Chương 1: Một ngày trước khi nhập học
Khi ánh nắng vàng cuối cùng còn sót lại của một ngày vừa đúng đậu trên lan can chiếc ban công rỉ sét, thì Vương Nguyên cũng đã mệt lả người đến mức một ngón tay cũng không buồn động.
Trong căn nhà nhỏ chật chội toàn là mùi bụi và ẩm mốc. Căn nhà dùng dáng vẻ đơn sơ và quạnh quẽ để chào đón chủ nhân mới của nó. Người chủ trước chỉ vừa mới chuyển đi chưa lâu, nhưng căn nhà đã mang dáng vẻ như thể cả mấy năm rồi không có người tới ngó. Hẳn là chủ cũ của nó cũng là một kẻ bấp bênh chìm nổi, đến chút sức lực và thời gian chăm sóc cho tổ ấm của mình cũng không dư ra được chút nào.
Nếu là Vương Nguyên của một tuần trước, hẳn là cậu sẽ nhen lên cái ý định "Mình nhất định sẽ khiến căn nhà này có thêm sức sống". Còn Vương Nguyên của hiện tại thì không còn đủ tinh thần để nghĩ đến điều đó nữa.
"Con thay đồ nhanh lên rồi còn ra quán. Kẻo Lăng Kỳ nó chờ." Giọng mẹ Vương loáng thoáng vang lên một cách vội vã, rồi mất hút sau tiếng đóng cửa kẽo kẹt. Cánh cửa bằng sắt lạnh ngắt, bản lề đã gỉ sét, đóng lại tạo thành tiếng động lùng thùng mà chói tai.
Vương Nguyên ngồi bệt ở ngoài ban công, nghiêng đầu nhìn vào trong nhà, chỉ thấy ngổn ngang toàn là các thùng các-tông lớn, và một vài cái túi vải dù màu đen. Thùng thì vuông vắn, nhưng túi thì phồng lên thành những hình dạng kì dị vì nhét nhiều đồ linh tinh bên trong quá. Nhìn đống thùng, có thể người ta còn có nhiều không gian để suy đoán bên trong chứa cái gì, nhưng nhìn mấy cái túi vải dù, trong đầu ai cũng hiện lên hai chữ "chuyển nhà".
Một vài sợi tóc dính sát xuống trán Vương Nguyên, như thể vẽ ra một con kênh, dẫn lối cho giọt mồ hôi trên đầu lăn thẳng xuống chạm vào lông mày. Cậu cũng chẳng buồn lau đi, lại nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài ban công.
Người ta thường nói, đứng trên một ngọn núi sẽ không thể nhìn thấy dáng vẻ của ngọn núi đó. Nhưng nếu ngay bên cạnh có một ngọn núi y hệt, thì có không muốn nhìn cũng phải nhìn.
Cũng như Vương Nguyên cố gắng chối bỏ và trốn tránh quang cảnh sống ở toà nhà mà cậu đang thuê, nhưng phía đối diện ngoài ban công cách đó một khoảng sân rộng lại là một toà nhà y hệt. Bởi vì cùng khu, cùng được xây dựng một lúc, nên chúng không khác gì nhau. Chúng như toà tháp đôi, lại như hình ảnh phản chiếu của một mặt gương khổng lồ.
Những mảng tường vàng loang lổ, những song sắt chuồng cọp gỉ sét, những bộ quần áo rẻ tiền bạc màu phơi đầy ban công, những chậu cây không được người chăm sóc, còn chẳng xanh bằng lớp rêu bám đầy quanh tường nữa. Dây điện đen sì lúc thì song song nhau, lúc thì xoắn lại một đống không phân biệt được dây nào với dây nào, như những dải lụa vắt ngang tầm nhìn, vẽ vào không gian vốn toàn các đường thẳng kia một vài đường cong xù xì thô kệch.
Vương Nguyên tặc lưỡi một cái rồi đứng dậy, lẩm bẩm, "Cũng không phải lên voi xuống chó hay sa cơ lỡ vận..."
Tiểu khu này chỉ tệ hơn nơi ở cũ một chút thôi.
Vừa mới đứng dậy, Vương Nguyên đã nhìn thấy mẹ cậu đang lái cái xe hàng ra khỏi toà nhà, đi ngang qua khoảng sân để ra khỏi tiểu khu. Tiếng bánh xe kít kít và tiếng xe hàng xóc nảy dù rất mờ nhạt, nhưng giữa không gian lặng thinh này thì dù cậu có đang đứng ở ban công tầng 5 cũng nghe cực kì rõ ràng.
Vương Nguyên quay vào trong nhà thay áo, dùng luôn cái áo vừa thay ra để lau qua loa mái đầu ướt sũng mồ hôi, sau đó tắm rửa sơ sơ rồi sấy tóc.
Âm thanh u u của máy sấy tóc không ngừng dội vào tai, cậu vừa sấy vừa liếc nhìn mấy cái áo đồng phục trường trung học Cẩm Hằng còn đang nằm nguyên trong bọc giấy bóng kính đặt ở trên ghế sofa nhỏ trong phòng khách. Đó là những thứ duy nhất có thể gọi là "mới", nó mới hơn cả môi trường sống mà cậu vừa bước chân vào này.
Thay đồ xong, Vương Nguyên xuống tầng để tới chỗ xe hàng. Đang đi trên khoảng sân bê tông xỉn màu giữa hai toà nhà, đột nhiên trong không gian vang lên tiếng đàn guitar trầm bổng da diết.
Đàn guitar thường dùng để đệm hát, nhưng không có tiếng hát, chỉ có tiếng đàn solo, vừa đệm vừa tấu luôn cả phần giai điệu. Vương Nguyên ngửa đầu nhìn hai toà nhà giống nhau y đúc chỉ khác có hai chữ cái A B, không thể phân biệt nổi âm thanh đó tới từ đâu.
Ít nhất thì nơi này có thứ âm nhạc mà mình thích chứ không hoàn toàn lặng ngắt. Cậu thầm nghĩ trong đầu, ngâm nga một chút theo điệu nhạc rồi rời khỏi tiểu khu.
.
"Lăng Kỳ!" Vương Nguyên từ xa đã hô lên một tiếng, bước chân đảo nhanh hơn. Ở phía cuối tầm mắt của cậu là sạp hàng rong quen thuộc của mẹ cậu, bên cạnh là một nam sinh nhỏ hơn cậu một tuổi, đang khom lưng bê chồng ghế ra bày.
Lăng Kỳ thấy Vương Nguyên từ xa, cũng hồ hởi vẫy tay, "Anh Nguyên!"
Mẹ Vương thấy Vương Nguyên tới, cũng ngẩng mặt lên khỏi sạp hàng mà nhìn một cái, sau đó liền nhanh chóng gọi, "Nhanh lên soạn đồ ra đi con. Hôm nay bày sạp muộn, khách tưởng ta không bán nên đi hết rồi."
Vương Nguyên còn đang định cự cãi lại rằng chẳng hề muộn hơn mọi ngày, thì Lăng Kỳ đã bóc sẵn một cái kẹo mút nhét thẳng vào miệng cậu, trả lời tranh, "Không sao đâu ạ. Khách toàn khách quen, họ ăn ở nhà chúng ta quen rồi, làm sao mà ăn chỗ khác được ạ! Công thức của cô ở khu này là nhất ấy, có quán nào bì được đâu!"
Mẹ Vương phì cười với lời của Lăng Kỳ, lắc lắc đầu rồi không nói thêm gì nữa. Vương Nguyên cũng bắt đầu cúi người mở các thùng nguyên liệu. Vương Nguyên cảm thấy bản thân giống mặt trăng, không phải vì bản thân sáng sủa lãng mạn cỡ nào, mà đơn giản chỉ là vì cậu bắt đầu làm việc khi mặt trời đi ngủ.
Chiếc xe hàng dài dài đậu ngang trên vỉa hè. Một bên là quầy bánh nhân thịt và mì sợi, một bên là quầy gà chiên xiên nướng. Chỉ có chừng 4-5 bộ bàn ghế được bày xung quanh, mỗi cái bàn chỉ đủ cho cùng lắm là 4 người ngồi chen chúc. Nhưng như thế cũng đủ rồi.
Ánh sáng từ xe hàng làm khu phố cũ kĩ nhỏ bé sáng rực lên. Khách bắt đầu tới mua, mở hàng hôm nay là hai cô gái tới mua xiên nướng. Hai cô gái này trạc tuổi Vương Nguyên, thậm chí có khi còn lớn hơn 1-2 tuổi, chụm đầu tíu tít xem nên chọn những xiên nào.
"Nấm kim châm, tôm nữa, thịt gà, thịt bò, trứng cút, váng đậu..."
Vương Nguyên theo lời ngâm nga chọn lựa của hai cô gái mà lấy những thứ đó cho vào một cái hộp bìa tròn,
"Xúc xích thì sao? Cái này nhà tôi tự làm đó, rất sạch rất thơm."
"Thế à? Vậy lấy thêm xúc xích đi. Chiên nha."
Hai cô gái gọi xong đồ, liền đứng qua một góc mà nói chuyện.
Vương Nguyên thả những xiên mà khách đã chọn vào trong khoang dầu đang sôi lục bục. Khuỷu tay cậu như có như không mà chạm phải khuỷu tay mẹ Vương, người đang cặm cụi soạn ra rất nhiều cái xô nhỏ để nguyên liệu chế mì. Đuôi xe hàng có mấy cái nồi rất to, bên trong đều là nước mì.
Trong lúc Vương Nguyên lấy những xiên được chiên xong ra cho ráo dầu rồi rắc thêm bột ớt, hành hoa cùng hạt vừng lên trên, thì vị khách ăn mì đầu tiên xuất hiện, đầu mày mẹ Vương giờ cũng mới giãn ra được một chút.
Bà cười nói với khách, tay thuần thục lấy bát ra, cho vắt mì, thịt băm, rau và các gia vị lặt vặt vào, mở nắp của cái nồi lớn, cái muôi tròn to nặng trịch múc lên một nửa muôi nước dùng chan vào mì. Ngay sau đó, Lăng Kỳ nhanh nhảu bưng bát mì ra bàn cho khách, hai cô gái kia cũng tới nhận hộp xiên đã chiên xong từ tay Vương Nguyên.
Bận rộn từ lúc mặt trời khuất bóng đến tận 11 rưỡi đêm, Lăng Kỳ tháo tạp dề ra khỏi người,
"Cô Vương, cháu phải về rồi."
"Ừ, cháu về nhé. Nghỉ sớm mai còn đi học."
"Vâng ạ."
Vương Nguyên vốn không định về, và bình thường đây cũng không phải là giờ mà cậu có thể về. Thế nhưng hôm nay mẹ Vương lại chủ động đuổi người,
"Ngày mai chẳng phải nhập học sao? Con về trước nghỉ đi."
"Bao giờ mẹ về?" Vương Nguyên hỏi lại, rồi mỉm cười nghiêng đầu nhìn một cặp đôi có vẻ là sinh viên đại học tới lựa xiên.
Chờ cho khách chọn xong rồi, quay người ra ghế nhỏ ngồi chờ, mẹ Vương mới bảo, "Chừng 1-2 giờ sáng gì đó. Nửa đêm có một vài nhân viên vệ sinh cũng sẽ tới ăn. Nguyên liệu chưa hết, về sớm phí lắm."
"Lúc đó cùng về ạ."
Ngữ điệu Vương Nguyên trầm trầm mà chắc nịch, mẹ Vương cũng không giục thêm nữa.
.
Đợi đến khi hai mẹ con về được đến nhà thì đã là 2 rưỡi sáng. Mẹ Vương vì để tiện trông xe hàng và dậy sớm chuẩn bị nguyên liệu nên thuê một cái buồng lồi tầng 1. Cũng may có người quen giúp đỡ nên buồng lồi đó có thể làm thành một gian bếp. Thực ra đây là chỗ mẹ Vương đã sử dụng rất lâu rồi, bởi vì gần vị trí bày quán, lại có người quen nên vừa có bếp vừa có chỗ để xe hàng. Chỗ ở trước kia cách nơi này 15 phút đi bộ nữa. Mẹ Vương luôn cho rằng tiểu khu xập xệ này không thể sống được, thế mà giờ hai mẹ con lại chuyển hẳn tới đây.
Mẹ Vương còn phải rửa bát rồi mới có thể đi ngủ. Vương Nguyên uể oải bám lên lan can, mò mẫm trèo lên tầng 5. Đèn cảm ứng hành lang của tiểu khu này hỏng rồi, đi ngang qua nó cũng chỉ sáng lên được chút mờ mờ.
Cánh cửa sắt mở ra, bên trong là một đống ngổn ngang vì dọn nhà tới mà chưa kịp lấy đồ ra khỏi thùng. Một đống chất đầy cái phòng khách vốn đã chật chội, càng làm cho không gian thêm ngột ngạt. Cũng may khi rời đi cậu quên đóng cửa ban công, nên gió đêm thổi vào mới đem cho cậu một ít dưỡng khí. Vương Nguyên cứ tưởng những phút leo cầu thang vừa rồi đã rút cạn hết oxi của toà nhà này rồi chứ.
Căn phòng ngủ duy nhất có giường cậu để cho mẹ, còn mình thì chọn gian phòng bé hơn, trống trải chẳng có gì ngoài mấy bức tường cùng một cái cửa sổ lớn. Vương Nguyên lục chăn ga ra trải lên giường cho mẹ xong, thì cũng lôi một tấm đệm vào phòng mình trải ra đất, đắp lớp chăn mỏng lên rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Hiện tại đã qua nửa đêm, cho nên đã sang ngày mới, ngày đầu tiên trong chuỗi ngày học cấp 3 dài 3 năm của cậu.
Hết chương 1.
Hàng tồn kho hàng tồn kho ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com