Chương 38: Chút lãng mạn trong tâm hồn đầy khiếm khuyết
Vương Tuấn Khải cả buổi hội thảo không nghe lấy một chữ vào đầu, Cố Ninh Ninh cũng không ngoại lệ. Cả hai bọn họ liên tục châu đầu vào nhau thì thầm chuyện tặng quà.
Cố Ninh Ninh thừa nhận mình rất lười đọc sách, vào được lớp 10-1 là do ba mẹ nhờ quan hệ bà con với giáo viên trong trường xin cho, chứ từ đầu nhỏ chẳng thích ngồi trong cái lớp toàn học bá lại nhà giàu kiểu này. Nhỏ quả thực muốn tặng sách cho Khương Vũ Luân, nhưng người ta học siêu quá, không biết nên tặng sách gì người ta mới thích, thế là trưng cầu ý kiến của học thần Vương Tuấn Khải top 1 toàn khối. Vương Tuấn Khải vừa được thuốc chống trầm cảm trợ đỡ một phần, lại vừa ghi nhớ cái ý tứ mà Vương Nguyên truyền đạt, rằng hắn phải tự tìm cách thiết lập thêm cảm giác an toàn chứ cậu ấy không thể đồng hành với hắn mãi, vì thế hít sâu một hơi, cũng thừa nhận với Cố Ninh Ninh là nhà mình không có điều kiện cho lắm, vào trường nhờ học bổng thủ khoa, muốn tặng Vương Nguyên một cái máy MP3 nhưng không biết mua loại nào dùng bền mà lại không vượt quá dự toán.
Cố Ninh Ninh khi biết được điều kia, ồ lên một tiếng, bảo "Đỉnh thế, tôi mà cũng được cái học bổng thủ khoa như cậu ấy thì giờ tôi đã không đau đầu như này. Ngày nào ba mẹ tôi cũng lải nhải học cho tử tế không thì phí tiền lắm."
Cố Ninh Ninh và Lưu Lệ đều giống như Vương Nguyên nói, không phải cứ có điều kiện là sẽ thực dụng và khinh người.
Vương Tuấn Khải lần thứ 2 chủ động vượt ra khỏi vùng an toàn của bản thân, thế là vùng an toàn ấy lại mở rộng được thêm một chút. Giống một vị vua nhút nhát, chậm rãi bước từng bước đầy e dè và thăm dò ra thế giới bên ngoài, mở rộng lãnh thổ trị vì của mình. Bước đến chỗ nào có nước, có vực sâu, có núi chắn, thì lại quay sang hướng khác tiếp tục mở rộng, không sao cả.
Nhưng dù có mở rộng nhiều cỡ nào, thì cái vùng an toàn ban đầu vẫn là nơi vị vua ấy đặt ngai vàng của mình mà ngồi, hắn không muốn đổi, cũng không thể đổi, hắn thích Vương Nguyên, đó là sự thật.
Sau khi nghe hội thảo xong, tất cả đều phải quay lại lớp học nốt tiết cuối. Tan học, Cố Ninh Ninh rủ Vương Tuấn Khải cùng đi hiệu sách để chọn sách cho Khương Vũ Luân. Hắn nghĩ đằng nào cũng phải qua chợ mua thức ăn, liền đáp ứng, thu dọn sách vở rồi đứng dậy, không quên nhỏ giọng kì kèo, "Tôi đi cùng cậu rồi, tối cậu nhớ gửi link mua máy MP3 cho tôi."
"Ô kê con dê. Tối tôi tìm cho cậu mấy loại cậu tha hồ chọn, rồi mà đặt sớm lên kẻo hàng về không kịp. Hàng điện tử cậu phải dặn shop check kĩ rồi hãy gửi, kẻo mang tặng mà lỗi thì buồn cười lắm."
Vương Nguyên làm nốt đề Vật lý rồi mới thu dọn sách vở, cậu còn chưa kéo khóa cặp thì Vương Tuấn Khải cùng Cố Ninh Ninh đã câu to câu nhỏ mà đi ra khỏi lớp. Vương Nguyên dù đã nghĩ thông suốt thì cũng vẫn thấy lòng mình không ổn. Vương Tuấn Khải come out chưa? Cố Ninh Ninh biết cậu ấy thích con trai không? Mà có come out hay không không quan trọng, Vương Tuấn Khải không thích con gái. Cậu khó chịu chắc là vì hắn có một vùng an toàn mới mà thôi.
Chỉ cần là bất kì ai thuộc thế giới trên kia, mà cư xử lịch sự hữu đạo, đều có thể là liệu pháp tốt cho Vương Tuấn Khải. Họ điều kiện đủ đầy, sức khỏe tinh thần tương đối ổn định, có thể đồng hành cùng hắn. Không như cậu, cậu cũng chẳng có gì trong tay cả, tiền tiêu vặt được mấy đồng còn tích cóp lại chẳng dám đụng tới. Thứ duy nhất cậu có thể cho hắn là sự hiện diện. Số tiền chi trả ngày khám bệnh kia, cũng là từ 500 tệ tiền phần thưởng giữa kì còn dư lại, thứ vốn dĩ nên thuộc về hắn.
Còn về chuyện kia, hắn nên tìm một ai có người thân chịu chấp nhận, thậm chí ủng hộ. Chứ nếu không, cậu có thể sẽ trở thành một Gia Nghệ thứ 2, ghim lên hắn một vết thương tình cảm sâu hoắm.
Thế là Vương Nguyên liên tục sử dụng cái biện pháp "chủ động và tình nguyện" để xoa dịu chính mình.
.
Vương Nguyên không còn ăn trưa trên sân thượng cùng Vương Tuấn Khải nữa.
Buổi trưa tan tiết, Lưu Lệ sẽ chạy qua lớp 10-1 rủ cậu cùng tới canteen ăn. Vương Nguyên sẽ đem hộp cơm giữ nhiệt của mình đi cùng nhỏ xuống canteen kiếm chỗ ngồi. Vương Tuấn Khải không chủ động rủ cậu, mà sân thượng thì hiện giờ cũng quá lạnh để có thể ngồi đó ăn uống. Thức ăn xào nấu có mỡ, mở hộp ra một lát đã bị gió thổi cho đóng thành một lớp váng mờ đục rồi. Ăn ở trong canteen rất ồn ào, nhưng ít ra thì ấm.
Thói quen phải thay đổi sẽ gây ra một loạt các phản ứng bài xích. Vương Nguyên ngồi ăn trưa mà đầu óc cứ quẩn quẩn quanh quanh việc Vương Tuấn Khải trưa nay ăn gì, có đủ bữa không hay được một nửa rồi bỏ. Cậu cứ định nhắn cho hắn hỏi thăm lại thấy không cần thiết. Vương Tuấn Khải dạo này trên lớp cũng không có gì quá bất thường cả, hẳn là hắn vẫn chăm chỉ uống thuốc.
Cứ như vậy bẵng đi 1 tuần trời, cuối cùng Vương Nguyên cũng gọi là nguôi ngoai đi những lăn tăn trong lòng. Thời gian này cậu luôn lao vào ôn tập cuối kì, kể cả buổi tối bán hàng ở quán cũng tranh thủ học được bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Lăng Kỳ vì thế mà bị tăng khối lượng công việc lên không ít.
Vương Nguyên kì quái nhìn nó, "Chẳng phải em cũng sắp thi học kì rồi sao? Không ôn lấy gì thi?"
"Em làm xong hết bài vào buổi sáng ở trường rồi." Lăng Kỳ đáp, "Em chỉ cần qua môn, đâu cần nỗ lực như anh làm gì."
Vương Nguyên ngẩn ra. Ừ, cậu đang nỗ lực vì cái gì thế? Vì thành tích cao à? Để làm gì? Cậu vốn không quan trọng thành tích, cậu luôn nghĩ học hành thì ấm vào thân, mẹ cũng không muốn cậu bị áp lực nên chẳng mấy khi nhắc tới, chỉ cần cậu sống tốt, làm những gì mình muốn là đủ, trùng hợp là Vương Nguyên rất ngoan rất chăm học chứ không lêu lổng, nên về vấn đề này thì giữa cậu và mẹ luôn hòa hợp. Nhưng sự nỗ lực lần này sánh ngang thậm chí còn hơn cả lần thi đầu vào và thi giữa kì nữa, chả lẽ chỉ bởi vì muốn mượn sự bận rộn để làm bản thân tạm thời tê liệt khỏi những suy nghĩ kia ư?
Vương Nguyên rũ mắt nhìn xuống tập đề, thế lời hứa với Vương Tuấn Khải có cần thực hiện nữa không? Lời hứa mà cứ thi được phần thưởng đầu bảng thì sẽ share cho người kia 1 nửa ấy.
Vương Nguyên biết thừa hắn nói vậy là vì muốn trả lại cho cậu cái 500 tệ kia, nhưng cậu cũng sợ hắn vì có bệnh mà phát huy thất thường, nên vẫn cố gắng để cùng hắn giành về.
Vương Nguyên lật lật cuốn sách đề mô phỏng, lại lật ra một mẩu giấy trắng úp ngược mà cậu đã để quên. Kẹp ở một trang tùy ý nên cậu lâu nay không có giở đến. Lúc này Vương Nguyên mới nhớ ra lớp 10-1 có sự kiện trao quà bí mật, giật thót cả mình, vội vã mở điện thoại lên nhìn ngày, chỉ còn chừng gần 1 tuần thôi.
May mà kịp thời phát hiện, chứ nếu đến ngày đó mà cậu vẫn chưa nhớ ra, thì rõ ràng trong lớp sẽ có một người nào đó vô tình không có quà, sẽ gượng gạo lắm.
Nhưng mà cậu phải tặng ai? Vương Nguyên lật mẩu decal ra nhìn, bên trên in ba chữ đen vuông vức: Vương Tuấn Khải.
Là hắn sao?
Thế là cậu đơ cả người mà nhìn vào nó.
Cậu cần tặng quà cho hắn. Tên đó rất hay suy nghĩ, cho hắn cái gì hắn cũng tìm cách trả lại. Nhưng mà sự kiện này tặng bí mật, hắn không biết người tặng hắn là ai, thì chắc sẽ không sao đâu. Hơn nữa, cậu cũng không có điều kiện để tặng hắn những thứ quá đắt đỏ, sẽ không làm hắn bối rối đâu.
Nhưng mà Vương Nguyên không có dư tiền. Ở trường cần nộp cái gì thì giáo viên sẽ thông báo và mẹ cậu sẽ nộp luôn. Ăn trưa thì tự nấu mang đi. Ăn tối thì đều là ở quán mì hoặc ở nhà. Tiền tiêu vặt của cậu rất ít, đợt vừa rồi cũng mua linh tinh vài thứ, giờ chỉ còn dư có chừng hơn 40 tệ.
"Mẹ ơi." Vương Nguyên ngẩng đầu gọi một tiếng. Mẹ Vương vừa dùng tốc độ liến thoắng để chế mì cho khách, vừa quay mặt sang hơi hất cằm nhìn cậu một cái, "Ơi, sao thế?"
Vương Nguyên đứng dậy khỏi bàn, tiến đến nói nhỏ, "Mẹ còn tiền không cho con vay với. Chừng 300 tệ thôi."
"Còn đấy. Lát mẹ chuyển cho."
"Cuối kì thi xong con trả nhé."
Không đợi mẹ Vương trả lời, Vương Nguyên đã lập tức quay về bàn, cầm bút lên, bắt đầu cày đề một cách siêu cấp nghiêm túc.
.
Quả thực, thế giới hiện đại làm con người ta xa cách rất nhanh. Đã hơn 1 tuần không nói chuyện với nhau rồi, Vương Nguyên mỗi lần muốn nhắn tin cho Vương Tuấn Khải để hỏi han đều sẽ cảm thấy rất gượng tay, cứ đắn đo rồi lại bỏ xuống. Cậu thầm nghĩ, mình là thuốc, chỉ khi nào người ta phát bệnh mới phải uống, chứ mình không thể tự nhét vào miệng người ta được. Người ta không cần mà mình cứ cho, thì chỉ tổ làm người ta thấy phiền, rồi tìm cách kéo giãn khoảng cách hơn nữa hoặc dùng biện pháp gì đó trả lại để vạch rõ ranh giới.
Vương Tuấn Khải cũng thế, mỗi lần nhớ Vương Nguyên, muốn nói chuyện với cậu thì cũng không dám nhắn. Một phần hắn sợ sẽ làm phiền Vương Nguyên, làm cậu mệt mỏi, làm cậu gượng gạo. Một phần lại sợ Vương Nguyên nghĩ hắn tìm đến cậu chỉ vì coi cậu là công cụ áp chế cảm xúc. Hắn cứ do dự liên tục, rồi lại nhịn xuống.
Đều bế tắc, nhưng lại đều tỏ ra bản thân không sao, vì thế đôi bên đều nghĩ "người kia không cần mình".
Vương Tuấn Khải mua một cái bể cá thủy tinh tròn tròn, rất đẹp, nhưng hắn không nuôi cá, hắn dùng để đựng đống ngôi sao hắn gấp cho Vương Nguyên.
Lâu lắm rồi Vương Tuấn Khải mới có cảm giác hưng phấn như thế, cảm giác được tự tay chuẩn bị quà cho người mà mình thích. Hắn mua giấy gấp sao toàn bộ là tone xanh lá, từ đậm đến nhạt, từ lì đến lấp lánh. Hắn không dám gấp trên lớp, nên đành gấp ở nhà, cả những lúc khoảng nghỉ ở câu lạc bộ đêm. Hắn vừa nhìn vở hoặc điện thoại để ôn thi, vừa gấp mà không cần nhìn tay. Cái trò này quá đơn giản, học 1-2 lần là có thể làm thuần thục.
Máy MP3 hiển thị sẽ về hàng vào ngày 23, vậy thì vừa hay ngày 24 hắn có thể bỏ cái máy nhỏ đó vào giữa bể sao, cho vào cái hộp quà đậy kín và dán mảnh decal có tên Vương Nguyên vào.
Cũng tiêu tiền, tiêu thời gian, nhưng là tiêu cho Vương Nguyên nên hắn không thấy tiếc, thậm chí còn ước gì bản thân có thể tiêu nhiều hơn cho cậu.
Cái bể sao đặt ở một góc phòng khách càng ngày càng nhiều thêm những ngôi sao bé xíu màu xanh. Vương Tuấn Khải thấy có cả loại giấy phát sáng, liền cũng mua một ít về gấp xen kẽ, thả lác đác vào đấy.
Buổi tối đi làm về, Vương Tuấn Khải mở cửa nhà ra, bên trong một mảnh im lìm tối tăm, nhưng ở trong cái bể sao nơi góc phòng lại sáng lên một vài đốm lấp lánh.
Thế là hắn bất giác mỉm cười. Hắn hi vọng tất cả những lãng mạn tốt đẹp nhất còn lại trong tâm hồn đầy khiếm khuyết của hắn có thể được gửi tới Vương Nguyên, trở thành một chút ánh sáng xinh đẹp chờ đợi cậu mỗi buổi tối bán xong hàng về nhà.
Hết chương 38.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com