùng có thể đè sập lạc đà, thì cọng rơm đó chính là lời hay ý đẹp của dân chúng bên đó đấy!"

Kiều Khang nói xong, thở mấy hơi vì bực, rồi cũng rất nhanh ý thức được bản thân thất thố, hắn bóp bóp trán, "Thứ lỗi, ta hơi quá lời."

Vương Tuấn Khải hơi siết bàn tay, "Việc bờ Tả ta sẽ lo liệu chu toàn."

"Ừ."

"À, Băng Quốc, nơi nào có màn thầu và canh cay ngon nhất vậy?"

Kiều Khang hơi ngạc nhiên, nhưng cũng rất nhanh hiểu được vì đó là những thứ Vương Nguyên thường thích ăn.

"Ngon nhất thì ở thành Quyên, Vương Nguyên thích tới đó lắm. Nhưng toà thành đó đã bị bão tuyết san bằng rồi. Có một tốp dân tị nạn từ thành Quyên đã tới Hoả Quốc."

Vương Tuấn Khải không nói hai lời, phi thẳng về Hoả Quốc, điều động Hoả tộc lật tung cả đất nước lên tìm kiếm những người dân tị nạn đó.

Khi hắn tìm thấy, thì đám dân đó cũng vừa mới vào thành không lâu. Trước đó họ đều sống lén lút trong rừng, sau khi chiến sự kết thúc mới trà trộn vào dân Hoả Quốc vào thành sống. Vương Tuấn Khải moi ra toàn bộ những người đó tập hợp lại, lão nhân gia già nhất trong đám dân dẫn đầu mọi người quỳ sụp xuống nhận tội xâm nhập biên giới bất hợp pháp, cầu xin hắn tha thứ, lão vẫn nhớ lời Vương Nguyên dặn, sống chết không hé răng về việc làm sao bọn họ có thể tới đây.

Vì thế Vương Tuấn Khải nghĩ rằng bọn họ đã tới sau khi chiến sự kết thúc, khi đó không còn kết giới nữa.

Vương Tuấn Khải phân phó Thần vệ đi chuẩn bị nhà cửa tử tế cho họ, rồi mở miệng hỏi một câu, "Các ngươi ai biết làm màn thầu và canh cay chính tông? Bước ra giùm."

Một bà lão cùng một cô nương trẻ tuổi rúm ró đứng dậy bước ra.

Vương Tuấn Khải lập tức quay lưng, "Mau theo ta. Dạy ta làm đi."

"...?"

.

Vương Tuấn Khải quay lại núi Cổ Đàm, đem theo màn thầu hắn làm, canh cay hắn nấu, và cả rượu ủ hoa nhài của Giang Du mà Vương Nguyên thích.

Giang Du trong một tháng không thể tu sửa lại như cũ, dân Giang Du sau khi di tản thì rải rác ở khắp mọi nơi Hoả Quốc. Hắn thông linh tới 7749 vị Hoả Thần trấn giữ khắp các vùng, mãi mới tìm được người bán rượu Giang Du ngon.

Cả đi cả về chỉ trong có một ngày, dồn sức tốc biến vô số lần. Khi thiếu niên canh giữ chân núi Cổ Đàm dẫn hắn lên trên, mấy lần hắn suýt thì ngã quỵ.

Vương Nguyên hoàn thành tu luyện của một ngày, không thể ép bản thân tu thêm, liền ra khỏi động tản bộ. Y ngồi trên một khúc cây đổ, giơ tay gọi một con quạ đen xuống đậu trên ngón tay, ánh mắt nhàn nhạt lâu lâu mới chớp một cái.

Vương Tuấn Khải từ xa nhìn thấy y, liền hít một hơi xốc lại tinh thần,

"Ngươi xong rồi à?"

Vương Nguyên không quay sang nhìn hắn, mắt vẫn đặt trên lớp lông đen bóng trên cánh con quạ, cổ họng "ừ" một tiếng đáp lời. 

Vương Nguyên không có ý định chết dần chết mòn nữa, y chú tâm nghiêm túc tu luyện áp chế tà khí, khiến hắn cũng càng lúc càng hi vọng nhiều hơn.

Vương Tuấn Khải đi tới ngồi xuống cạnh y, đem cái lồng mây trong tay mở ra, lập tức mùi màn thầu còn nóng và mùi canh cay toả lên.

Vương Nguyên hơi liếc nhìn, trong lòng thốt nhiên thấy có chút khó chịu mờ nhạt.

"Ở đâu đây?"

Vương Tuấn Khải muốn gợi lại xúc cảm trong kí ức của y, lại không muốn y biết toà thành y thích đã bị san phẳng, liền bảo,

"Ta tới thành Quyên mua cho ngươi đó. Kiều Khang nói ngươi hay tới đó ăn."

Vương Nguyên thản nhiên đáp,

"Nói dối thì chớp mắt một cái cho nó thật."

"..."

Y cầm một cái màn thầu lên nhìn. Không thể là đồ thành Quyên được, vì nó xấu đau xấu đớn, xấu đến độ liếc qua cũng biết đó là tác phẩm từ bàn tay Vương Tuấn Khải làm ra.

Vương Nguyên không có chút cảm giác đói nào, nhưng nghĩ tới hắn vẫn nhớ y thích ăn thứ này, tự tay làm cho y, liền cũng miễn cưỡng bỏ qua cho lời nói dối trắng trợn của hắn mà cho vào miệng ăn.

Hương vị quen thuộc ngay lập tức xộc lên đại não. Vương Nguyên ngay lập tức nhíu mày mờ mịt. Mùi vị của thành Quyên, không sai.

Y chậm rãi nhai mấy cái, lại bưng bát canh cay lên mở nắp, uống một ngụm.

Y hít mũi một cái, hỏi hắn, "Ở đâu ra?"

"Ta tự làm." Vương Tuấn Khải ủ rũ, lòng nghĩ hắn đã cẩn thận thế rồi, sao y vẫn phát hiện ra. Màn thầu thì hơi xấu chút cũng đâu có sao. Bà lão dạy hắn cũng không có (dám) chê hắn nặn xấu, luôn miệng khen đẹp lắm đẹp lắm, Hoả Thần Vương thực khéo tay.

Vương Nguyên chậm chạp nói,

"Thành Quyên bị tuyết lở lấp hết, người ở đó chết hết rồi. Lúc đó ta bận duyệt binh, Đại hoàng tử bị nhốt, không ai tới giúp họ cả."

"Lệnh bài của ngươi là ta đưa cho những người còn sót lại cuối cùng của thành, để họ sang chỗ ngươi tị nạn."

Vương Tuấn Khải ngây người, buột miệng lẩm bẩm, "Thế mà họ dám bảo với ta là qua sông khi đã không còn kết giới..."

Nói được một nửa, hắn liền im bặt lại. Hắn cẩn thận nhìn vẻ mặt Vương Nguyên, vừa sợ y tức giận, lại mong gương mặt vô cảm kia xuất hiện một chút tức giận.

Nhưng y bình thản đáp lại, "Thời điểm họ bắt đầu sang sông là đêm trước trận chiến. Người thường qua sông cũng mất rất nhiều thời gian, chưa kể họ phải chạy xuống hạ lưu sông mới có thể sang. Rất có thể khi họ tới được giữa dòng, kết giới đã bị đánh nát."

Vương Tuấn Khải ôm bình rượu ủ hoa nhài đưa tới trước mặt y cầu hoà, "Ta không cố ý nói dối ngươi đâu. Ta đền cho ngươi cái này được không?"

Vương Nguyên không cảm thấy được thế nào là đói, thế nào là no, ngon hay không ngon. Chỉ là hương vị của những món ăn kia giống trong kí ức như đúc, làm y muốn ăn hết.

Hẳn là Vương Tuấn Khải thấy y nhiều ngày không thiết ăn uống, nên mới làm thế.

Thần trí quá tỉnh táo, nên y vừa nghĩ liền hiểu hết.

Có điều hiểu thì hiểu, trong đầu nghĩ "mình có nên thấy cảm động không", nhưng cảm giác cảm động không tới. Y cứ thế đơ người mà ăn, dần dần trên mặt lại hiện lên chút khác lạ. 

Vương Tuấn Khải ghim tầm mắt quan sát y chăm chăm, thấy y ăn hết khay màn thầu, bát sứ đựng canh cay cũng chậm rãi vơi đi, nấm, rau và thịt trong canh cũng không bị bỏ lại cái gì, thậm chí trên mặt y còn có chút vui vẻ thỏa mãn nhàn nhạt, liền như thấy một tia hi vọng rực rỡ.

"Ngươi... Có thích không? Ngày nào ta cũng làm cho ngươi ăn nhé? Ta đề xuất với Kiều Khang xây lại thành Quyên, đưa những người dân kia trở về. Hoặc là ta xây riêng một thành Quyên ở Hoả Quốc cho họ sống, ngươi thấy sao?..."

Vương Nguyên nhăn mặt, cái vui vẻ hơi lẫn với một chút khó chịu, "Trật tự. Ngươi nói nhiều làm ta nhức đầu."

Vương Tuấn Khải lần đầu bị ăn mắng mà vui đến mức quên cả trời đất. Chỉ cần Vương Nguyên có cảm xúc, một chút xíu thôi cũng đủ với hắn rồi.

Hắn đặt vò rượu xuống đất, vươn tay ôm y, soạt một tiếng đã đặt y ngồi ngang trên đùi mình, y nhíu mày, "Gì?"

Hắn ôm ghì lấy y, hôn lên môi chụt một cái, liếm liếm vị cay thơm của bát canh còn vương vấn.

"Không có gì. Ngươi cứ giận đi, rồi ta tìm cách dỗ ngươi. Giận tới mức đánh ta cũng được."

Vương Nguyên nhìn vẻ không sợ chết của hắn, trong lòng còn xuất hiện thêm cả một chút ngao ngán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com