Chương 94: Còn gì là thể thống!
Vương Nguyên thống hận cái thần kinh quá mức lí trí và lãnh tĩnh của mình.
Dù cảm xúc quay lại, không có nghĩa là y lại một lần nữa bị chúng chi phối. Từ bé đến giờ, thói quen của y chính là dùng lí trí.
Thế cho nên rất nhanh, y đã bị suy nghĩ thực tế đó hạ gục. Hỏa Thần Vương kiểu gì chả phải lập hậu, sinh một Thái tử, đời sau còn có người kế ngôi trị vì, truyền thụ vị trí phong ấn Hỏa Nham.
Vương Nguyên vừa sa sầm sắc mặt, vừa đoán xem người mà Vương Tuấn Khải lập lên làm Vương hậu Hỏa Quốc là ai. Hạ Trung truyền to mồm như vậy, hẳn là Hỏa Thần trấn giữ Hạ Trung đi?
Y híp mắt, nắm tay bóp dây cương đến gập cả lại, là ai từng nói quan hệ giữa hai người chỉ là bằng hữu thôi vậy?
Thế ra cái việc Kiều Khang nói, Vương Tuấn Khải đang bận một cái gì đó bí ẩn, chưa có thời gian thương thảo, là cái việc này đây à? Đúng, cũng lớn, quá là lớn lao đi!
Vương Nguyên cười lạnh một cái, dắt ngựa bỏ đi khỏi đám đông, mặc kệ nhà người ta tranh giành này nọ, y chỉ thấy nhức hết cả đầu.
Y tiến vào một quán ăn lớn, chọn một bàn trong góc, tiểu nhị với một cái khăn trắng vắt qua vai liền xởi lởi chạy tới, hỏi y muốn ăn gì. Vương Nguyên thấy chính mình không muốn ăn cái gì cả, tâm trạng đang không được tốt cho lắm, liền ngang ngược mà mở miệng, lãnh giọng gọi một vò rượu ủ hoa nhài Giang Du ngay trong chính một quán cơm thuộc vùng Hạ Trung cách Giang Du xa lắc.
Tiểu nhị cong mắt cười cười, "Được nha! Huynh muốn mấy vò? Chỉ một thôi sao?"
Vương Nguyên trợn trừng mắt. Có thật luôn hả?
"To không?"
"So với Giang Du chính tông thì nhỏ hơn một chút."
"Thế thì hai."
"Có ngay!"
Vương Nguyên rất tò mò tại sao Hạ Trung lại có rượu Giang Du, nhưng chính mình ban nãy gọi rượu hùng hồn quá, nhất thời cảm thấy hiện giờ hỏi một câu "Ở Hạ Trung có rượu Giang Du thật ư?" thì chẳng khác nào bóc mẽ chính mình lúc nãy cố tình làm khó người ta, vì thế đành im lặng chờ rượu. Nhưng mà tính ra thì, bởi vì có dân nhập cư nên ẩm thực Băng Quốc xa xôi như thế còn có thể truyền tới tận Hỏa Quốc, thì giữa các vùng trong Hỏa Quốc truyền nhau một món rượu cũng không phải điều gì quá là kì quái.
Tiểu nhị rất nhanh đã đem ra hai vò rượu, còn tốt bụng giới thiệu, "Vò rượu không giống vò rượu chính tông Giang Du, đây là thiết kế của riêng vùng Hạ Trung thôi, vì dân Giang Du không chịu. Nhưng rượu bên trong thì hương vị y hệt như vậy không khác tí gì đâu. Ta thấy huynh hỏi 'to không', chắc là không phải dân gốc Hạ Trung nên không biết thiết kế này. Ở Hạ Trung uống rượu không ai chỉ gọi một vò cả."
Nghe ra thì có nghĩa là, rượu bên trong y đúc, nhưng cái vỏ bên ngoài thì khác, vì dân Giang Du muốn giữ lại cái vỏ độc quyền?
Vương Nguyên nhíu mày, "Sao dân Giang Du lại không chịu?"
"Bởi vì rượu ủ hoa nhài này là niềm kiêu hãnh của Giang Du, nét đặc trưng chỉ mình Giang Du có. Hỏa Thần Vương bắt dân Giang Du giao ra công thức, cho truyền khắp cả nước. Dân Giang Du thương thảo đàm phán với hắn mãi, cuối cùng cũng chỉ giữ lại được cái vỏ 'vò rượu chính tông' cho riêng mình. Hahaha!"
Vương Nguyên sẵn tiện đang bực mình, lại nghe tiểu nhị nhắc tới Hỏa Thần Vương, liền liếc xéo một cái, "Hắn bị điên à?"
Tiểu nhị đè thấp giọng, ra vẻ thấu hiểu mà nói, "Có phải huynh là dân nhập cư từ Băng Quốc mới tới không? Chứ chuyện này đã hơn ba mươi năm nay rồi, ai mà chả biết!"
Đi vùng nào cũng bị nhầm là dân Hạ Trung, quả nhiên tới Hạ Trung liền bị phát hiện là từ Băng Quốc tới. Hạt đậu xanh có thể giả vờ rớt từ bông lúa xuống, nhưng nằm trong chĩnh gạo thì kiểu gì cũng bị moi ra.
Vương Nguyên phất tay tỏ ý để yên cho ta uống, ngươi đi chỗ khác. Tiểu nhị cũng ung dung quay người bỏ đi.
Quả nhiên Kiều Khang nói đúng, trong rất nhiều chi tiết, Hỏa Quốc đã đổi khác.
Quán ăn dần dần đông hơn, những người khách mới tiến vào quán, trên tay đều cầm cái tờ giấy đỏ nhức mắt kia.
Họ ngồi túm tụm vào với nhau, hiển nhiên lại chuẩn bị bàn tán. Vương Nguyên chậm chạp uống từng ngụm nhỏ, không muốn nghe chút nào nhưng vẫn cứ nhịn không được mà tò mò.
"Này! Các ngươi ban nãy có cướp được giấy đỏ không thế?"
"Có chứ có chứ! Mỗi người chỉ được một tấm thôi. Đại hôn đại sự như vậy, may mắn lắm mới được chứng kiến!"
"Này, thế liệu Đại Vương có mời mấy người bên Băng Quốc qua dự không nhỉ? Băng Thần Vương Kiều Khang nè, Vương hậu Âm Phong nè, còn có cả Vương Nguyên tướng quân nữa."
Vương Nguyên trợn trừng mắt, cúi đầu ho sặc sụa.
Sặc rượu là một cái gì đó rất khó tả, cũng may rượu ủ hoa nhài vốn nhẹ nhẹ thơm thơm, không cay xè như các loại rượu khác, thế nên y miễn cưỡng chịu đựng được qua cơn ho ấy.
"Chắc chắn là phải có mời rồi! Thế phải chăng chúng ta sẽ được nhìn thấy Vương Nguyên tướng quân trong lời đồn không?"
"Năm xưa cha ta nghe đồn, Vương Nguyên tướng quân ngọc thụ lâm phong, tướng mạo làm người ta kinh tâm động phách. Ba mươi lăm năm nay vẫn luôn muốn được nhìn một lần, mà giờ này ông ấy đã già yếu rồi, ta cũng muốn nhìn để về kể cho ông ấy."
Vương Nguyên ngồi cứng đờ cả người. Tại sao những lời chửi rủa Kiều Tư Viễn bạch nhãn lang lại biến thành "Vương Nguyên tướng quân" với cái ngữ điệu chờ mong và sùng bái như thế này?
"Mà Đại Vương giấu cũng kĩ thật đó, rốt cuộc là Đại Vương thành thân với Hỏa Thần nào vậy chứ?"
"Thật sự. Đùng một cái phát lộc hỷ. Chẳng phải Đại Vương rất thích Vương Nguyên tướng quân sao? Y cũng tốt như vậy, sao bây giờ hắn lại thay lòng đổi dạ chứ?"
"Bao đời nay đều là Đại Vương đuổi theo người kia. Đến lúc chiến sự kết thúc, sự thật phơi bày thì Đại Vương lại thay lòng đổi dạ. Thật không thể tin được!"
Vương Nguyên hơi cuộn mấy đầu ngón tay, đúng, thật không thể tin được!
Hình như y tới không đúng lúc thì phải.
Đại hôn thì sao không làm từ sớm đi chứ, làm vào cái lúc y còn đang lãnh cảm, hiện giờ khi toàn bộ cảm xúc quay về đầy đủ, đập vào mắt lại là cái tin động trời này sao?
"Theo ta thấy, dù Hỏa Quốc vẫn là nên có Vương hậu, có Thái tử nối dõi, nhưng nếu Đại Vương mà có thành thân, ta vẫn mong hắn thành thân cùng Vương Nguyên tướng quân!"
"Thế cuối cùng Hỏa Thần Vương thành thân với ai? Ngày Đại hỷ này là sao đây?"
"... Cái đó vẫn chưa biết."
"Nhưng biết gì không? Hạ Trung là vùng đầu tiên được báo tin đó! Ta nghĩ tám phần là Đại Vương thành thân với Chu tiểu thư rồi!"
"..."
"Thế hắn có mời Vương Nguyên tướng quân tới không?"
"Chắc là có chứ?... Mà cũng có thể là không."
"Vương Nguyên tướng quân" trong lời đồn, ngồi ngay ở đấy, âm thầm xác nhận là Hỏa Thần Vương chắc chắn thành thân với Chu tiểu thư rồi. Y bặt vô âm tín nhiều năm như vậy, có khi đến cái thiệp mời cũng không có ấy chứ!
Y thấy bụng mình bắt đầu cồn cào, liền gọi tiểu nhị tới gọi món.
Lời bàn tán về ngày Đại hỷ mơ hồ của Hỏa Thần Vương dần dần lại bị kéo sang xoay quanh "Vương Nguyên tướng quân". Y im lặng nghe một lúc, phát hiện họ đều đang nói sự thật, từ việc y là Bán Hỏa Thần, cho đến việc y bảo vệ Hỏa Quốc, họ tôn sùng y và nói một cách trần trụi, làm mặt y bất giác nóng lên bừng bừng, không dám uống thêm rượu, chỉ sợ uống vào lại sặc tiếp.
Bằng một cách thần kỳ nào đó, một Kiều Tư Viễn bạch nhãn lang lại biến thành một đấng cứu thế, từ lời chửi rủa không thương tiếc biến thành tiếng sụt sùi đầy xúc cảm. Vương Nguyên chẳng thấy cảm động ở đâu, mà càng nghe càng thấy sợ, không khí cực kì quỷ dị, thức ăn còn chưa được dọn lên đã nhanh chóng xách rượu rời khỏi quán.
.
Chu Lạp đang ngồi vung bút hí hoáy viết chữ trong phủ Tây điện chủ, đột ngột nghe thấy tiếng Thần vệ canh gác bên ngoài nhốn nháo,
"Đại Vương! Đại Vương! Chu tiểu thư có lệnh, tiểu thư đang sáng tác thì không được làm phiền."
Sau đó lại là tiếng Vương Tuấn Khải gầm lên, "Từ bao giờ Tây điện chủ mà cũng có quyền cấm đoán Hỏa Thần Vương vậy?! Ta cần gặp!"
Chu Lạp ngơ ngơ ngác ngác không hiểu Vương Tuấn Khải tới làm gì, hắn đáng lẽ đang bận rộn cho hôn sự lắm chứ.
Cửa thư phòng bị Vương Tuấn Khải đạp rầm một phát bật tung ra. Chu Lạp sau một giây kinh hách liền đứng bật dậy, quát ầm lên, "Khải ngốc ngươi bị điên hả?!"
"Ngươi đi mà xem thuộc hạ của ngươi làm ăn kiểu gì đi!"
Vương Tuấn Khải nói, rồi đem một bọc đồ thảy tới trước mặt nàng, lơ lơ lửng lửng, là là mặt đất, bọc vải mở tung ra, bên trong là toàn các lễ phẩm và lời chúc phúc, chúc Hỏa Thần Vương tân hôn khoái lạc, đầu bạc răng long, sớm sinh Thái tử.
Chu Lạp đang hùng hùng hổ hổ, nhìn thấy đống đồ kia, liền trực tiếp ngây đơ ra đấy.
Vương Tuấn Khải quát tiếp, "Sao hả? Toàn bộ đều là lễ phẩm từ Hạ Trung đó! Ai đại hôn? Ngươi nói cho ta xem ai làm đại hôn?"
Chu Lạp chớp chớp mắt nhìn hắn, lắp bắp, "Tiêu thừa tướng và Anh Hoa làm đại hôn..."
"Thế sao Hạ Trung dám truyền là ta đại hôn? Ta lập hậu?!" Vương Tuấn Khải ngộ cả người lên, không thể ngờ Hỏa Thần Vương trăm công nghìn việc lo toan đủ bề như hắn lại còn phải giải quyết cái thứ quái quỷ này, "Ta tin tưởng phẩm hạnh đất Hạ Trung nên cho truyền đầu tiên, thế mà lại truyền sai. Ngày mai tin đồn lan khắp Hỏa Quốc thì chết à? Để Tiêu Nhiên biết được thì còn ra cái thể thống gì nữa? Để Băng Quốc biết được thì càng ra cái thể thống gì nữa?!"
Chu Lạp sợ hãi xách váy đứng dậy khỏi án thư, mấy cái vòng trên người rung rì rầm vì vội vã. Nàng đưa tay gom hết cống phẩm buộc chặt lại, lách qua người Vương Tuấn Khải chạy ra khỏi phủ, ngự hỏa bay vụt đi.
Trong không gian còn vương lại giọng nàng, "Mẹ nó. Ta bất cẩn quá. Ta đi chỉnh đốn ngay!"
Vương Tuấn Khải bóp trán ngao ngán. Hắn đã chuẩn bị tinh thần ở vậy tới khi thoái vị rồi, người hắn ngày đêm mong nhớ thì chẳng có lấy một tin tức. Giờ này lại bị đồn là hắn lập hậu. Hậu đâu ra mà lập chứ!
May mà hắn phát hiện kịp thời, còn nước còn tát, chứ để đến khi cái tin hắn lập hậu lan truyền khắp cả Hỏa Quốc, khi ấy hắn một là lập hậu theo đúng những gì người ta tin, hai là hắn cúi đầu tạ lỗi trước toàn bộ dân chúng...
Không! Hắn sẽ lập tức thoái vị truyền ngôi rồi về dãy Táng Tiên nhập hồn để bảo toàn phẩm giá!
--------
Cuối cùng cũng được viết hài văn =))
Hôm nay Wre cao hứng cả nhà ơi ~
À nhá, tui bắt được 1 bạn độc giả cày Thanh ngọc mấy ngày nay từ chap 1 lần lượt tới tận chap 90, vote không thiếu chap nào 😛
Các bạn làm tui bị cảm động nhaaaa cứ bị cutoe í ~ !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com