Chương 32: Tôi coi cậu là bạn
Khi Vương Tuấn Khải về lớp, giờ nghỉ trưa vẫn chưa kết thúc, nhưng trong lớp rất yên tĩnh vì có nhiều học sinh nằm ngủ trưa. Có lác đác vài người không ngủ thì ngồi đọc sách hoặc đeo tai nghe lướt xem video. Vương Nguyên một tay chống cằm, một tay xoay xoay cây bút, đầu mày hơi nhíu, nhìn xuống cuốn vở trên bàn. Trong lớp ấm áp nên cậu lại mở phanh khóa áo khoác đồng phục ra.
Vương Tuấn Khải lặng lẽ đi tới, đặt lên bàn cậu một chai trà.
Vương Nguyên được hắn cho trà nhiều lần, đã uống quen rồi. Giờ này nhìn thấy, liền thản nhiên thả cái tay đang chống cằm mà vươn ra cầm lấy, vặn vặn nắp rồi ngửa cổ uống cho đỡ tức.
Đây có lẽ là lần đầu tiên trà thanh nhiệt phát huy được tác dụng thực sự của nó: làm cậu hạ hỏa.
Vương Tuấn Khải thì không hiểu cậu giận cái gì, dù không tỏ ra tức giận quá mức, nhưng thái độ cậu thay đổi, hắn liền biết bản thân mình sai ở đâu đó rồi. Dù không biết cụ thể sai ở đâu, nhưng mà phải dỗ cái đã. Phương thức chuộc lỗi của hắn thì từ đầu chí cuối chỉ có 1: mua một chai trà thanh nhiệt giá 3 tệ lặng lẽ đưa cho người kia.
Bạn cùng bàn của Vương Nguyên thường sẽ chơi xuyên trưa, Vương Tuấn Khải về bàn mình lấy vở nháp tới ngồi xuống cạnh cậu. Vương Nguyên tưởng hắn học, ai ngờ hắn dùng để chat.
Hắn viết, "Này."
Vương Nguyên liếc nhìn hắn, vươn tay viết một dòng ở dưới, "Thiếu ngủ thì tranh thủ ngủ đi. Này cái gì mà này."
Hắn do dự một lát rồi viết tiếp, "Hình như cậu giận tôi?"
Vương Nguyên ngả người dựa vào ghế, biếng nhác vươn tay tiếp tục viết, "Không có giận."
Không có tư cách gì mà giận. Cậu trả tiền hộ hắn, hắn hỏi để trả lại, chuyện thiên kinh địa nghĩa, là lẽ đương nhiên. Huống hồ hắn cũng biết cậu không dư giả, để mà đùng một cái tiêu cho hắn cả gần 500 tệ.
Vương Nguyên viết thêm, "Thưởng giữa kì tôi chưa dùng, cũng không có việc gì cần dùng."
Vương Tuấn Khải hơi siết cây bút trong tay, nét chữ trở nên sắc bén hơn, "Cậu như thế tôi rất áy náy."
Vương Nguyên tặc lưỡi một cái, lại siết răng hút một ít gió, cứ như thể mất kiên nhẫn lắm, viết ngoạc mấy chữ, "Tôi coi cậu là bạn!" Sau đó cướp cây bút trong tay hắn mà nắm lấy, không để hắn viết thêm cái gì nữa.
Vương Tuấn Khải ngẩn ra nhìn dòng chữ "Tôi coi cậu là bạn!" kia rất lâu.
Đó là một lời rất có giá trị với hắn.
Một tình bạn chỉ có ở những người đồng cảnh ngộ, bao dung, thấu hiểu và kiên nhẫn.
Có lẽ vĩnh viễn cũng chỉ có thể làm bạn thôi. Nhưng làm bạn thôi cũng là tốt lắm rồi.
.
Sau tiết học buổi chiều, Vương Tuấn Khải đứng chờ Vương Nguyên cùng đi về nhà. Kể từ sau khi bọn họ biết nhà gần nhau, liền thi thoảng chờ nhau cùng đi về, tần suất không quá nhiều, vì cả hai đều sợ vô tình chạm mặt Lăng Kỳ sẽ khiến thằng nhóc hiểu nhầm rồi lại ầm ĩ lên.
Mỗi lần đi về chung thì đều sẽ đi cổng toà B, sau đó Vương Tuấn Khải sẽ băng qua khoảng sân tới toà nhà A đối diện.
Nhưng đó là chuyện của khi về tiểu khu, còn lúc này Vương Nguyên bị chặn lại giữa sân trường, vì có nữ sinh lớp bên cạnh hỏi xin Weixin của cậu.
"Mình để ý bạn cũng lâu rồi, từ lúc thi giữa kì ấy, chúng ta thi cùng phòng, bạn hỏi xin giấy thi khác hộ mình vì giấy của mình bị ướt."
Vương Nguyên gượng gạo, "Ồ, là cậu à."
"Chúng ta add Weixin nhau đi. Mình muốn làm quen với cậu."
Vương Nguyên không nghĩ sẽ làm quen với nữ sinh làm gì. Cậu cần tập trung học tập, lại không có điều kiện nữa.
"Xin lỗi, tôi cần..."
"Cần đặt việc học lên đầu? Mình cũng thế. Chúng ta cùng học không được sao? Chỉ là... Cùng học tập, nói chuyện một chút, nếu hợp thì... Lên đại học có thể tiến triển tiếp mà."
Vương Nguyên bật cười, đó là chuyện của 3 năm sau, ai mà nói trước được chứ.
Nhưng cũng vì thế nên cậu lại rút điện thoại ra add cô bạn kia thật. Vì sớm muộn gì cũng sẽ phai nhạt, cứ add đi, vài bữa không nói chuyện thì sẽ trôi vào quên lãng thôi, khi đó có khi cả hai nhìn vào box chat của nhau còn thắc mắc "đây là ai" ấy chứ.
Đến những người quan trọng còn bị thời gian xoá nhoà cơ mà.
Vương Tuấn Khải nhìn cái mã QR của Vương Nguyên hiện ra trên màn hình, lại nhìn cô bạn kia dùng điện thoại mở cam lên quét, rất nhanh đã add được, lại nhớ đến cái ngày hắn và Vương Nguyên trao đổi phương thức liên lạc, máy hắn khi đó dở chứng, muốn mở cam mãi mà không được, cứ như thể thế lực bóng tối nào đó không muốn hắn add được Vương Nguyên ấy. Nhưng sau đó hắn vẫn tỏ ra không sao mà kiên trì chờ đợi camera quét mã được mở lên, Vương Nguyên lúc ấy cũng rất kiên nhẫn chờ hắn.
Một người ưu tú, khỏe mạnh bình thường, có chí tiến thủ, lại không bị vướng bận cái gì như cậu, về sau chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt hơn, có điều kiện sống đủ đầy hơn. Có thể là một hai năm nữa, có thể là đại học, có thể là sau đại học, nói chung sẽ có một ngày Vương Nguyên trở nên rất tuyệt vời, và cuộc sống của cậu sẽ có sự xuất hiện của những con người ưu tú khác. Còn hắn thì vẫn mãi chẳng thấy tương lai.
Add xong, cô bạn kia giơ điện thoại lên lắc lắc, nở một nụ cười, "Cậu đổi biệt danh cho mình đi. Mình tên Lưu Lệ. Họ Lưu, Lệ trong mĩ lệ."
Tài khoản Weixin của cô bạn kia là một con mèo béo với cái tên "Hôm nay lạnh quá đi~", Vương Nguyên hơi buồn cười, đáp "Ừ ừ" hai tiếng rồi đổi cái tên kia thành "Lưu Lệ lớp 10-2".
Tài khoản của cậu thì luôn để tên Vương Nguyên, thế nên cũng không cần cô bạn kia thay đổi làm gì.
Lưu Lệ cười một cái tươi rói, cúi đầu nói cảm ơn, còn lịch sự gật đầu một cái với Vương Tuấn Khải sắc mặt lạnh nhạt đứng bên cạnh, sau đó rời đi.
Vương Nguyên cất lại điện thoại vào trong túi áo, xoa xoa hai bàn tay vào nhau, hà hơi giữ ấm, từ miệng thoát ra một luồng khí trắng.
"Mau về thôi, hôm nay lạnh quá."
Vương Tuấn Khải "ừm" một tiếng, lê bước chân cứng ngắc nặng nề đi theo bên cạnh Vương Nguyên. Cậu không nhịn được mà dùng dư quang liếc nhìn quan sát sắc mặt hắn, cứ như thể tò mò phản ứng của hắn ra làm sao. Thấy hắn vẫn như cũ bình thản không có chút gì khác lạ, trong lòng liền nổi lên chút cảm xúc khó tả.
.
"Cậu uống thuốc chưa đấy?" Vương Nguyên đứng chờ xiên được nướng chín, nhắn hai cái tin nhắn, "Tối nay cũng đi làm sao?"
Một lát sau Vương Tuấn Khải mới nhắn lại, "Tôi uống rồi, đang làm bài tập, chừng 9 giờ đi làm."
"Bữa chiều ăn thế nào?"
"Tàm tạm."
Thấy hắn bảo thế, Vương Nguyên cũng yên tâm cất điện thoại đi để tiếp tục bán xiên. Lăng Kỳ đang khom lưng thu mấy cái bát đũa bẩn của khách vừa ăn xong, đem đổ hết những thứ còn thừa vào xô rác, rồi lại bỏ bát đũa vào cái xô màu xanh lam lớn.
Sau mấy ngày trời liên tục đắn đo, Vương Nguyên cuối cùng cũng hạ quyết tâm nói chuyện với Lăng Kỳ một cách tử tế.
Cũng may thằng nhóc này rất ngoan và nghe lời cậu. Bản thân nó là một đứa trẻ tốt, thực ra nó vẫn rất quan tâm đến gia đình, chỉ có điều nó không thể chấp nhận tính hướng của Vương Tuấn Khải thôi.
"Lăng Kỳ! Qua đây anh bảo."
Lăng Kỳ vươn người đặt bát đũa vào lòng xô, rồi sải bước tới bên cạnh Vương Nguyên. Cậu cùng nó ngồi xuống một cái bàn, Vương Nguyên nhỏ giọng nói,
"Hôm trước, anh đã đi cùng Vương Tuấn Khải tới bệnh viện."
Lăng Kỳ thoáng sững người, sau đó khẽ quay mặt đi, "Anh nói với em làm gì?"
Vương Nguyên gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, "Cậu ấy được chẩn đoán mắc rối loạn lo âu lan tỏa, đang được kê thuốc cho uống, mức độ bệnh tương đối nghiêm trọng."
"..."
"Anh chơi với cậu ấy, và cậu ấy cũng đã coi anh là người giám sát quá trình điều trị, nên anh sẽ thường xuyên qua lại bên nhà em."
Lăng Kỳ quay sang nhìn cậu, "Vâng, em hiểu rồi."
"Anh sẽ nói với mẹ mọi chuyện, để có thể tốt hơn cho tất cả mọi người. Ví dụ anh sang nhà em cùng học với Vương Tuấn Khải thì cũng cần mẹ biết và cho phép."
Lăng Kỳ có chút căng thẳng, nó nhìn Vương Nguyên một lúc rất lâu, rồi cúi đầu, "Có một lần anh ta tới đây tìm anh, em tỏ ra là không quen biết gì. Em không muốn cô Vương nghĩ..."
Vương Nguyên có thể đoán được nửa câu sau. Cậu vươn tay vò vò đầu nó, "Yên tâm, không sao đâu. Vương Tuấn Khải có mấy lần cũng ghé qua quán, lúc em đã tan làm rồi, nói chung sớm muộn mẹ anh cũng biết. Chỉ cần từ giờ em đừng che giấu gì cả."
"... Vâng."
"Còn nữa, tuyệt đối không cãi nhau. Nếu em cảm thấy khó chịu thì đừng gặp cậu ấy là được. Vương Tuấn Khải cũng sẽ không chủ động nói chuyện với em. Thời gian đầu thuốc chưa phát huy tác dụng, cậu ấy sẽ rất nhạy cảm. Có nhiều người bị tác dụng phụ của thuốc mà muốn tự tử đấy, nên em chú ý một chút."
Lăng Kỳ sợ toát cả mồ hôi, nó vốn không có nghĩ Vương Tuấn Khải bị bệnh, đã rất lâu rồi nó không hề đối thoại tử tế với hắn, thì lại càng không nghĩ tới bệnh của Vương Tuấn Khải lại có thể nặng đến như thế.
Trong mắt nó, Vương Tuấn Khải vẫn rất bình thường, nếu nó có khó chịu và cãi vã, thì Vương Tuấn Khải vẫn có thể bực bội quát nạt nó với thái độ của một người anh.
Sau cùng, Vương Nguyên cũng đã phải vắt kiệt hết EQ của mình ra để nói chuyện với mẹ Vương, vừa nói ra việc nhà của Lăng Kỳ và Vương Tuấn Khải cùng bệnh tình của hắn, vừa giấu đi việc Vương Tuấn Khải là gay.
Mẹ Vương nghe xong cũng rất shock, ngồi thừ người ra mãi mới tiêu hóa được vấn đề.
Sau đó thì bà gọi Lăng Kỳ tới, bảo hôm nào đó sẽ cùng Vương Nguyên tới nhà nó thăm ba nó.
Bà cũng dặn Vương Nguyên, lúc nào rảnh cứ gọi Vương Tuấn Khải tới quán ăn mì.
Hết chương 32.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com