Chương 92: Lời hứa bâng quơ
Thành Quyên được Kiều Khang cho xây dựng lại ở một vị trí đắc địa hơn. Những người dân còn sót lại của thành Quyên sang Hoả Quốc tị nạn, sau khi trận chiến kết thúc và Kiều Khang lên ngôi thì cũng quay về Băng Quốc. Họ biết Kiều Khang tốt và trị quốc đúng mực, nhưng họ không ngờ được hắn cho xây lại thành Quyên không khác gì toà thành cũ.
Đám dân quỳ sụp xuống vái lạy tạ ơn, nước mắt ngắn dài. Kiều Khang vội cho họ đứng dậy, bảo rằng đây cũng là chủ ý của Hoả Thần Vương.
Chỉ qua cuộc trò chuyện ngắn chỉ hai câu "Băng Quốc có cái gì ngon", và nét vui vẻ rất nhạt trên khuôn mặt lạnh lẽo vô cảm của Vương Nguyên khi ấy, Vương Tuấn Khải đã xác định thành Quyên ở Băng Quốc là một cái gì đó rất quan trọng với y. Nhưng vị trí cũ thì khắc nghiệt quá, ngay linh mạch nên luôn đón bão tuyết. Kiều Khang còn đang trầm ngâm, Vương Tuấn Khải đã phán, thế thì đổi chỗ khác mà xây, huynh không xây, ta tự xây thành Quyên bên Hoả Quốc cho y.
Thời điểm ấy, Vương Nguyên mới rời đi không lâu. Từ đó đến nay, Vương Tuấn Khải cũng đã hơn ba mươi năm không sang Băng Quốc thăm rồi. Thành Quyên càng ngày càng đông dân cư. Từ những người còn sót lại sinh con đẻ cái, lại thêm những người khác qua lại, mỗi ngày đều có sinh khí.
.
Vương Nguyên có lòng trốn. Y thu hết khí tức của mình lại, giống như một người dân thường mà sống, nên cũng không một Băng Thần nào tìm được y. Mà Kiều Khang cũng không điên lại đi lùng sục y khắp cả vương quốc để làm gì, do đó không một ai biết y ở đâu cả.
Kì thực, Vương Nguyên sống nay đây mai đó một cách sảng khoái. Mỗi một vùng đất, y chỉ nán lại vài tháng, vài năm rồi lại rời đi. Y làm công việc của người bình thường, lúc thì trồng vườn, lúc thì xay hạt, lúc thì dệt vải, lúc lại đi săn thú về bán thịt bán lông. Mọi thứ rất tự do, cảm xúc trong lòng cũng dần dà quay lại đầy đủ. Y cũng không cần phải đè nén cái gì nữa, khi nào y muốn, đều có thể thể hiện ra.
"Bán đắt thế, bớt chút đi." Người nào đó nhăn mặt nhìn tấm lông thú trên tay Vương Nguyên, trả giá đến lần thứ 5 rồi.
Y "ồ" một tiếng, rồi thu lại, "Không mua nổi thì nói một tiếng?"
"Ai bảo ta không mua nổi chứ?"
"Mắt tốt mới nhìn được hàng tốt. Không có mắt nhìn thì đừng kì kèo nữa, làm phiền việc buôn bán nhà người ta."
Ông chủ quán chạy từ trong ra vỗ bộp một cái lên vai y, nhìn vị khách kia giả lả cười, "Ngươi đừng để ý, y trẻ người non dạ, mới làm ở đây hai ngày, không hiểu hàng hoá, khách hàng là thần, ngươi cứ ngắm đi rồi mua."
Trẻ người non dạ? Không hiểu hàng hoá? Khách hàng là thần?
Vương Nguyên nhếch môi, không hề kín đáo mà lật trắng mắt một cái. Nói về tuổi tác, hai người kia nên gọi y là đại cụ tổ. Nói về lông thú, y am hiểu hơn bất cứ ai. Nói về thần, y mới là thần đây này!
Sau đó y nghỉ việc ở tiệm lông thú, lí do là một ông chủ cứ để khách hàng cố ý hạ thấp hàng hoá nhà mình như thế thì quá hèn mọn, đến bao giờ mới giàu được, làm ở đây không có tương lai.
Khi miệng y dứt hai tiếng "tương lai", cũng thấy chao đảo rùng mình một cái.
Tương lai của y từng là một khoảng không mờ mịt, y cũng từng mong nó thành hình, nơi đó có hạnh phúc, bình yên, an toàn và tự tại. Chắc chắn cái tương lai ấy không thể nào là bán lông thú thuê cho người khác được rồi!
Vương Nguyên rời tới một nơi khác ở.
Cứ mỗi nơi một chút trải nghiệm, một chút tạm bợ, một chút hương vị nhân sinh, thời gian chầm chậm lặng lẽ trôi qua. Nhiều khi y đã ước rằng bản thân cũng như người thường, đơn giản sống một kiếp ngắn ngủi rồi thôi.
Những năm phiêu bạt này, y trải qua mỗi ngày như tạm bợ. Thế nhưng cái tạm bợ ấy liên tục duy trì, không có một khoảnh khắc nào là muốn chết cả. Vui thì cười, tức thì mắng, có người quan tâm thì biết ơn, có người gây sự thì đánh trả. Y gặp rất nhiều người, sống giữa bọn họ y mới phát hiện đó là trạng thái bình thường của cuộc sống. Uất ức và đè nén thì không phải cuộc sống. Vậy là mấy trăm năm vừa qua, chỉ những giây phút hiếm hoi không thể kìm lòng, phá vỡ nguyên tắc, mới được gọi là sống. Còn những thời gian chịu đựng nhẫn nhịn còn lại thì không.
Cũng đúng. Bản năng của y khát khao được sống, nên những năm tháng ấy mới vô thức hướng về ánh sáng đầy sinh khí của Vương Tuấn Khải.
Là hắn cho y biết thế nào mới là sống.
Vương Nguyên nâng tay mình lên nhìn, trên mu bàn tay thanh mảnh là rất nhiều đường gân. Đường gân trải dài từ cổ tay tới ngón tay, có nhiều cô nương từng bảo nhìn rất có khí khái nam nhi, hẳn là một người có võ.
Y cầm kiếm, bắn cung, xuất ra vô số chưởng lực, ngón tay thon dài ẩn ẩn nhiều vết chai nhỏ đã sớm bị phủ phẳng.
Kí ức về những cuộc chiến lại vô tình lẫn với những kí ức vụn vặn với Hoả Thần Vương. Người kia nắm tay y, dịu dàng trân trọng, luôn truyền hơi ấm qua tay, níu giữ y lại với cuộc đời.
Dấu ấn thông linh trên tay vẫn ngủ yên. Y không còn thèm khát nhiệt độ của hắn nữa, nhưng thời gian dần trôi, kí ức liên quan đến hắn đã không còn kéo theo những kí ức đau đớn khác. Trước đây mỗi lần nhớ về hắn, y sẽ vô thức nhớ tới những thống khổ dằn vặt mà bản thân từng chịu, những gương mặt từng gây cho y bất hạnh, làm lòng ẩn ẩn đau. Bây giờ thì không còn như vậy nữa. Những khuôn mặt kia đều nằm lại ở quá khứ hết rồi, tiếp tục cùng y tồn tại đến hiện giờ, chỉ là hắn mà thôi.
Một thời gian sau, lại một lần di chuyển, y đặt chân tới một vùng đất lạ.
Là một toà thành mới. Trước kia khi còn là tướng quân, y chưa từng thấy toà thành này, vùng đất này khi xưa là đất hoang. Nhưng dấu ấn thời gian trên quang cảnh cho thấy, hẳn là đã xây dựng từ ít nhất hơn hai mươi năm trước.
Vào trong mới sững sờ, nó giống y đúc thành Quyên.
Vương Nguyên nhanh chóng đoán ra được, hẳn là Kiều Khang đã cho xây dựng một thành Quyên mới.
Vương Nguyên sống trong bộ dạng dân thường thì luôn để tóc đen, lúc cột cao, lúc cột nửa. Y phục trên thân tầng tầng lớp lớp vì sợ lạnh, thi thoảng còn có một lớp áo choàng lông thú trùm mũ kín đầu.
Y thong dong bước vào sâu bên trong, cảm thấy văn hoá thành Quyên vẫn không có gì thay đổi. Nếu không phải y thuộc đường Băng Quốc, y còn tưởng đây chính là toà thành khi xưa mình hay tới.
Mùi màn thầu thơm phức cùng canh cay lại len lỏi bay tới. Vương Nguyên thầm nghĩ có thể y sẽ ở lại đây khá lâu, làm mướn cho quán cơm nào đó, rồi cho tới khi không thể duy trì nổi bộ dạng già nua của người thường để qua mắt người dân được nữa thì mới rời đi.
"Đại thẩm! Cho một đĩa màn thầu, một bát canh cay!"
Bây giờ vẫn chưa tới giờ người ta ăn, mọi thứ đều vừa chuẩn bị để bán, mới ra lò nóng hôi hổi, quán xá cũng vắng vẻ. Đại thẩm chủ quán cũng chừng hơn năm mươi tuổi, bưng ra cho y một đĩa màn thầu, cùng một tô canh cay, có màu đỏ đỏ cam cam thơm lừng.
Vương Nguyên nhìn những chiếc bánh nặn đẹp đẽ đều tăm tắp, trong lòng có chút thấp thỏm, không rõ mùi vị có được như xưa không.
Y cắn lấy một miếng, đầu mày liền nhíu càng chặt.
"Vị huynh đệ này, ngươi thấy có ngon không?" Đại thẩm cũng lo lắng hỏi.
"À... Rất ngon." Y vội đáp.
"Ta thấy ngươi nhăn mặt khi nhìn đĩa bánh, còn sợ ngươi chê cơ." Đại thẩm buông lỏng tâm tình, cười lớn.
"Không có. Ta thấy mùi vị quá giống thành Quyên cũ nên mới có chút..."
"Ngươi từng tới thành Quyên cũ sao?" Đại thẩm mở to mắt, vắt cái khăn lên trên vai, lau lau tay vào mảnh tạp dề trước bụng, sau đó ngồi ngay xuống đối diện Vương Nguyên.
"Ta... Là dân vùng khác, khi còn rất nhỏ... Từng tới." Y vừa căn ke thời gian cho khéo, vừa qua loa đáp.
"Thế thì đúng rồi. Nhà ta khi xưa ở thành Quyên cũ, bán màn thầu và canh cay chính tông đó! Có điều sau trận bão tuyết năm ấy, trong số những người thoát nạn chỉ còn mỗi ta và một bà lão nữa biết công thức chuẩn thôi. Bà lão kia mới mất không lâu. Giờ còn mình ta. Xem ra ngươi hên đó, chọn đúng quán ta. Nhưng mà những quán khác ở đây cũng ngon lắm, công thức đều xêm xêm nhau cả."
"Ra thế."
Mùi vị này, chính là mùi vị chính tông mà y ăn suốt mấy trăm năm ở thành Quyên cũ, cũng là mùi vị mà suốt ba tháng trời ở núi Cổ Đàm trị thương, Vương Tuấn Khải cách ngày lại làm cho y ăn.
Khi đó thành Quyên cũ không còn, thành Quyên mới chưa dựng. Vương Tuấn Khải lại có thể nhớ kĩ công thức, cho y cái hương vị đó, dù bánh hắn nặn xấu kinh khủng.
Đại thẩm thấy y ăn ngon miệng, cười tít cả mắt.
"Công thức chính tông rất ngon phải không? Nó vang danh tới tận Hoả Quốc đó. Hoả Thần Vương cũng biết tới."
Vương Nguyên xém tí mắc nghẹn. Đại thẩm vội rót cho y một ly nước mát đẩy tới.
"Nghĩ lại thấy cũng hoài niệm thật. Ba mươi năm trước là khi thành Quyên cũ bị bão tuyết vùi. Khi ấy ta vừa tròn hai mươi hai, may mắn thoát nạn. Là Kiều tướng quân Băng Thần tộc đã giúp tụi ta tới được Hoả Quốc tị nạn..."
Vương Nguyên giật giật đuôi mắt, cố gắng không làm ra biểu cảm gì thất thố. Sợ bản thân giật mình, y giả bộ nhai nhai, không cắn thêm bánh, càng không uống thêm nước.
"Sau đó khoảng một tháng gì đấy, đột ngột Hoả Thần Vương cho truy lùng những người nhập cư bất hợp pháp trong thời gian nghiêm luật. Khi ấy bọn ta sợ vô cùng. Nhưng hắn lại chỉ hỏi cách làm bánh và canh thôi. Ta cùng bà lão nọ đã đích thân chỉ cho hắn. Hắn học nghiêm túc lắm. Bánh nặn ra hơi xấu nhưng bọn ta không dám chê. Mùi vị ngon chuẩn, mềm xốp, không cứng không nhão là được. Bọn ta rất hãnh diện vì ẩm thực thành Quyên lại được Hoả Thần Vương chí cao vô thượng biết đến."
"Lại nói, thành Quyên mới được xây dựng cũng là một phần ý tứ của hắn đề xuất cho Băng Thần Vương. Hắn bảo không muốn một nơi tốt như vậy lại biến mất. Đại Vương xét thấy có lí, liền xây toà thành này cho bọn ta quay về."
"Cũng đã ba mươi năm rồi, nhanh thật. Đại Vương cũng thi thoảng sẽ tới đây thăm. Ba mươi năm qua đi hắn vẫn là bộ dạng đó, chẳng thay đổi gì, nhưng y phục và khí khái thì đã khác, giờ hắn không còn là Đại hoàng tử nữa rồi."
Vương Nguyên hơi đảo mắt, "Hoả Thần Vương có quay lại đây lần nào không?"
Đại thẩm lắc đầu, "Không. Nghĩ cũng kì lạ. Hắn vì ẩm thực thành Quyên mà đề nghị xây mới, nhưng lại chưa từng tới đây ăn. Mà giờ hắn tới chắc hắn cũng không nhận ra cô nương khi xưa dạy hắn nấu canh nữa rồi. Ta già thế này rồi còn gì, hahaha!"
Vương Nguyên bưng bát canh lên húp, rồi chậm rãi đặt xuống. Khí nóng từ canh ve vởn mãi trên mặt, làm da thịt như muốn giãn nở.
Đại thẩm nhìn y hơi ngạc nhiên, rồi phẩy tay một cái,
"Ôi trời. Ngươi không ăn được cay sao không nói sớm với ta để giảm cay. Mắt đỏ hết rồi kìa, đừng có khóc đấy nha. Có cay lắm không ta lấy sữa dê cho ngươi uống đỡ?"
"Không sao. Một chút là hết. Lâu rồi mới ăn nên không quen." Vương Nguyên đưa mu bàn tay quẹt vội qua mắt mình, nhanh chóng lấy đi những thứ ẩm ướt trước khi chúng kết thành hạt châu rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com