Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31: Cú shock đầu đời của Vương Nguyên

Thực ra, những nỗi lo âu vẫn luôn thường trực trong thâm tâm mỗi con người, rất ít người có thể sống tự tại mà không phải lo toan về bất kì thứ gì. Vương Tuấn Khải lo âu về tiền bạc, về ba hắn, về tính hướng không được Lăng Kỳ chấp nhận, là bất kì ai trong hoàn cảnh của hắn đều sẽ bị các nỗi lo âu giày vò. Vẫn có người có tố chất tinh thần tốt thì chịu được, nhưng Vương Tuấn Khải chịu thêm cả kích thích tổn thương tổng hợp từ Gia Nghệ, nên hình thành cú shock khiến nỗi bất an tăng mạnh.

Vương Nguyên dỗ hắn đi khám, cũng chỉ với mục đích giúp hắn ngủ ngon hơn, ăn uống thoải mái hơn, giảm tần suất bất an đến mức buồn nôn khó thở, chứ những nỗi lo âu của hắn vẫn còn đó, hiện hữu ở đó, không thể nào thay đổi được trong một sớm một chiều. Nhưng nếu hắn không chịu đi khám sớm, giải quyết sớm, thì chắc chắn hắn sẽ không thể sống nổi đến cái ngày mọi thứ được giải quyết.

Buổi tối, Vương Tuấn Khải lại tới câu lạc bộ đêm đi làm. Vương Nguyên ở quán mì bán xiên. Đợi lúc vãn khách, rảnh tay, Vương Nguyên mới lôi điện thoại ra xem báo cáo bệnh trạng của hắn.

Đặc biệt là cái bài test ban đầu.

Tất cả những câu hỏi về triệu chứng đều được hắn đánh dấu ở mức độ nghiêm trọng, cũng may là chưa đến mức "rất nghiêm trọng". Thế nhưng những câu hỏi về thái độ của hắn đối với thế giới bên ngoài, như "cảm thấy người khác phiền phức", "cảm thấy mình bị lợi dụng", "cảm thấy mọi người thật đáng ghét", "muốn la hét và đập phá đồ đạc", hắn đều chọn "không có" hoặc "rất ít".

Nghĩa là không chỉ có áp lực khách quan, mà còn có cả sự dồn ép và miệt thị từ người khác nữa nên hắn bị mặc cảm. Hắn không thù hằn với người khác, hắn chỉ liên tục cho rằng chính mình thảm hại, chính mình không tốt.

Vương Nguyên hình như đã hiểu vì sao Vương Tuấn Khải lại coi cậu là vùng an toàn, vì cậu có hoàn cảnh tương tự hắn nên không chê bai điều kiện sống của hắn, và cậu cũng không kì thị việc hắn thích con trai.

Con người đó, thực ra rất dễ hiểu.

Trong số các câu hỏi test, có một câu bị Vương Tuấn Khải bỏ trống: "Ham muốn với người khác giới giảm sút."

Vương Nguyên nhìn ô trả lời trống trơn không có lấy một dấu tích nào, đột ngột buồn cười đến phì một tiếng.

Cậu có thể tưởng tượng ra vẻ mặt bối rối của Vương Tuấn Khải khi nhìn thấy câu hỏi này.

Vương Nguyên không rõ là hắn đã trải nghiệm tình dục bao giờ chưa, nhưng riêng cái ham muốn với người khác giới, hắn không có là đúng rồi.

Cậu quẹt quẹt mấy cái trên điện thoại, tìm kiếm một câu hỏi tương tự, "Cảm giác đối với chuyện tình dục giảm sút", thì hắn chọn "rất ít". Thế tức là rất ít giảm sút, nghĩa là gần như còn nguyên.

Vương Nguyên nhìn xong, suy luận xong, bất giác đỏ mặt lên.

Cậu vỗ vỗ mặt mình mấy cái, nghĩ, không được, mình chưa thành niên, không được suy nghĩ mấy cái vấn đề này!

Thực tế kiến thức về giáo dục giới tính được lồng ghép vào sách vở để giáo dục từ sớm, vì thế hệ trẻ ngày nay rất thạo công nghệ, muốn tìm kiếm cái gì đều có thể tìm thấy. Trường cấp 2 của cậu trước kia còn mở nguyên một lớp học chuyên về giáo dục giới tính theo kiểu ngoại khóa. Có cả tin đồn một nữ sinh nào đó nghỉ học từ lớp 8 vì có bầu. Cái thứ đó Vương Nguyên không còn thấy hiếu kì, chỉ biết là hiện tại cần lo học, lo cho cuộc sống của bản thân trước đã. Chính mình sống còn khó khăn thì lấy đâu ra tư cách để đèo bòng thêm người khác, đến yêu đương cũng không thể vì ngày lễ tết tặng quà cho người ta không thể tặng đồ xoàng xĩnh vớ vẩn, chẳng có nữ sinh nào chịu hạ mình hẹn hò với một người có điều kiện sống như cậu cả. Riêng một bữa ăn cùng nhau thôi cũng ít ra phải vào quán sang, chứ cậu đâu thể lần nào cũng dẫn người ta tới quán mì này được.

Nhưng rồi Vương Nguyên lại hiếu kì, nếu là gay thì họ làm cái kia kiểu gì vậy?

Thế là tối đó về nhà, Vương Nguyên run run tay ấn search trên baidu: Nam đồng tính luyến làm tình kiểu gì?

Kết quả search ra mang tính chất khoa học, khách quan, lời lẽ không chút nhiệt độ, giống như bản tin thời sự. Nhưng vẫn làm Vương Nguyên shock tới mức ngay lập tức tắt phụt trang tìm kiếm đi.

Cái... gì... chứ...

Dùng tay thì còn có thể hiểu.

Dùng miệng thì hơi quá đà.

Dùng hậu huyệt thì đúng là vượt khỏi giới hạn nhận thức của cậu rồi.

Thôi thôi thôi, khó quá bỏ qua. Vương Tuấn Khải cũng mới 17 thôi, hắn sẽ không làm cái kia trước tuổi vị thành niên đâu nhỉ?

Nhưng câu hỏi trong khảo sát kia, phải giải thích thế nào đây?

Hắn đã từng ngủ với Gia Nghệ rồi sao???

Thế cũng sớm quá đi.

Vương Nguyên cảm thấy bản thân mình bị điên rồi. Chỉ đi khám khoa tâm thần với Vương Tuấn Khải 1 buổi sáng mà sao cứ như lây luôn cái bệnh suy nghĩ nhiều của hắn thế này? Dám cá nếu mà nghĩ thêm một lúc nữa là đêm nay cậu khỏi ngủ luôn.

Vương Nguyên ném điện thoại ra sofa, lao vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, rồi lại chạy về phòng ngủ nằm xuống đệm đắp chăn kín mít. Nhưng sau đó cậu lại sợ Vương Tuấn Khải đêm nay đi làm về không ngủ được sẽ gọi cho mình, vì thế lại lật đật chạy ra phòng khách cầm điện thoại quay về ổ.

.

Những ngày đầu bắt đầu uống thuốc, Vương Tuấn Khải quả nhiên bị tác dụng phụ, nhưng tác dụng phụ rất nhẹ, không đáng kể, nhẹ hơn rất nhiều so với các triệu chứng thông thường của hắn, nên hắn chịu được.

Các triệu chứng thông thường thì không xảy đến thường xuyên và nghiêm trọng như trước, vì Vương Nguyên làm rất tốt vai trò của một liệu pháp, một vùng an toàn. Bất kể khi nào hắn nhắn tin cậu đều sẽ trả lời, cho dù sau đó hắn có nhắn lại hay không. Và cũng luôn cư xử với hắn một cách cực kì thân thiện, quan tâm, dẫu cho hắn có vì xấu hổ ngại ngùng mà thi thoảng cứ làm lơ cậu.

Vương Tuấn Khải nào có yêu cầu cao sang gì, nên được đối xử như vậy từ một người hắn thích, hắn thấy vui lắm.

Thực ra, những việc như mất ngủ hoặc không thể ăn uống, phải là người thân lắm, chia sẻ với hắn nhiều, chứng kiến nhiều thì mới biết, chứ bình thường trong mắt mọi người, Vương Tuấn Khải vẫn là một học thần kiêu hãnh và lạnh lùng, thành tích ưu việt, tính cách trầm ổn trưởng thành, kiệm lời, lại có ngoại hình đẹp, không ai nghĩ hắn là một người mắc chứng rối loạn lo âu và thường xuyên phải quay cuồng đến mức kiệt quệ. Vương Nguyên gặp hắn trên lớp, cũng thường xuất hiện lỗi giác, cảm thấy việc hắn bị bệnh là cậu hoang tưởng ra hay sao ấy chứ nhìn hắn vẫn khỏe re.

Vì trông hắn quá bình thường, cư xử cũng không còn kì quái như mấy đợt trước, nên Vương Nguyên cũng sớm quẳng cái việc cậu tra baidu kia ra sau đầu và quên đi, tự coi bản thân là một người giám sát, người đồng hành, liệu pháp và vùng an toàn cho người kia. Tất cả đều rất đúng mực, rất có chừng, không hề vượt quá.

Nhưng thực ra trong lòng cả hai đều có những điều khó chịu riêng nhưng không thể nói ra. Vương Nguyên không muốn bản thân mình chỉ là liệu pháp. Vương Tuấn Khải không muốn chỉ coi Vương Nguyên là liệu pháp.

Họ cứ như vậy mà duy trì mối quan hệ đồng hành. Đôi khi Vương Nguyên nhìn những sợi dây điện mảnh dẻ và đen xì xoắn xuýt giăng mắc từ tòa A nối sang tòa B của tiểu khu mình ở, lại cảm thấy thật giống mối quan hệ của bọn họ bấy giờ. Có vẻ rất nhiều nhưng thực chất lại chẳng là gì cả.

Vương Tuấn Khải khoảng thời gian gần một tháng trở lại đây, ban đêm thi thoảng mất ngủ sẽ gọi điện cho Vương Nguyên, không cần biết Vương Nguyên có nhắn tin với hắn hay nói chuyện với hắn hay không, hắn chỉ cần nghe thanh âm chăn đệm loạt xoạt, tiếng thở nhè nhẹ, cùng những con số tính thời lượng cuộc gọi nhảy từng giây là đã đủ khiến hắn thấy ổn hơn. Vương Nguyên cũng chỉ cần nghe chuông thì ấn nhận cuộc gọi, sau đó kệ ở đấy rồi ngủ tiếp là được. Mỗi lần như vậy, buổi sáng cậu ngủ dậy đều thấy cuộc gọi vẫn còn chưa ngắt, nghĩ cái liền hiểu Vương Tuấn Khải cứ để máy thế cho tới khi hắn thiếp đi.

Công việc này của cậu rất nhàn. Cùng ăn trưa với hắn, rep tin nhắn của hắn, lúc nào hắn tái phát triệu chứng thì ôm ôm an ủi. Vương Tuấn Khải không đòi hỏi ép buộc gì ở cậu cả.

Thế cho nên Vương Nguyên mới nghĩ, trông thì có vẻ là rất nhiều, nhưng thực chất giữa hai bọn họ chẳng có tồn tại bao nhiêu.

... Thế cho nên, khi Vương Tuấn Khải hỏi cậu tiền khám bệnh và thuốc của hắn hết bao nhiêu để hắn trả, Vương Nguyên đã lần đầu tiên nổi giận với hắn một cách vô cớ,

"Cậu thích trả lại lắm đúng không? Ừ cậu trả đi. 487,5 tệ cả thảy, cậu thích chuyển khoản Weixin hay Alipay?"

Vương Tuấn Khải ngây ra như phỗng. Hộp cơm vừa ăn xong chưa kịp tiêu hoá, làm hắn nấc cụt một cái.

Hắn quay đi không đáp, như thể đang cố gắng kiềm chế cái gì đó.

Vương Nguyên biết mình lỡ lời, nhưng lại vừa hụt hẫng vừa bối rối, vì thế cũng ương ngạnh không chịu xin lỗi, cậu ngập ngừng đứng dậy bỏ đi khỏi sân thượng,

"Tôi ăn xong rồi. Tôi xuống trước đây."








Hết chương 31.

Đang viết đến đoạn Noel, (chương 38 39 gì đó í) khum biết có nên up nhìu nhìu để vừa hay ngày mai Noel luôn hông. Các bác mà hứa vote cho tui nhìu nhìu là mí bác có nhìu chap để đọc lắm lun í 🌝🌝

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com