Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Hỏa Thần Vương (lại) thất tình

Việc Kiều Tư Viễn muốn lấy mạng hắn giống như y trực tiếp bóp trái tim ấy, dẫm đạp lên phần tâm ý ấy, khiến hắn vừa ngột ngạt khó thở, vừa bất lực đau đớn.

--------------------------------

Rừng thông cao phủ trắng tuyết, đến nỗi ban đêm mà vạn vật vẫn cứ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Giữa rừng có một khoảng trống rất lớn, Vương Nguyên đang ở đó luyện bắn cung. Còn con cáo tuyết thì đang ngồi trên tảng đá, gãi tai, ve vẩy cái đuôi bông, hai chân trước gác lên kiếm Bích Ảnh, mắt lờ đờ như muốn ngủ.

 Vương Tuấn Khải mới vừa bước đến, hắn thậm chí còn không phát ra tiếng động, nhưng y đã cảm nhận được. Y lập tức xoay người về phía hắn, cánh cung pha lê giương lên, bàn tay phải thuần thục kéo được ra một mũi tên băng sắc nhọn.

Y quát lớn: "Ai?!"

"Là ta, ngươi cũng thừa biết mà." Vương Tuấn Khải bất lực, khắp mặt đầy vẻ vô tội bước ra từ sau thân cây.

"Ngươi...!" Vương Nguyên cố nhịn cơn giận, nói, "Ngươi mau cút đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi."

Sau bao nhiêu nỗ lực đuổi người của Vương Nguyên, thì hắn lại vẫn lần này nối tiếp lần khác quay lại tìm y, khiến mọi công sức của y đều đi tong.

"Nhưng não ta lại rất nhớ ngươi, rất muốn nhìn thấy ngươi, đâu phải lỗi của ta. Ngươi nói xem phải làm sao hả?" Vương Tuấn Khải ngồi phịch xuống đất, ngẩng mặt nhìn y, "Ngươi có thể nhắm mắt lại để không nhìn thấy ta là được, cứ tiếp tục tập bắn cung, đừng để ý đến ta."

 Vương Nguyên chĩa thẳng mũi tên vào mặt Vương Tuấn Khải, hận không thể dùng hết tất cả vốn từ của mình để mắng hắn:

"Nói năng không biết ngượng mồm!"

"Ngươi yên tâm, ta rất chu đáo. Ta đã giăng kết giới rồi, nơi này chỉ có mình ta với ngươi..." Vương Tuấn Khải bỗng cười rộ lên, " Ừm có cả con cáo nhỏ kia, nhưng chắc nó không nghe hiểu đâu nhỉ? Ngươi đừng ngại, tỏ tình là chuyện ta làm giỏi nhất!"

Chẳng biết vì sao, Kiều Tư Viễn không đuổi hắn nữa , cũng không đánh hắn. Y lạnh mặt trầm ngâm nhìn hắn một lúc, rồi quay người, hướng mũi tên về phía cái thân cây, nhắm bắn phập phập mấy phát.

Một thân y phục trắng muốt, áo choàng lông thú bông bông phủ sau lưng, đôi chân vừa dài vừa thẳng vừa hữu lực bám trên nền tuyết, mái tóc bạch kim cột tùy tiện sau đầu theo cử động của cơ thể mà gợn sóng. Thực sự có nhiều lúc Vương Tuấn Khải cảm thấy cả thân người y sẽ lẫn vào màn tuyết trắng, như con tắc kè ẩn thân vào cảnh vật. Nếu không phải có khí tức ấy và đôi mắt đen thẳm ấy, hắn sẽ lạc mất y giữa màn tuyết phủ sương bay.

Vương Tuấn Khải ngồi ngắm nhìn y, ngắm không chán, thời gian ở bên Kiều Tư Viễn là lúc hắn thấy vui nhất, nhưng lần này hắn vẫn không thôi day dứt với thắc mắc trong lòng, cổ họng hắn khô khốc, hỏi:

"Tư Viễn, lần này ngươi không đánh ta, ta tự nhiên thấy không quen."

 Vương Nguyên á khẩu, mũi tên căng dây chuẩn bị lướt đi lại khựng lại. Y biết Vương Tuấn Khải có khuynh hướng tự ngược nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này.

"Muốn thì đánh một trận."

Vương Tuấn Khải chớp mắt: "Ngươi cũng biết là ta sẽ không đánh trả mà."

"..."

"Tư Viễn, ngươi biết không? Suốt trăm năm nay, đây là lần đầu tiên ta được bình thản mà trò chuyện với ngươi. Trước đây, cứ chưa nói được hai ba câu thì ngươi đã động thủ rồi."

 Vương Nguyên cười nửa miệng, có chút thờ ơ với lời bộc bạch này của hắn: "Ngươi tưởng ta muốn trò chuyện với ngươi chắc?"

 Vương Nguyên đặt cung tựa lên tảng đá con cáo tuyết đang ngồi, y với tay ngắt lấy lá thông, kẹp ở giữa hai ngón tay, vận linh lực đóng băng phiến lá, viền ngoài sắc lẹm, coi nó như lưỡi dao mà phi thẳng về cái thân cây phía trước. Hiển nhiên là đã đổi từ luyện cung sang luyện phi ám khí.

Vương Tuấn Khải rầu rĩ:

"Không biết tại sao ngươi lại ghét ta tới vậy, ngươi cứ luôn dùng vũ lực đuổi ta đi, hiện giờ thậm chí ta có thể đếm số vết sẹo trên người để tính số lần vượt Tử Thanh hà sang đây gặp ngươi."

Dung nhan tinh tế như ngọc tạc của Vương Nguyên cau lại thành một đống.

Vương Tuấn Khải thấy y không đáp, lại hỏi:

"Tại sao lần này ngươi không đánh ta?"

Vương Nguyên im lặng một lúc, cuối cùng kiếm đại một cái cớ:

"Ngươi thu nhận đám người tị nạn kia, có ơn, ta tạm tha cho ngươi một lần. Nếu ngươi còn dám tới làm phiền ta nữa, ta không dám đảm bảo sẽ không hạ thủ."

Vương Tuấn Khải đột ngột đứng lên, nhìn Vương Nguyên lúc này đang chuẩn bị phi một cái lá nữa, chậm rãi nói:

"Chỉ là... vì đám người dân Băng Quốc đấy thôi sao?"

"Phải."

"Nếu không phải vì họ... Ngươi thật sự muốn lấy mạng của ta?"

Cái lá trên tay Vương Nguyên đang chuẩn bị phi ra, bỗng nhiên khựng lại.

Sau một thoáng bất động, y quay người, lấy cây cung đeo lên sau lưng, cầm Bích Ảnh lên, con cáo tuyết thuận đà nhảy lên vai y, nằm vắt vẻo.

Vương Tuấn Khải không dừng lại: "Tư Viễn, trả lời ta."

Vương Nguyên quay lưng về phía hắn, bước chân chậm rãi đi xa. Vương Tuấn Khải vội đuổi theo tóm được vai y, khẩn thiết:

"Trả lời ta."

Y liền đáp: "Nếu như ngươi cứ tiếp tục tới Băng Quốc, ta không dám đảm bảo cái mạng ngươi đâu. Hôm nay là lần ngoại lệ duy nhất."

Ý tứ cực kì rõ ràng, nếu Vương Tuấn Khải còn bén mảng tới tìm y, đừng trách y không hạ thủ lưu tình, lúc đó thì khỏi phải bàn đến chuyện mạng sống.

Vương Tuấn Khải không cầm lòng nổi, mạnh mẽ kéo y lại, nói: "Tại sao lại như vậy? Ta đã làm gì khiến ngươi căm ghét ta tới thế? Ta sai ở đâu? Ngươi chưa từng nói cho ta, nói đi, ta sẽ thay đổi."

Vương Nguyên nhìn thẳng vào đôi con ngươi khẩn thiết của đối phương, "Ngươi sai. Ngay từ đầu ngươi không nên tới đây, không nên gặp ta, cũng không nên dây dưa đến tận bây giờ."

Vương Tuấn Khải siết chặt cánh tay y, "Tư Viễn à... Thực ra, ngay từ đầu ta cũng không nghĩ sẽ gặp ngươi. Là ngươi tự tới cứu ta, hại ta nhất kiến chung tình..."

"Vậy thì đó là lỗi của ta ư?"  Vương Nguyên nhíu mày, đầy mỉa mai.

"Ta..."

"Cũng đúng, là lỗi của ta." Vương Nguyên giật mạnh cánh tay, thoát khỏi bàn tay Vương Tuấn Khải, xoay người đứng đối diện với hắn, hơi ngước đầu, "Khi ấy ta không nên cứu ngươi. Ta nên tránh xa ra và để ngươi chết mới đúng đạo. Cho nên bây giờ ta đang nỗ lực sửa sai đây."

"Cái này... ngươi không sửa được." Vương Tuấn Khải bất lực lắc đầu, "Ngươi khiến ta mê muội như vậy rồi, cho dù không ngừng đẩy ta ra xa, ta vẫn muốn lại gần ngươi. Trước đây, bây giờ, và kể cả sau này vẫn thế..."

"Hỏa Thần Vương, ngươi có biết hai chữ 'liêm sỉ' viết kiểu gì không?" Vương Nguyên ngắt lời hắn, "Ta không ưa ngươi, không có bất kì tình cảm dị hợm nào với ngươi. Ngươi đừng tới Băng Quốc nữa là ta đã thấy vui lắm rồi. Đừng ép ta phải sửa sai đến cùng, cá chết lưới rách, đợi đến lúc ta thẳng tay muốn mạng ngươi thì đã muộn."

Vương Nguyên khẽ nhích vai, thoát khỏi tay Vương Tuấn Khải, dứt khoát bỏ đi. Trong bóng tối, y khẽ đưa tay lên ngực vỗ nhẹ một cái rồi mất hút không còn thấy bóng dáng.

.

Hỏa Thần Vương thất tình.

Tiêu Nhiên thấy Vương Tuấn Khải mặt ủ mày ê suốt mấy ngày, lại không thấy hắn qua bên kia tìm ai đó nữa, trong lòng đầy tư vị khó nói. Được rồi, đây là điều tốt, không sang đó thì sẽ không bị thương không bị mắng chửi. Nhưng đồng thời, nhìn hắn ủ dột thế này, cho dù tâm trạng lúc đầu có hưng phấn đến mấy cũng bị bản mặt đầy tiêu cực kia dội cho tắt ngóm.

Tiêu Nhiên hỏi: "Thế nào rồi? Họ Kiều kia nói y không thích ngươi à?"

"Phải."

"Thực ra chuyện này ngươi không phải không biết, còn bày đặt buồn bã cái gì? Da mặt ngươi dày lắm cơ mà?"

Vương Tuấn Khải dùng tay đỡ trán, thở dài: "Y bảo nếu ta còn tới tìm y, y sẽ lấy mạng ta."

Tiêu thừa tướng khó hiểu: "Ta nói, dựa vào chênh lệch thần lực, y hoàn toàn không phải là đối thủ của ngươi. Cùng lắm thì chiến một trận oanh liệt, cược y thua thì y phải theo ngươi, không tốt hơn sao?"

"Vấn đề ở đây là y ghét ta tới nỗi muốn lấy mạng ta." Nếu chỉ đơn thuần không có chút cảm xúc nào, Vương Tuấn Khải sao có thể để người khác đả thương mình như thế? Nhưng hắn đã lỡ trao tim mình cho Kiều Tư Viễn, y đánh hắn hắn còn không nỡ đánh trả, không muốn gây nên cho y bất kì một tổn thương nào, thì việc Kiều Tư Viễn muốn lấy mạng hắn giống như y trực tiếp bóp trái tim ấy, dẫm đạp lên phần tâm ý ấy, khiến hắn vừa ngột ngạt khó thở, vừa bất lực đau đớn.

"À phải, cái lần ngươi bị thương đến nỗi động linh mạch quả không tầm thường."

Họ Kiều kia trước đây chỉ đánh sơ sơ, nhưng càng ngày càng mạnh tay, có thể là do mặt Vương Tuấn Khải quá dày nên y phải dùng biện pháp mạnh. Tuy nhiên, động thái này của Kiều Tư Viễn cũng cho thấy một sự thật rõ ràng, rằng y không hề có bất cứ cảm xúc gì với Vương Tuấn Khải, thậm chí hắn có là Hỏa Thần Vương đứng trên vạn người, y cũng vẫn mặc kệ, đã ra tay là ra tay tử tế, không khoan nhượng, không cố kỵ.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com